Buổi ghi hình dã ngoại đã kết thúc, “Dấu chân minh tinh” đã công chiếu trên đài Tranh Ngu. Các đề tài liên quan đều càn quét internet, mặc dù đa số đều xoay quanh ảnh đế Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần.
Tư Dao tựa như một sinh vật kỳ lạ, cắt ngang đội hình các ngôi sao. Không quá đáng mà lại tham ăn, khả năng mạnh mẽ, nhờ vận may mà tìm ra hòm kho báu, thành công hốt được cả một đống fan.
Có fan thì sẽ có anti, nói Tư Dao lúc mới ra mắt chưa có tác phẩm mà còn có thể tham gia chương trình rồi, chắc chắn là có nội tình đen tối. Còn nói cô làm bộ làm tịch nữa. Những lời nói này đều rất khó nghe.
Fan gọi Tư Dao với cái tên thân mật là “Manh Thú”, tên fangroup “Thịt Nạc”. Thần tượng của mình bị bôi đen, Thịt Nạc làm sao có thể để yên. Vậy là cuộc cào xé giữa Thịt Nạc và antifan lập tức bùng nổ.
Không biết mọi chuyện ồn ào tới mức nào, nhưng có một sự thật không thể nào bỏ sót, đó là Tư Dao đã thành công nổi danh rồi, nhóm Thịt Nạc đều biết sở thích của Manh Thú nhà mình, thích đánh bài, hít drama, phàm ăn tục uống dễ nuôi.
Nhóm Thịt Nạc nhìn Tư Dao vô cùng thuận mắt. Cơ thể chỉ gấp đôi cây gậy thôi nhưng lại thích chạy, trời sinh không cần trang điểm, dám làm dám chịu không già mồm cãi láo. Nếu khi xưa gặp phải trong giang hồ thì chắc chắn sẽ được người ta kính trọng gọi một tiếng là “Dao gia”.
Mà cô diễn viên Tư Dao được người ta bàn tán lúc này lại đang nằm sấp trên giường lướt Weibo, vô cùng thích chí nấu cháo điện thoại với Diêm Tử Ký.
“Hoãn quay phim hai ngày, ngày mai tới đài Tranh Ngu quay chương trình. Quay xong thì tiếp tục quay phim.” Tư Dao vừa nhai cà chua trộn đường vừa báo cáo lịch trình qua loa cho Diêm Tử Ký.
“Anh xem rồi.” Diêm Tử Ký xoa xoa mi tâm thở dài: “Hộp đồ ăn vặt là ai mua thế? Vậy mà còn dám đánh bài cá cược?”
“Đánh bài là do Quách Hác dạy, em không đánh bài cá cược đâu.” Tư Dao ngây thơ liếm đường dính trên bát. “Em đánh bài theo thẻ bài thôi, những người trong quân đội đều làm vậy cả.”
Nhớ đến chuyên gia phá hoại Quách Hác kia, Diêm Tử Ký lập tức bực bội, thầm mắng Quách Hác dạy hư vợ anh.
Tư Dao liếm sạch bát, bĩu môi phàn nàn với Diêm Tử Ký: “Quay phim vui lắm nhưng mà đạo diễn lấy hết tiền thì đúng là xấu xa. Không có tiền mua đồ ăn nên bé cưng rất buồn.”
“Có thời gian sẽ dẫn em đi.” Cục tức ngay lập tức bị đánh tan, Diêm Tử Ký dở khóc dở cười nói.
Chỉ chờ Diêm Tử Ký nói câu này, Tư Dao vui vẻ đá chân: “Cảm ơn chồng yêu.”
Khóe miệng Diêm Tử Ký nở nụ cười khó nén nổi, nhưng lúc nói chuyện thì vẫn lạnh giọng phê bình: “Em học ai vậy?”
Tư Dao ôm đồ chơi lăn qua lăn lại. Diêm Tử Ký nhìn tờ thông báo trong tay, đáy mắt dịu dàng: “Cuối tháng anh được nghỉ, chờ đến khi quay phim xong chúng ta sẽ tới Cục Dân Chính.”
“Ừm.” Tư Dao ngoan ngoãn trả lời.
“Đến khi nhận giấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân Chính xong anh sẽ đưa em về nhà.” Diêm Tử Ký nói: “Nhà anh chỉ có ba anh thôi, mặc dù ông ấy vừa nghiêm túc vừa bảo thủ nhưng là người rất tốt.”
