Mới sáng tinh mơ Nhạc Cảnh Dư thức dậy thấy lều của Tư Dao trống không, anh ta tưởng cô đi chạy bộ rồi, nhưng chưa kịp cạy sạch gỉ mắt thì anh ta đã thấy Tư Dao ướt đẫm sương sớm trở về.
Nhạc Cảnh Dư dựa vào lều, hai mắt mơ màng nhìn Tư Dao: “Này đồ ngốc, chúng ta đừng dày vò nhau nữa được không?”
“Tôi vừa săn được này.” Tư Dao khoe chiến lợi phẩm với Nhạc Cảnh Dư, mấy chú chuột đồng béo ú đang giãy giụa thảm thương vì bị cô nắm đầu.
Nhạc Cảnh Dư lập tức tỉnh cả ngủ, cảm giác dạ dày mình đang cuộn trào. Anh cameraman bị ép đi theo Tư Dao vẻ mặt sượng cứng, hai chân run lẩy bẩy, có quỷ mới biết anh ta muốn bỏ chúng máy quay xuống đến nhường nào.
“Đồ ngốc, não cô úng nước à.” Nhạc Cảnh Dư đứng đậy gầm lên: “Chuột đó má.”
“Chuột đồng, ăn được.” Tư Dao phản bác, đừng hòng nghĩ cô là dân nhập cư trái phép mà xem thường cô không có văn hóa. Tư Dao cởi áo khoác ném vào trong lều, xoay người gọi Tào Nguyên Huy: “Nguyên Huy, em muốn ăn thịt.”
Tào Nguyên Huy mới huấn luyện xong, vừa lau mặt vừa đi đến chỗ Tư Dao, đón lấy mấy con chuột đồng vỗ vỗ: “Béo tốt quá nhỉ.”
“Em bê nguyên cả ổ chuột về đây đấy, chuột con em để lại, không bắt.” Tư Dao giải thích.
“Đây đều là bậc cha chú của họ nhà chuột à?” Tào Nguyên Huy trêu chọc, nói xong liền quay người chuẩn bị đi thịt: “Nướng hay hầm, có cần cho bột ớt vào không?”
“Nướng với bột ớt.” Tư Dao nhảy cẫng lên.
Nhạc Cảnh Dư trố mắt đứng nhìn Tư Dao, anh ta cảm giác cô manh thú ngốc nghếch này đang tiến hóa thành mãnh thú mất rồi. Đây nhất định là trùm sò của ngành ẩm thực, một dị nhân của những gương mặt vàng trong làng ăn thịt.
Lê Tinh dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi cay hấp dẫn, Lê Tinh men theo mùi thơm chui ra khỏi lều thì nhìn thấy Tư Dao đang ngồi xổm nướng thịt.
“Thơm quá Tư Dao.” Lê Tinh phấn khích chạy đến chỗ Tư Dao, Nhạc Cảnh Dư nhanh nhẹn nhưng cũng không cản được cậu ấy.
Lê Tinh đón lấy miếng đùi nướng từ tay Tư Dao gặm ngấu nghiến, miếng thịt nướng cay vừa miệng, Lê Tinh sung sướng híp mắt: “Tư Dao, con gà nướng này thơm thật đấy.”
“Không phải thịt gà đâu.” Tư Dao liếm liếm khóe miệng dính dầu, thành thật nói: “Là thịt chuột đồng đấy.”
Lê Tinh lập tức cứng đờ, khóe môi Nhạc Cảnh Dư giật giật, anh ta vỗ vỗ vai Lê Tinh: “Là chuột hoang đó.”
Lê Tinh trợn mắt nhìn miếng thịt đang ăn dở, sắc mặt biến hóa thất thường, sau đó vứt miếng thịt đi, xoay người chạy đến gốc cây khom người xuống ói. Tư Dao ngơ ngác hỏi : “Cậu ta sao vậy?”
“Ốm nghén ấy mà.” Nhạc Cảnh Dư đáp bừa.
Tư Dao lườm Nhạc Cảnh Dư, do dự cắn ngón tay: “Con của anh à?”
Nhạc Cảnh Dư: “...” Rất muốn đấm cho cái đồ ngốc này một trận.
Những ngôi sao khác lần lượt thức dậy, biết được Tư Dao ăn thịt chuột đồng, Lăng Kỳ vô cùng khiếp sợ, Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt thì tỏ vẻ kinh tởm, Mạc Thanh Thần không nói gì, lặng lẽ ngồi xổm cạnh Tư Dao: “Cho tôi thử một miếng được không?”
Tư Dao xé cho Mạc Thanh Thần một miếng, Mạc Thanh Thần đón lấy cho vào miệng nhai thử, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười: “Ngon đấy, mùi vị hơi giống món gà nướng cay.”
Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt và Lăng Kỳ sửng sốt đứng nhìn hai người họ như sinh vật lạ, Mạc Thanh Thần xé một miếng thịt mời mọi người: “Có ai muốn ăn thử không?”
Trừ Nhạc Cảnh Dư ra, những người khác ai cũng tỏ vẻ kinh tởm và tránh xa, Nhạc Cảnh Dư đen mặt lại, cứng nhắc nhận lấy miếng thịt từ từ cho vào miệng như thể đang ăn *** vậy.
Mùi vị quả thật rất giống thịt gà nướng, nếu không nói chắc không biết là thịt chuột hoang đâu, vẻ mặt khó coi của Nhạc Cảnh Dư dần dần dịu lại.
“Tư Dao, cô đúng là một thần thú háu ăn đấy.” Lê Tinh mặt mày trắng bệch giơ ngón cái lên với Tư Dao.
Kết thúc bữa sáng thịt chuột hỗn loạn, các ngôi sao nhận nhiệm vụ, đi theo chỉ dẫn của bản đồ băng qua cánh rừng tìm đến khu vực có nhiệm vụ để lấy lệnh bài qua cửa, sau đó đến điểm cuối, thời gian thực hiện và hoàn thành nhiệm vụ là hai ngày.
Các ngôi sao hơi bất ngờ, theo mô tả nhiệm vụ thì lộ trình lần này có vẻ khá dài, buổi tối có thể sẽ phải ngủ ngoài trời.
Sau khi đạo diễn phổ biến luật chơi xong, các đội bắt đầu chuẩn bị hành trang. Tư Dao sắp xếp đồ đạc xong xuôi thì cùng Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ xuất phát.
“Muốn đập chết tổ đạo diễn ghê.” Nhạc Cảnh Dư vừa lật bản đồ ra xem đường đi vừa lầm bầm.
Tư Dao vung xẻng tách những bụi cây cản đường, tranh thủ nhìn sang bản đồ, bị những con đường ngoằn ngoèo như giun quắn làm cho hoa mắt, trên mặt tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu gì cả.
Lăng Kỳ ôm ba lô, mặt mũi đỏ gay: “Tôi tính hòm hòm, lộ trình này chắc cũng khoảng trăm dặm đấy.”
“Đi đường bình thường chắc cũng mất một ngày, huống hồ đường ở đây toàn là đường núi gập ghềnh nữa, rất dễ bị lạc đường.” Nhạc Cảnh Dư tiếp lời Lăng Kỳ.
“Phối hợp.” Tư Dao chỉ vào Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ, phân công nhiệm vụ: “Điều tra, hậu cần.” sau đó chỉ vào mình: “Tiến công và chiến đấu.”
Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ ngơ ngác, Tư Dao vung xẻng chém đứt những dây leo cứng đầu: “Tôi có thể dùng tay đấm mãnh thú, chân đạp cả vườn bách thú, còn có thể lấy ngực đập nát đá nữa.”
Tào Nguyên Huy che mặt, anh ta chắc chắn Tư Dao đã chuyển từ phim truyền hình sang chương trình hài kịch rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chuyển sang tình hình các đội khác, Phùng Dự tôn trọng Mạc Thanh Thần, đội này phối hợp cũng coi như là nhịp nhàng. Đội của Lê Tinh và Triệu Minh Nguyệt thì lộn xộn hết cả, Lê Tinh không khéo léo, Triệu Như Nguyệt thì lòng dạ hẹp hòi, mạng hai người họ vốn dĩ đã khắc nhau.
Lê Tinh muốn đi theo Tư Dao, Triệu Như Nguyệt không thích Tư Dao nên đương nhiên không chịu, thế là cãi nhau. Lê Tinh cãi không lại kiểu người mồm miệng chua ngoa như Triệu Như Nguyệt nên tức đến mức đỏ mặt tía tai.
Nhạc Cảnh Dư cầm bản đồ đi trước dẫn đường, Tư Dao khí phách vượt mọi chông gai, nhưng Lăng Kỳ yếu ớt, vai mang ba lô nặng, mắt đỏ gay, xem ra sắp kiệt sức rồi.
Con nhện đen bò dọc trên thân cây dọa Lăng Kỳ sợ chết khiếp, cô ấy hét lớn lên, Tư Dao nâng xẻng sắn đứt con nhện làm hai. Nhạc Cảnh Dư cúi người đỡ Lăng Kỳ dậy: “Không sao chứ?”
Vành mắt Lăng Kỳ đỏ ửng, cô ấy vẫn còn sợ, Tư Dao chỉ chỉ ba lô trên lưng Lăng Kỳ rồi nói: “Để tôi mang giúp cô.”
