Màn đêm buông xuống khiến khu rừng càng trở nên đáng sợ, Tư Dao với Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ dừng lại trước khu rừng, tìm một bãi cỏ trống để dựng lều chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm.

Nhạc Cảnh Dư ngủ một mình một lều, Tư Dao ngủ cùng lều với Lăng Kỳ. Ba người ngồi quanh đống lửa vừa nói chuyện vừa ăn bánh quy lót dạ, không khí rất ấm áp.

“Tôi thích diễn xuất.” Lăng Kỳ co chân lên chống cằm, cười nói: “Mặc những bộ quần áo đẹp sắm vai nhân vật, lại còn được fan thừa nhận nữa, cảm giác rất hạnh phúc.”

Nhạc Cảnh Dư gạt đống lửa, nhoẻn miệng cười, ngọn lửa màu cam chiếu sáng vẻ dịu dàng của anh ta. Lăng Kỳ quay sang hỏi Tư Dao: “Tư Dao, cô có thích diễn xuất không?”

Tư Dao nhai rong biển, vẻ mặt ngây thơ hoảng hốt, Nhạc Cảnh Dư bĩu môi chế nhạo nói: “Bảo bối mới của Phong Thần, là số mệnh được làm ảnh hậu đó.”

“Cũng được.” Tiếp nói câu chuyện của Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ, Tư Dao vừa xé túi bóng vừa lẩm bẩm: “Không diễn được thì từ bỏ thôi, tôi sẽ làm công việc khác.”

“Không làm ngôi sao thì cô sẽ làm gì?” Lăng Kỳ hỏi.

“Siêu thị.” Tư Dao liếm nốt vụn rong biển trên ngón tay, phồng má nắm chặt tay: “Vậy thì ngày nào cũng được ăn đồ ăn vặt rồi.”

“Đồ ngốc.” Bị Tư Dao chọc cười, Nhạc Cảnh Dư xoa đầu cô rồi khẽ cười.

“Lúc quay phim miệng của Tư Dao không ngừng lúc nào.” Lăng Kỳ ngưỡng mộ nhìn Tư Dao: “Nhưng lại hoàn toàn không béo.

Tư Dao bóp chặt hai má, đôi mắt xanh lam tràn đẩy vẻ mê man: “Béo mới đẹp đó.”

“Đứng nói chuyện không đau lưng à.” Nhạc Cảnh Dư chế nhạo nói.

Lăng Kỳ thở dài: “Trợ lý của cô thật thấu tình đạt lý, nếu tôi mà ăn như cô thì chắc chắn sẽ bị trợ lý mắng chết mất.”

“Tôi hay đói lắm.” Tư Dao vỗ vỗ chiếc túi đầy kẹo: “Đây đều là kẹo mà Nguyên Huy mua cho tôi đấy.”

Nhìn bờ vai gầy yếu của Tư Dao, Nhạc Cảnh Dư thở dài nói: “Tôi thật sự muốn biết những thứ mà cô ăn đi đâu cả rồi.”

Lăng Kỳ nhìn giờ, dụi dụi mắt rồi đứng lên: “Đi ngủ thôi, ngày mai còn phải tiếp tục nữa.”

Nhạc Cảnh Dư cũng đứng dậy, đá đá chân của Tư Dao: “Đừng ăn nữa, mau vào lều đi ngủ đi.”

“Anh dài dòng thật đấy.” Tư Dao ném cái túi vào trong đống lửa rồi đứng dậy trở về lều.

Nhạc Cảnh Dư nhếch miệng cười, lầm nhẩm nói “Đồ ngốc” rồi quay người trở về lều.

Rừng rậm ẩm ướt nên có rất nhiều muỗi, Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ cả đêm không ngủ được, vậy mà Tư Dao giống như lợn con vậy, vừa ngủ vừa ngáy rất thoải mái.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì lập tức thu dọn balo rồi tiếp tục lên đường. Tinh thần của Tư Dao rất tốt, Nhạc Cảnh Dư có vẻ rất mệt mỏi những vẫn đuổi kịp tốc độ, còn Lăng Kỳ thì mệt lử rồi.

Nhạc Cảnh Dư cầm balo giúp Lăng Kỳ, Tư Dao dìu cô ấy đi tiếp, đi theo chỉ dẫn của bản đồ, ba người họ đi đến trước một thác nước chảy xiết.

“Đi qua thác nước này rồi đi thêm năm mét nữa về phía trước là sẽ đến nơi.” Nhạc Cảnh Dư vừa cất bản đồ vừa nói.

“Ở kia có thuyền kìa.” Lăng Kỳ chỉ vào chiếc thuyền cao su ở trước đống đá trên bờ.