Diêm Tử Ký im lặng một lát, sau đấy lại nói: “Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu cũng được, em thích ở đâu anh làm tại đó.”
“Ở đâu cũng được.” Tư Dao cười tít mắt, có thể ở cùng Lão Diêm là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
“A Dao.” Giọng nói của Diêm Tử Ký trở nên dịu dàng. “Cả đời này, Diêm Tử Ký anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em.”
“Em biết anh yêu em mà, em rất thích anh cưng chiều em.” Tư Dao thỏa mãn cười, cho dù có bị cả Tinh Hà chống lại thì Lão Diêm vẫn đối xử tốt với cô.
Sau khi xác định sẽ đi lấy chứng nhận kết hôn với Diêm Tử Ký, Tư Dao đi bộ cũng nhảy nhót. Hôm sau đi đến phim trường với Nhạc Cảnh Dư, anh ta lo lắng nhìn vẻ mặt như uống nhầm thuốc của cô hỏi: “Đồ ngốc, cô ăn chưa no hả?”
Tư Dao từ chối bánh ngọt Nhạc Cảnh Dư đưa cho, quả quyết lắc đầu: “Tôi không đói.”
‘Bệnh không nhẹ đâu.’ Nhạc Cảnh Dư dùng ánh mắt hỏi Tào Nguyên Huy, vẻ mặt Tào Nguyên Huy bình tĩnh như không có chút ngạc nhiên nào.
Muốn hiểu mạch não của Tư Dao? Tào Nguyên Huy vẻ mặt lạnh lùng, tỉ lệ đấy có thể so sánh với vụ nổ mạnh trên trái đất đấy. Đối với cơn điên thường xuyên của Tư Dao, Tào Nguyên Huy muốn nói, từ từ sẽ quen thôi.
Lúc chạy xe đến nơi quay “Mặt nạ thần tượng bị vỡ” thì Lê Tinh, Mạc Thanh Thần, Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt đều đã đến rồi. Vẻ mặt của Triệu Như Nguyệt khi đối mặt với Tư Dao chẳng vui vẻ chút nào.
“Mặt nạ thần tượng bị vỡ” là chương trình tạp kỹ nổi tiếng nhất của đài Tranh Ngu. Mỗi kỳ đều mời ngôi sao đang hot, dùng trò chơi hoặc vấn đề khó cho các ngôi sao xử lý, thu về lượt view khủng.
Các sao của “Dấu chân minh tinh” đi vào sau hậu trường, bắt đầu trang điểm rồi đọc kịch bản. Tư Dao dựa lưng vào ghế xem kịch bản, để cho thợ trang điểm sửa lại tóc.
Lê Tinh cầm cà phê vào phòng, trợ lý đưa ghế tựa đến. “Cà phê nóng, thêm đường và sữa sủi bọt.” Lê Tinh đưa cà phê cho Tư Dao.
“Trước khi quay đừng uống gì, phải đi WC đó.” Tư Dao từ chối cà phê Lê Tinh đưa cho.
“Anh Phong Thần nói với cô sao?” Lê Tinh mếu máo lẩm bẩm. Tư Dao nghi hoặc nhìn qua, Lê Tinh lí nhí nói: “Đều là mấy chuyện từ lúc mới ra mắt, vậy mà anh Phong Thần còn lấy tôi làm ví dụ.”
Tư Dao nghĩ ngợi, thoáng cái đã hiểu được ý của Lê Tinh: “Người trong lúc quay phim mà đi WC là cậu à?”
“Do thời gian quay phim dài quá nên tôi mới uống hơi nhiều nước.” Lê Tinh nén giận.
Tư Dao nhắm mắt cất kịch bản đi, Lê Tinh tới gần hỏi: “Tư Dao, nhớ kỹ kịch bản rồi sao?”
Tư Dao lườm Lê Tinh, im lặng thừa nhận. Lê Tinh lật kịch bản hâm mộ: “Tôi ngưỡng mộ cái đầu của cô thật đấy, lúc tôi vào diễn còn chẳng nhớ nổi lời thoại.”
“Lê Tinh, mau lại đây trang điểm đi.” Nhạc Cảnh Dư ở phòng bên nói vọng sang.
“Tôi đi trang điểm đây nha Tư Dao, lát nữa lên sân khấu đừng hồi hộp đấy.” Lê Tinh đưa cà phê cho Tư Dao, sau đấy chạy ra ngoài phòng. “Em đến đây.”