Thấy Tư Dao mang ba lô giúp mình, Lăng Kỳ cảm động lắc đầu: “Không sao đâu, tôi còn mang nổi.”
Sợ Tư Dao vẫn đòi giúp, Lăng Kỳ vội lảng sang chuyện khác: “Anh Cảnh Dư, chúng ta đã đi ba tiếng đồng hồ rồi, chắc không phải lạc đường rồi chứ?”
‘“Không đâu.” Nhạc Cảnh Dư chỉ vào đường đi trên bản đồ: “Theo chỉ dẫn thì khu vực có nhiệm vụ đang ở gần đây, chúng ta phải lấy được lệnh bài qua cửa.”
Tư Dao nhìn xung quanh, cầm xẻng phát bụi cỏ, sau đó chỉ về phía nam nói: “Bên kia.”
Nhạc Cảnh Dư nghi ngờ nhìn bản đồ, ngồi xổm xuống nắm một nắm bùn: “Có dấu vết.”
Nhạc Cảnh Dư lại gần quan sát, nhìn thấy nhánh cây bị chặt, ánh mắt đột nhiên lóe sáng: “Có người đi qua chỗ này.”
“Là tổ đạo diễn đã để lại trước khi bấm máy.” Lăng Kỳ đoán.
“Nhìn vết chặt thì chắc chắn nhánh cây không phải bị chặt trong hôm nay đâu.” Nhạc Cảnh Dư kéo Tư Dao đứng dậy, cầm xẻng vạch lùm cây ra: “Tôi mở đường, hai người theo sau đi.”
Tư Dao và Lăng Kỳ theo Nhạc Cảnh Dư tiếp tục hành trình, khi đi qua lùm cây, trước mắt chợt trở nên vô cùng trống trải. Cả một bãi cỏ mênh mông, ở đó dựng một căn nhà tạm bợ với đầy những lỗ thủng cùng những tấm ván gỗ đã được sửa chữa, trông vô cùng âm u.
Phía trước ngôi nhà treo một tấm biển, bên trên viết “Lệnh bài qua cửa ở trong phòng, phải tìm được nó mới có thể đi tiếp được”. Lăng Kỳ rớt nước mắt nhìn ngôi nhà lụp xụp, túm lấy áo, giọng nói run run: “Tôi sợ ma.”
“Này đồ ngốc, cô có sợ không?” Nhạc Cảnh Dư cởi ba lô đặt xuống đất, quay người hỏi Tư Dao.
Tư Dao ngây thơ chớp chớp mắt: “Ma là cái gì?”
Nhạc Cảnh Dư nhìn Tư Dao, xác nhận cô thật sự không nói dối, sau đó ôm trán cảm khái: “Ngốc thật hạnh phúc.”
Nhạc Cảnh Dư đưa ba lô cho Lăng Kỳ: “Tôi với Đồ ngốc vào trong tìm lệnh bài, cô trông ba lô cẩn thận nhé.”
“Ừm ừm.” Lăng Kỳ ra sức gật đầu, chỉ cần không đi vào căn nhà kinh khủng đó thì bảo cô ấy làm gì cũng được.
Nhạc Cảnh Dư dẫn Tư Dao đi vào trong, lúc đẩy cửa bước vào, anh ta cười khẩy: “Nếu có sợ quá thì tôi cho cô mượn bờ ngực này bất cứ lúc nào.”
Tư Dao lườm Nhạc Cảnh Dư, hừ lạnh một tiếng: “Chiến sĩ dỏm.”
Tư Dao đi theo Nhạc Cảnh Dư vào căn nhà kinh dị, căn phòng tối cùng ánh đèn mờ ảo, mắt chỉ nhìn được không đến hai mét, bên trong yên lặng đến nghẹt thở.
Đi qua hành lang đến khúc cua thì thấy trên bàn gỗ đỏ đặt một cái rương, Tư Dao bước đến sờ sờ ổ khóa, mở ra không chút do dự. Vừa mở rương ra, một bóng đen lập tức nhảy phóc lên, Tư Dao nhanh chóng đấm một cái, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh ngắn ngủi “Pa” một tiếng, chiếc rương bị vỡ tan tành.
Nhạc Cảnh Dư lấy ra một con gấu bông màu đen từ trong đống mảnh vỡ: “Toàn là đồ chơi.”
Tư Dao lặng lẽ xoa mặt mình, cái thứ đồ chơi kia vừa rồi là ngắm vào đầu cô. Sự cảnh giác dưỡng lâu thành tính rồi, nếu như đây là vũ khí phát nổ mà cô không đập nó đi thì đầu của cô sẽ bị nổ tung mất.
Ánh mắt Nhạc Cảnh Dư dừng lại trên tay Tư Dao: “Có bị thương không?”
Tư Dao xoa xoa nắm đấm, hơi đau nhưng không chảy máu: “Không.”
“Đi tiếp thôi.” Nhạc Cảnh Dư vứt con gấu bông, quay người đi tiếp.
Tư Dao chu môi thổi thổi nắm đấm của mình, nhìn sườn mặt Nhạc Cảnh Dư nói: “Vừa rồi anh sợ à?”
Cả người Nhạc Cảnh Dư lập tực khựng lại, lạnh lùng đáp: “Không có.”
“Nói dối.” Tư Dao xao xoa quai hàm, chế nhạo Nhạc Cảnh Dư đang cứng miệng: “Tôi thấy anh run bần bật.”
“Cô hoa mắt rồi.” Nhạc Cảnh Dư quay người lại gõ mạnh vào trán Tư Dao.
Tư Dao thoáng thấy một bóng trắng đang vọt tới, cô nhanh chóng túm lấy cổ áo Nhạc Cảnh Dư. Nhạc Cảnh Dư chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào vòng tay của Tư Dao, Tư Dao ôm Nhạc Cảnh Dư dựa vào người mình, nhấc chân đá bay bóng trắng vào tường.
Vị ngọt của kẹo đường xông thẳng vào mặt khiến Nhạc Cảnh Dư choáng váng, nhìn góc nghiêng của Tư Dao trong bóng tối, tim Nhạc Cảnh Dư đập nhanh một cách kỳ lạ.
Nhạc Cảnh Dư và Tư Dao đều không ý thức được, nhưng cameraman thì trố mắt đứng nhìn. Tư Dao đứng như một cây thông thẳng tắp, Nhạc Cảnh Dư bị Tư Dao giữ lấy bả vai, bảo vệ bên cạnh mình. Khung cảnh kỵ sĩ cứu mỹ nhân rất đẹp, nhưng tiền đề là phải thay đổi hoàn cảnh và nhân vật đổi vai cho nhau.
Tư Dao buông Nhạc Cảnh Dư ra, bước tới chỗ bóng trắng, đó là một con rối mặc váy trắng, đầu nát bươm, sợi tơ treo bị đứt, lúc này ngã xuống đất trông thê thảm vô cùng.
“Tôi cứ tưởng là một quả bom cơ.” Tư Dao thì thầm.
“Sợ là bom mà cô còn dám đá nó.” Nhạc Cảnh Dư kiềm chế cảm xúc, giễu cợt nhét tay vô túi.
Tư Dao im lặng sờ sờ chân, chắc phải thay đổi thói quen này thôi. Bây giờ cô đã là con người rồi, đây là chân hàng thật giá thật, không thể chống đạn và nhiệt độ cao, nếu bị gãy cũng không thể sửa chữa được.
Sự im lặng của Tư Dao khiến cho Nhạc Cảnh Dư hơi lo lắng, sợ mình nói hơi nặng khiến Đồ ngốc buồn. Lo lắng vò đầu một lúc, Nhạc Cảnh Dư do dự dịu giọng nói: “Đi thôi, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ nữa.”
Tư Dao đứng dậy rồi đi theo Nhạc Cảnh Dư, nhưng sự im lặng của Tư Dao như chiếc kim đâm vào Nhạc Cảnh Dư, anh ta cảm thấy Đồ ngốc đang xa lánh mình.
Sức mạnh hủy diệt của Tư Dao khiến những người đóng vai yêu ma quỷ quái không dám xuất hiện, con rối bị hỏng đó có thể sửa lại được, nhưng họ mà bị đánh thì chắc sẽ phải nằm viện nửa năm mất.
Tư Dao và Nhạc Cảnh Dư nhanh chóng tìm thấy lệnh bài qua cửa, mang lệnh bài ra khỏi ngôi nhà kinh dị, tiếp tục đi tiếp cùng với Lăng Kỳ.
Nhạc Cảnh Dư nhiều lần muốn nói lại thôi, sắc mặt anh ta cứ như bị táo bón vậy, Lăng Kỳ nghi hoặc thấp giọng hỏi Tư Dao: “Tư Dao, anh Cảnh Dư làm sao vậy?”
Tư Dao đơ mặt suy tư: “Chắc bị dọa sợ quá đấy mà.”
Lăng Kỳ chợt hiểu ra, xúc động nhìn trộm Nhạc Cảnh Dư. “Cái ngôi nhà hãi hùng đó quả nhiên rất kinh dị, ngay cả ảnh đế mà cũng bị dọa sợ đến mức này.”