Tư Dao chạy đến chỗ chiếc thuyền, thử đá đá chân, nghi ngờ không biết có dùng được không. Lăng Kỳ sờ vào chiếc thuyền cao su rồi cười nói: “Tôi biết chèo thuyền, nhà tôi ở gần biển mà.”

Nhạc Cảnh Dư im lặng nhìn chiếc thuyền cao su, Tư Dao nói với Nhạc Cảnh Dư: “Chúng ta nhất định sẽ qua được.”

“Tôi biết rồi.” Nhạc Cảnh Dư mím chặt miệng, cơ thể cứng đờ, sắc mặt tái xanh.

“Tôi có thể chèo qua đó được mà, ông cha tôi đều là ngư dân cả đấy.” Lăng Kỳ rất phấn khích khi có thể giúp đỡ được đồng đội.

“Tất cả đều ở đây rồi à.” Mạc Thanh Thần và Phùng Dự, Lê Tinh và Triệu Như Nguyệt cũng đều đã đến thác nước.

“Tư Dao.” Lê Tinh vui vẻ chào hỏi.

“Bẩn hết cả rồi này.” Mạc Thanh Thần gỡ mấy chiếc lá trên đầu Tư Dao, xoa xoa đầu cô rồi cười nói: “Cảnh Dư không chăm sóc tốt cho cô à?”

“Qua sông đi.” Nhạc Cảnh Dư cúi người lôi chiếc thuyền cao su xuống dòng nước.

“Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” Mạc Thanh Thần nghi ngờ nhìn Nhạc Cảnh Dư.

“Câm miệng!” Nhạc Cảnh Dư trừng mắt dọa Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần hờ hững nhún vai rồi đến gần Tư Dao nói nhỏ: “Cảnh Dư sợ nước đấy.”

Tư Dao trợn tròn hai mắt, Mạc Thanh Thần đẩy vai cô: “Phiền cô chăm sóc cậu ta nhé, lòng tự trọng của cậu ta cao lắm.”

Tư Dao mơ hồ đi theo Nhạc Cảnh Dư, lúc đi qua Triệu Như Nguyệt, nghe thấy giọng điệu giễu cợt của cô ta: “Có thể khiến cho tất cả đàn ông đều vây quanh mình như vậy, đúng là giỏi thật đấy.”

“Theo như số liệu phân tích thì tỉ lệ cô đang ghen tị là rất cao đấy.” Tư Dao nói xong thì lập tức rời đi, bỏ lại Triệu Như Nguyệt đang tức giận.

Các nhóm đều đã ngồi trên thuyền chuẩn bị kỹ càng, nhóm của Lê Tinh xuất phát trước, tiếp đến là nhóm của Lăng Kỳ và Phùng Dự. Từ lúc ngồi lên thuyền, cơ thể Nhạc Cảnh Dư cứng đờ, ánh mắt vô cùng căng thẳng.

Dòng nước không chỉ chảy siết mà còn có rất nhiều tảng đá chắn đường, chỉ cần có chút sai sót trong việc điều khiển thôi là sẽ bị đụng phải đá. Ông cha của của Lăng Kỳ đều là ngư dân, vậy nên cô ấy có thể điều khiển con thuyền một cách dễ dàng mà không gặp phải khó khăn nào cả.

Lăng Kỳ điều khiển con thuyền cao su rất thành thạo, vượt qua thuyền của Mạc Thanh Thần một cách dễ dàng, sau đó đuổi theo thuyền của Lê Tinh và Triệu Như Nguyệt.

Con thuyền được điều khiển tránh khỏi những tảng đá dưới sông, nhảy lên dốc để đuổi kịp thuyền cao su của Lê Tinh và Triệu Như Nguyệt. Lê Tinh hì hục chèo thuyền một cách điên cuồng để có thể về đích đầu tiên.

Lăng Kỳ không dùng sức lực để điều khiển con thuyền cao su mà là dùng kĩ thuật, dù sao thì Lê Tinh cũng không phải người trong nghề nên rất nhanh Lăng Kỳ đã có thể đuổi kịp.

Triệu Như Nguyệt liếc nhìn Tư Dao, trong ánh mắt thoáng qua vẻ độc ác. Thấy thuyền cao su của mình sắp bị vượt qua, Triệu Như Nguyệt cầm mái chèo, bất ngờ đập thật mạnh vào thuyền cao su của Lăng Kỳ.

Nước bắn tung tóe vào mắt Lăng Kỳ, Lăng Kỳ vừa che mặt vừa hét lên, con thuyền không người khống chế bị va chạm mạnh, đổ nghiêng xuống mặt nước.”