Thời gian ghi hình sắp bắt đầu, các ngôi sao đều chờ ở cửa vào. “Mặt nạ thần tượng bị vỡ” có ba người chủ trì, hai nam một nữ, đều là trụ cột của đài Tranh Ngu.
Nói xong một tràng lời dí dỏm, theo tiếng nhạc nổi lên, người chủ trì nam Lâm Ngạn mời các sao đi ra. Hai người chủ trì còn lại Phương Hao và Trần Kì Bân thì làm ra vẻ mặt khoa trương.
Sự xuất hiện của Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần khiến fan hâm mộ hét lên chói tai. Đợi đến khi trường quay im lặng một chút, người chủ trì hỏi thăm các sao rồi giới thiệu.
Lâm Ngạn cười trêu chọc Nhạc Cảnh Dư: “Nghe nói lịch trình của ảnh đế Nhạc kín đến tận năm sau, tại sao lại tham gia ghi hình cho “Dấu chân minh tinh” vậy?”
“Vì muốn gặp được đồ ngốc.” Sân khấu thoáng chốc trở nên im lặng như tờ. Vẻ mặt Nhạc Cảnh Dư ngây thơ vô tội, quả thật anh ta muốn gặp Tư Dao. Anh ta muốn biết bảo bối mới của Phong Thần là ai, hoặc có lẽ anh ta tới đây là để tìm ra điều đấy.
“Nói năng ngọt sớt.” Mạc Thanh Thần gõ đầu Nhạc Cảnh Dư giải vây: “Trước khi ghi hình rõ ràng cậu nói cậu nhớ tôi.”
Người chủ trì nở nụ cười, Lâm Ngạn nhìn về phía Tư Dao: “Tư Dao mới vào giới giải trí, tham gia quay phim “Dấu chân minh tinh” là vì cơ duyên nào vậy?”
“Antifan nói là vì có nội tình đen tối.” Tư Dao suy nghĩ lại rồi chỉ vào Nhạc Cảnh Dư nói: “Nhạc Cảnh Dư nói có được nội tình đen tối cũng là một loại bản lĩnh.”
Khóe miệng Nhạc Cảnh Dư co giật, Mạc Thanh Thần mím môi nén cười, Phương Hao nhìn Tư Dao nói: “Lời này truyền ra ngoài chắc sẽ bị anti đấy.”
“Bị anti cũng không dọa được đồ ngốc đâu.” Nhạc Cảnh Dư đỡ đầu cảm khái. Mạch não của đồ ngốc vô cùng khó dứt, mà càng cắt thì càng loạn, so đo với cô có khi còn tự làm mình tức đến ngất xỉu nữa.
Lâm Ngạn lẳng lặng rời mục tiêu sang Triệu Như Nguyệt. Triệu Như Nguyệt đã lão luyện với mấy chương trình tạp kĩ rồi, đối đáp rất trôi chảy với Lâm Ngạn.
Sau khi chào hỏi xong, đến khâu trò chơi. Trò chơi tên là “bắt kẻ xâm lược”. Màn hình chiếu lên từng nhóm hình, trong mỗi nhóm hình có điểm khác biệt. Các ngôi sao cần tìm ra điểm khác biệt đó.
Tư Dao nghe xong quy tắc trò chơi, bĩu môi ghét bỏ. IQ dân trái đất đúng là cần cải thiện đấy.
Kết quả phân đội là: Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, Tư Dao, Lăng Kỳ một đội. Mạc Thanh Thần, Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt và người chủ trì Phương Hao một đội.
Trong đội Mạc Thanh Thần, Phùng Dự nhận khiêu chiến đầu tiên. Màn hình xuất hiện mười nhóm hình ảnh, Phùng Dự vội vàng tìm ra điểm khác biệt. Hình ảnh chồng không ngừng chồng lên, cho đến tận giây thứ 90, tốc độ Phùng Dự rõ ràng cũng khá chậm.
Nhóm Tư Dao thì Lê Tinh khiêu chiến, nghe tiếng fan cổ vũ, Lê Tinh tươi cười vui vẻ. Tư Dao nhìn nhóm fan kích động, thật sự không hiểu có chỗ nào đáng để kích động như vậy.