“Tư Dao!”

“Cảnh Dư!” Lập tức có tiếng hô vang lên.

Nhạc Cảnh Dư bị rơi vào dòng nước chảy siết, vẻ mặt sợ hãi muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng cuối cùng lại bị nước nhấn chìm. Tư Dao đang đứng điều khiển con thuyền cao su thì thấy Nhạc Cảnh Dư bị nhấn chìm dưới nước, cô lập tức nhảy xuống bơi về phía Nhạc Cảnh Dư.

Nhạc Cảnh Dư bị chìm trong nước, đầu óc rối bời, ánh mắt không rõ ràng, cảm giác nghẹt thở khiến anh ta cảm thấy tuyệt vọng. Trước khi Nhạc Cảnh Dư mất đi ý thức, anh ta loang thoáng thấy đồng cỏ xanh, mái tóc tung bay như vết mực, đôi mắt xanh lam giống như những vì sao dưới đáy nước tăm tối.

Ngôi sao màu xanh lam đến gần anh ta, giúp anh ta thoát ra khỏi bóng tối. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn của Tư Dao, khóe miệng nở nụ cười, sau đó chìm vào hôn mê.

Tai nạn ngoài ý muốn làm cho cả đoàn trở nên hỗn loạn, Nhạc Cảnh Dư được bác sĩ đưa đi cấp cứu, Tư Dao xoa xoa khuôn mặt đầy nước, đi về phía Tào Nguyên Huy Tào Nguyên Huy đang đắp khăn lông lên cho Lăng Kỳ, thấy Tư Dao đi đến thì nhanh chóng lấy khăn lông đưa cho cô. Lăng Kỳ uống xong cốc nước ấm, run rẩy đứng lên cảm ơn Tào Nguyên Huy: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Tào Nguyên Huy khẽ gật đầu, sau đó hỏi tình hình của Tư Dao: “Nhạc Cảnh Dư thế nào rồi?”

“Không sao rồi.” Tư Dao lau tóc rồi thản nhiên trả lời.

Lê Tinh giận đến tím mặt, vung nắm đấm định đánh Triệu Như Nguyệt nhưng lại bị Phùng Dự ngăn lại. Triệu Như Nguyệt che mặt khóc, nói cô ta không cố ý, do cô ta không nhìn thấy thuyền của Lăng Kỳ. ( truyện trên app T𝕪T )

Vẻ mặt của Mạc Thanh Thần sa sầm lại mà nhìn Triệu Như Nguyệt đang khóc, không giống như có ý tốt muốn đứng ra hòa giải như trước kia.

Tư Dao ngồi dưới gốc cây nghịch con bọ rùa, thấy trời tối dần rồi mà Lê Tinh vẫn còn đang tranh cãi với Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt vẫn đang khóc, tổ đạo diễn vẫn đang náo loạn hết cả lên.

Tư Dao xoa bụng, cảm thấy rất đói, lông mày nhíu lại. Cô thả những con bọ rùa trên tay xuống, đứng dậy đi về phía ngôi nhà được dựng tạm lên.

Đẩy đạo diễn và trợ lý đang chắn đường ra, cô nhấc chân đá tung cánh cửa: “Nhạc Cảnh Dư, anh đừng giả vờ nữa, rơi xuống nước có ba mươi bảy giây đã được cứu rồi mà.”

Trợ lý đạo diễn và bác sĩ đều ngây người ra, Nhạc Cảnh Dư vô thức mở mắt, ánh mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà. Tư Dao vò đầu bứt tai, phồng má nói: “Tôi đói rồi.”

Nhạc Cảnh Dư rời ánh mắt liếc nhìn xung quanh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tư Dao. Rất lâu sau, anh ta khẽ nhếch miệng cười: “Đồ ngốc, cô đừng có giày vò tôi như vậy có được không?”

“Tôi đói, tôi đói, tôi đói.” Trên mạng nói rằng việc quan trọng thì nên nói lại ba lần, tuy rằng cô không biết tại sao lại vậy.

Nhạc Cảnh Dư tháo mặt nạ dưỡng khí ra, chống đỡ cơ thể yếu ớt mà ngồi dậy, vì buồn cười nên dẫn đến ho khan, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở vẫn còn nguyên trong lồng ngực, anh ta vừa ho khan vừa cười nói: “Đồ ngốc, đi ăn với tôi đi.”

Nhạc Cảnh Dư rời đi cùng Tư Dao, trợ lý kéo ống tay áo của đạo diễn: “Đạo diễn, ảnh đế Nhạc như vậy là hồi quang phản chiếu* ạ?”

(*: Trong lúc hấp hối sẽ có một khoảng thời gian khỏe mạnh lạ thường, gọi là “hồi quang phản chiếu”, sau khi quãng thời gian đó qua đi thì sẽ qua đời)

“Hồi cái đầu cậu ấy!” Đạo diễn gõ vào đầu trợ lý một cái sau đó kích động đi hỏi cameraman: “Cảnh vừa nãy đã quay hết chưa hả?”

Tư Dao nhìn chằm chằm vào món thịt nướng chưa chín kia, còn Nhạc Cảnh Dư lại u ám mà nhìn Tư Dao. Ở dưới nước ba mươi bảy giây không phải là muốn giết người sao, Nhạc Cảnh Dư lâm vào hôn mê cũng là vì căng thẳng khi bị sặc nước đấy.

Trong lúc bị hôn mê, Nhạc Cảnh Dư đã nằm mơ, trong giấc ma kinh khủng ấy, anh ta như bị con con trăn quấn chặt lấy thân mình, dù cố gắng vùng vẫy nhưng lại chẳng có ai đến cứu.

Cho đến khi anh ta nghe thấy giọng nói của Tư Dao vang lên, anh ta nhớ lại khi ở dưới nước tối tăm kia, nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam ấy. Lúc Nhạc Cảnh Dư sực tỉnh lại sau cơn ác mộng, mở mắt ra thì đã nhìn thấy Tư Dao.

“Cháy rồi kìa.” Tư Dao đá Nhạc Cảnh Dư một cái, lúc này anh ta mới hoàn hồn lại mà nhanh chóng gắp miếng thịt nướng lên.

“Để tôi nướng lại miếng khác.” Nhạc Cảnh Dư đang định vứt miếng thịt đi thì Tư Dao cản lại: “Để tôi ăn cho.”

Nhìn Tư Dao nhét đầy thịt vào miệng, Nhạc Cảnh Dư cười nói: “Đồ ngốc, cô là sói đói đấy à, đúng là không kén chọn gì cả.”

“Tư Dao, cô bơi giỏi thật đấy.” Lê Tinh cắn một miếng lạp xưởng rồi hàm hồ nói: “Nếu như không phải cô phản ứng nhanh thì tôi không biết bây giờ Nhạc Cảnh Dư sẽ ra sao nữa.”

“Có tôi ở đây, anh ta không chết được đâu.” Tư Dao bị nóng đến mức lè cả lưỡi.

“Tư Dao là người tốt, không giống một số người nào đó.” Lê Tinh liếc nhìn Triệu Như Nguyệt nói bóng gió.

Phùng Dự trừng mắt muốn cãi nhau với Lê Tinh, Triệu Như Nguyệt ngăn Phùng Dự lại, đáng thương nhìn Nhạc Cảnh Dư: “Anh Cảnh Dư...”

Nhạc Cảnh Dư lạnh nhạt nhìn Triệu Như Nguyệt mà không trả lời, anh ta vừa tỉnh lại thì Triệu Như Nguyệt đã lập tức đến xin lỗi anh ta rồi, đến giờ anh ta vẫn chưa nói là có muốn tha lỗi hay không.

Nếu nói là tha thứ thì anh ta không có rộng lượng đến vậy đâu. Nếu như không tha thì cũng không thể nói thẳng ra, anh ta là đàn anh, cũng không thể làm khó Triệu Như Nguyệt được. Hơn nữa, nếu như anh ta thật sự muốn dạy dỗ Triệu Như Nguyệt thì vẫn còn có cách khác.

Không nhận được câu trả lời của Nhạc Cảnh Dư, Triệu Như Nguyệt siết chặt tay, trong lòng rất khó chịu. Cô ta chỉ muốn dạy cho Tư Dao một bài học thôi, ai ngờ đâu người gặp chuyện lại là Nhạc Cảnh Dư.

Nhạc Cảnh Dư rơi xuống nước nên bị hôn mê, Triệu Như Nguyệt cũng bị dọa đến mức hồn bay phách tán. Nếu như Nhạc Cảnh Dư mà xảy ra chuyện thì sự nghiệp của cô ta cũng coi như xong luôn, may mà anh ta đã tỉnh lại rồi.

‘Tư Dao đáng chết, tại sao lần nào cô ta cũng may mắn vậy chứ, sao cô không chết chìm luôn trong nước đi.’ Triệu Như Nguyệt nghiến răng.

Tư Dao đang ăn thịt thì nhìn thấy ánh mắt Triệu Như Nguyệt nhìn mình, tuy không gắt gao nhưng cũng mang đầy sát khí. Con người trái đất ngu dốt này lại dám có chủ ý giết người với chị đây, hay là để chị đây ra tay trước nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play