Thành tích của Lê Tinh dù không bằng Phùng Dự nhưng chưa đến nỗi mất mặt. Sau đó là Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần, hai người vừa tuyên bố khiêu chiến thì nhóm fan hâm mộ xém chút nữa đã hét tung nóc nhà.
Tư Dao xoa xoa lỗ tai vẻ mặt ngơ ngác, Lê Tinh nói nhỏ: “Đấy là đẳng cấp của ảnh đế, từ từ sẽ quen thôi.”
Thứ lỗi cho người nhập cư trái phép từ Tinh Hà, giá trị nhan sắc trong mắt Tư Dao đều là số liệu cả thôi. Nếu giải thích theo cách nói của người trái đất thì là mắc chứng mù mặt.
Cuộc chiến giữa Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần quả thật rất phấn khích. Cả hai đều có chỉ số thông minh cao, khiêu chiến ngang tài ngang sức. Nhưng tính cách của Nhạc Cảnh Dư tương đối nóng vội, cuối cùng Mạc Thanh Thần vẫn hơn một hình.
Đến lần khiêu chiến thứ ba, là Triệu Như Nguyệt ra trận. Lê Tinh chạy nhanh tới đẩy Tư Dao ra: “Tư Dao lên đi, anh Phong Thần nói Tư Dao là máy tính, có khả năng ghi nhớ và đọc lại các thông tin đã nhớ đó.”
“Vậy thì tuyệt.” Không ai nghĩ Lê Tinh nói thật, Trần Kì Bân cười ấm áp nói: “Nếu có thể phá kỷ lục của ảnh đế Nhạc và ca vương Mạc thì trang nhất ngày mai sẽ là của em đó.”
“Hai người ai lên trước?” Phương Hao khí phách hỏi.
Triệu Như Nguyệt khinh miệt liếc Tư Dao, sau đó nở nụ cười khéo léo tiến lên: “Tôi trước đi.”
Trò chơi bắt đầu, Triệu Như Nguyệt khiêu chiến rất thuận lợi. Tuy không bằng Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần nhưng đủ để đè bẹp Phùng Dự và Lê Tinh.
Lê Tinh nhăn mặt giễu cợt, tới gần Tư Dao nói: “Tư Dao, giúp tôi ép chết cô ta đi.”
Tư Dao nghiêm mặt vỗ vỗ Lê Tinh: “Được thôi.” Tư Dao không định che giấu, giọng nói truyền theo tai nghe đến toàn bộ trường quay. Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần đều nở nụ cười, Lăng Kỳ cũng che miệng, bả vai run rẩy.
Đến lượt Tư Dao, Tư Dao nhìn chằm chằm màn hình, số liệu trong đầu sục sôi. Lâm Ngạn nhìn đạo diễn, hỏi Tư Dao: “Sẵn sàng chưa?”
“Rồi.” Tư Dao trả lời bằng giọng mũi, sau đó trên màn hình hiện lên hình ảnh.
Tốc độ Tư Dao rất nhanh, dường như hình ảnh mới xuất hiện trong nháy mắt đã chỉ ra rồi. Hình ảnh không ngừng tăng, Tư Dao không chút áp lực nào. Ánh mắt giống như máy quét, chỉ liếc mắt đã nhìn ra điểm khác biệt.
Tổ đạo diễn đổi hình ảnh bấm đến loạn cả tay, Tư Dao vẫn không tạm ngưng. Ánh mắt Tư Dao nhìn màn hình, số liệu trong đầu không ngừng chuyển động. Số liệu màu xanh trong mắt như ẩn như hiện.
Lâm Ngạn lặng lẽ đi đến cạnh sân khấu, thấp giọng nói với trợ lý: “Đừng dừng, cứ tiếp tục đi.”
Nhóm hình ảnh trên màn hình càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dày đặc đến mức nhìn nội dung hình ảnh cũng khó mà nhìn ra. Trên sân khấu không một ai cười nữa, khán phòng cũng dần dần yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều nín thở, xem cuộc chiến giữa con người và máy tính.
Lê Tinh bóp cánh tay Nhạc Cảnh Dư, ánh mắt khiếp sợ trợn mắt nhìn Tư Dao. Tư Dao đang phân tích hình ảnh, đến khi màn hình bị hàng vạn hình ảnh bao trùm, thoạt nhìn như một bức tranh rực rỡ màu sắc.
“Cột thứ chín, hai mươi bảy…” Lời Tư Dao còn chưa dứt, màn hình đột nhiên tối đen.
“…” Mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT