Sau một thời gian tạm thời xa nhau, các ngôi sao trong “Dấu chân minh tinh” cũng đã tập hợp lại để tiếp tục ghi hình trạm thứ hai. Các ngôi sao được đưa vào rừng sâu, được đoàn phim phân chia lều và các nhu yếu phẩm thiết yếu, sau đó họ bị đoàn phim vứt bỏ lại.

Các ngôi sao dựng lều, Tư Dao nhìn ngó xung quanh và quan sát môi trường ở đây, suy nghĩ xem mình sẽ ngủ trên cây nào. Mạc Thanh Thần dẫn đầu dựng lều trước, lau mồ hôi sau đó đi đến bên cạnh Tư Dao hỏi: “Không dựng lều à?”

Tư Dao trầm mặc nhìn cái lều, Mạc Thanh Thần vò đầu Tư Dao rối tung lên, sau đó xoay người đi lấy lều của cô, nói: “Học theo tôi này, tôi dạy cô cách dựng lều.”

Triệu Như Nguyệt nhìn qua bên này, khóe miệng cong lên, giọng chua ngoa nói: “Anh Mạc đúng thật là thương hoa tiếc ngọc mà.”

“Tư Dao tuổi vẫn còn nhỏ, tôi là tiền bối nên đương nhiên phải chăm sóc cho cô ấy rồi.” Mạc Thanh Thần nở nụ cười ấm áp.

“Ngưỡng mộ và ghen tị quá đi mất.” Phùng Dự tiến lại gần Triệu Như Nguyệt rồi chuyển chủ đề: “Để anh chăm sóc em nè.”

“Em còn cần anh chăm sóc à?” Triệu Như Nguyệt thuận theo chủ đề của Phùng Dự mà nói, không tiếp tục đôi co nữa.

“Đồ ngốc, nơi hoang vu này không có chỗ nào cho cô ngủ ngoài trời đâu.” Nhạc Cảnh Dư trêu chọc cười nhạo.

Tư Dao nhìn trợ thủ Mạc Thanh Thần rồi chỉ đại vào một nhành cây nói: “Tôi sẽ ngủ trên cây này.”

Nhạc Cảnh Dư lập tức bị sặc, Lê Tinh cười ra nước mắt: “Ngủ trên cây? Tư Dao, cô là khỉ à?”

“Tôi không phải là khỉ, nhưng xét theo di truyền học của trái đất thì tổ tiên của loài người là loài vượn mà, nên thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy đâu.” Tư Dao nói theo tư liệu rập khuôn cực kỳ gượng gạo.

“Không biết trong đầu chứa cái gì nữa.” Mạc Thanh Thần nở nụ cười bất lực.

Mạc Thanh Thần giúp Tư Dao dựng lều xong liền nhận việc lấy thức ăn. Đoàn phim bốc thăm chia nhóm, Nhạc Cảnh Dư, Lăng Kỳ và Tư Dao một đội, Mạc Thanh Thần và Phùng Dự một đội, Triệu Như Nguyệt và Lê Tinh một đội.

Các ngôi sao bị dẫn đến trước một vũng bùn, yêu cầu của trò chơi là mỗi đội sẽ cử ra một người đấu vật, thắng hai hiệp sẽ giành chiến thắng, đội nào giành chiến thắng sẽ giành được bữa ăn thịnh soạn, còn đội thua sẽ là nhận được bánh bao và dưa muối.

Sự quyến rũ của đồ ăn đã khiến con quỷ trong Tư Dao mạnh mẽ nổi dậy, sau khi thảo luận về cuộc thi đấu vật thì kết quả là Nhạc Cảnh Dư sẽ đấu với Lê Tinh, Tư Dao đấu với Mạc Thanh Thần, Phùng Dự đấu với Triệu Như Nguyệt, Lăng Kỳ dự bị. Hai đội thắng cuộc sẽ tiếp tục vào vòng chung kết.

Phùng Dự rất hiểu Triệu Như Nguyệt, hơn nữa Triệu Như Nguyệt là con gái, anh ta không dám đấu thật sự với Triệu Như Nguyệt, hai người chơi đùa một chút thì kết thúc, và người thắng đương nhiên là Triệu Như Nguyệt.

Càng đừng nhắc đến Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, Lê Tinh rất tôn trọng tiền bối, lúc thi đấu thì sợ bóng sợ gió, bị Nhạc Cảnh Dư thẳng tay quật ngã xuống vũng bùn như con khỉ luôn.

Tới lúc Tư Dao đấu với Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần không xem lúc Tư Dao đánh với tên ngoại quốc, nhưng anh ta cũng có nghe nói, biết rằng Tư Dao rất có bản lĩnh.

Tư Dao siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Mạc Thanh Thần như ngọn lửa bùng cháy vậy. Bị Tư Dao nhìn chằm chằm đến mức lạnh sống lưng như vậy, khóe mắt Mạc Thanh Thần thoáng hiện nụ cười gượng gạo. Anh ta bước tới khống chế bả vai của Tư Dao trước, Tư Dao giẫm chân vào vũng bùn, chính xác giữ lấy cánh tay của Mạc Thanh Thần, sau đó húc cùi chỏ vào trước ngực Mạc Thanh Thần.

Vũng bùn ngập đến mắt cá chân khiến cho các hoạt động thể chất rất bị hạn chế, Mạc Thanh Thần cũng từng luyện Taekwondo nên có thể né được đòn tấn công nguy hiểm của Tư Dao. Tư Dao đuổi theo Mạc Thanh Thần, một tay giữ lấy bả vai, thuận theo lực đạo mà nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, quật người anh ta qua vai rồi ném Mạc Thanh Thần vào vũng bùn.

“Đồ ngốc, đừng làm Thanh Thần bị thương.” Nhạc Cảnh Dư vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Trong khoảnh khắc Mạc Thanh Thần ngã xuống vũng bùn, Tư Dao đã nhanh chóng cong lưng, gập đầu gối xuống, đỡ lấy sau gáy của Mạc Thanh Thần, không để cho đầu anh ta đập xuống vũng bùn.

Mạc Thanh Thần nằm trong vũng bùn, Tư Dao quỳ gối bên cạnh anh ta, một tay vững vàng đỡ lấy đầu anh ta, bùn nhão văng tung tóe hai bên má, khiến cho đôi mắt đó dường như lại càng trong veo và sáng ngời hơn.

Mạc Thanh Thần nhớ đến những lời mà mẹ anh ta đã từng nói với anh ta: ‘Mỗi một khoảnh khắc đều có thể gặp được một người xa lạ nào đó, nhưng sẽ luôn có khoảnh khắc có thể khiến con phải khắc cốt ghi tâm’.

Tư Dao đỡ Mạc Thanh Thần dậy, Mạc Thanh Thần hoàn hồn, thu lại những tâm trạng trong đáy mắt, khôi phục lại nụ cười dịu dàng nói: “Tư Dao đúng là rất lợi hại, tôi thua tâm phục khẩu phục.”

Mạc Thanh Thần và Phùng Dự đều thua rất thảm hại, cuối cùng chỉ còn lại Nhạc Cảnh Dư, Tư Dao và Triệu Như Nguyệt. Nhạc Cảnh Dư với Tư Dao một đội, bọn họ cần phải cử ra một người để đấu với Triệu Như Nguyệt.

Tư Dao rời khỏi vũng bùn, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Cảnh Dư nói: “Tôi có thể đánh cho cô ta tàn phế mất.” Vẻ mặt khinh thường của Triệu Như Nguyệt khiến người ta rất chán ghét, Tư Dao sợ không không chế được mà đánh cô ta mất.

Nhạc Cảnh Dư cởi áo khoác bị dính đầy bùn lầy ra đưa cho Tư Dao, cam chịu số phận để bị ngã xuống vũng bùn một lần nữa: “Tôi lên.”

“Tôi không muốn bánh bao và dưa muối đâu, tôi muốn ăn thịt và bánh ngọt cơ.” Tư Dao ủ rũ nói.

Nhạc Cảnh Dư xoa rối tung đầu tóc Tư Dao rồi nói: “Biết rồi, đồ ngốc heo béo.”

Nhạc Cảnh Dư và Triệu Như Nguyệt đi vào vũng bùn, Triệu Như Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Cảnh Dư, giơ cao đánh khẽ nhé.”

Nhạc Cảnh Dư vừa hoạt động xương cốt vừa cười nói: “Nếu là lúc bình thường thì thua thì thua thôi, nhưng lần này nhất định phải thắng, đồ ngốc của đội tôi muốn ăn thịt.”

Vẻ mặt của Triệu Như Nguyệt cứng đờ ngay tức khắc, đáy mắt thoáng hiện vẻ oán hận, sau đó lại khôi phục nụ cười: “Vậy thì chúng ta phải dựa vào bản lĩnh của mình thôi.”

Tư Dao quan sát trận chiến trong vũng bùn, Nhạc Cảnh Dư và Triệu Như Nguyệt vẫn đấu với nhau rất thận trọng. Dù sao Triệu Như Nguyệt cũng là con gái, Nhạc Cảnh Dư không thể nào không chút kiêng nể được, điều này đã tạo cơ hội cho Triệu Như Nguyệt lợi dụng sơ hở.

Lúc Triệu Như Nguyệt sắp sửa ngã xuống thì đột nhiên cô ta đá vào vũng bùn, khiến cho bùn nhão văng tung tóe lên mặt Nhạc Cảnh Dư. Nhạc Cảnh Dư đau đớn bịt mắt lại, Triệu Như Nguyệt vội vàng bò dậy, chuẩn bị đẩy Nhạc Cảnh Dư ngã xuống.

Tư Dao khẽ cau mày, một tia sáng màu xanh lục chợt lóe lên dưới đáy mắt cô, dòng điện tinh vi xuyên qua vũng bùn chạy vào chân Triệu Như Nguyệt. Triệu Như Nguyệt vừa đau vừa ngạc nhiên hét toáng lên, bối rối ngã xuống vũng bùn.

“Như Nguyệt.” Phùng Dự hoảng loạn chạy vào vũng bùn, vội vàng đỡ Triệu Như Nguyệt đứng dậy: “Nhạc Cảnh Dư, dù sao Như Nguyệt cũng là con gái mà, sao anh có thể bắt nạt cô ấy như vậy chứ?”

“Đừng có mà làm chó điên rồi đi cắn bậy người khác.” Lê Tinh chắn trước mặt Nhạc Cảnh Dư, tức giận trừng mắt với Phùng Dự rồi chế nhạo: “Là Triệu Như Nguyệt chơi xấu trước, huống hồ gì ai cũng nhìn thấy anh Cảnh Dư không đụng vào cô ta mà.”

“Phùng Dự, sự việc còn chưa có kết luận thì đừng vội ụp nồi như thế.” Mạc Thanh Thần cau mày, ánh mắt hiện lên sự tức giận.

Bác sĩ đi theo nâng Triệu Như Nguyệt ra khỏi vũng bùn, sau khi có kết quả kiểm tra là bị chuột rút, Phùng Dự cảm thấy mình như bị vả mặt vậy, xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Tư Dao đang đứng bên cạnh cọ xát các ngón tay vào nhau. Nếu như bây giờ Triệu Như Nguyệt được đưa tới bệnh viện thì có thể kiểm tra ra trong dây thần kinh ở chân của cô ta có vết bỏng mất.

Sau khi Nhạc Cảnh Dư rửa sạch mắt thì đã có thể mở mắt ra, ngoại trừ tròng mắt bị đỏ ra thì không bị gì nữa cả. Lê Tinh trừng mắt với Triệu Như Nguyệt, lạnh lùng nói: “Báo ứng.”

Tư Dao đứng trước mặt Nhạc Cảnh Dư, cúi người muốn kiểm tra giúp anh ta. Nhưng bây giờ cô là con người rồi, không còn công năng đấy nữa. Nếu như là trước đây, cô chỉ cần quét một lượt từ trên xuống dưới là đã có thể phát hiện ra số liệu về mức độ bị thương ở nhãn cầu của Nhạc Cảnh Dư rồi.

Bị Tư Dao nhìn chằm chằm đến ngại ngùng, Nhạc Cảnh Dư ghét bỏ đẩy cô ra: “Đồ ngốc này, lại bị ngốc nữa rồi à?”

Mặc dù có đoạn đệm giữa không mấy vui vẻ gì nhưng vẫn phải tiếp tục ghi hình. Cuối cùng Nhạc Cảnh Dư và Tư Dao đã giành chiến thắng trong trò chơi này, có được bữa tối thịnh soạn.

Các ngôi sao người nào người nấy tản ra bắt đầu dọn dẹp ba lô, Lê Tinh chạy đến trước lều của Tư Dao: “Vừa nãy may mà không phải là cô ở trong vũng bùn, nếu không người bị bắt nạt bây giờ đã là cô rồi.”

“Cô ta không ăn hiếp được tôi đâu.” Nếu như Triệu Như Nguyệt thật sự dám ăn hiếp cô thì Triệu Như Nguyệt không chỉ đơn giản là bị thương dây thần kinh chân thôi đâu, mà sẽ là trực tiếp gãy cả hai chân luôn.

Tư Dao mở ba lô ra chuẩn bị dọn dẹp, khoảnh khắc Lê Tinh nhìn thấy ba lô của Tư Dao, ngay lập tức ngạc nhiên tới trợn tròn mắt luôn. Trong ba lô ngoại trừ những bộ đồ bình thường ra thì chính là trang bị dã ngoại.

Dây thừng, đèn phát sáng, xẻng đa năng, ngoài ra còn có dao quân dụng nữa. Lê Tinh thử sờ vào hai con dao đó, khó khăn nuốt nước miếng rồi nói: “Tư Dao, đây là thứ gì thế?”

“Là do Nguyên Huy chuẩn bị đó, anh ấy nói dã ngoại cần dùng tới.” Tư Dao cầm lấy cái xẻng. Mặc dù cô thấy chẳng cần dùng gì nhưng vì tránh để cho Tào Nguyên Huy nói đạo lý với cô, cô chỉ có thể đem đi hết mà thôi.

“Chuyên nghiệp ghê.” Nhạc Cảnh Dư đi qua, cầm lấy dây thừng kéo: “Trước đây trợ lý của cô làm gì thế?”

“Bộ đội đặc chủng đã giải ngũ.” Tư Dao cầm đèn phát sáng ra chơi: “Trong doanh trại thường xuyên có huấn luyện dã chiến đặc biệt nên anh ấy có phổ cập cho tôi vài kiến thức hay ho.” Cho dù nghe không hiểu gì nhưng Tư Dao vẫn thấy trợ lý của cô thật sự rất có hiểu biết.

Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh nhìn Tào Nguyên Huy, đáy mắt mang theo sự kinh hãi. Mặc dù bọn họ đều biết trợ lý của Tư Dao có võ công đấm đá nhưng không ngờ anh ta lại là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ.

Tào Nguyên Huy đang ngồi xổm dưới gốc cây ăn cơm hộp, thấy mấy ngôi sao với cameraman đều nhìn sang mình thì ngay lập tức nghi hoặc đứng dậy hỏi: “Các anh có chuyện gì à?”

Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh dứt khoát lắc đầu, Tư Dao dọn dẹp ba lô xong xuôi liền cất hết những thứ tạm thời không cần dùng đến vào trong lều, chỉ mang theo con dao quân dụng kia thôi.

Khi màn đêm dần buông xuống, các ngôi sao lại phải đối mặt với khó khăn tiếp theo, tổ đạo diễn lại không cung cấp lửa. Mặc dù biết đây là vì hiệu quả của chương trình nhưng bọn họ đã bôn ba khổ cực cả ngày trời rồi, cho nên đều thấy hơi tức giận.

Tư Dao ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó xoay người hỏi Lê Tinh: “Có thể dùng thanh gỗ để đánh lửa không?”

Lê Tinh trợn tròn hai mắt, còn Mạc Thanh Thần và Nhạc Cảnh Dư thì đều bị chọc cười. Tư Dao sờ vào trâm cài điều khiển máy tính từ xa, bật xem các trang web: “Chẳng lẽ dùng thanh gỗ để đánh lửa là giả à?”

“Là thật đó.” Mạc Thanh Thần cười nói: “Nhưng đó đều là chuyện từ thời kỳ đồ đá nào rồi.”

Tư Dao lờ mờ ngồi xổm xuống dưới gốc cây, lấy con dao quân dụng ra bắt đầu mài lửa. Triệu Như Nguyệt khinh thường liếc nhìn Tư Dao, sau đó cô ta đi tìm đạo diễn làm nũng xin xỏ.

Tư Dao vót cây gậy thành hình tròn, rồi lại tạo một cái lỗ trên cây, bắt đầu hì hục đánh lửa. Lê Tinh cười đến mức ngã lên người Mạc Thanh Thần, không đứng vững phải ôm lấy bả vai Mạc Thanh Thần. Nhạc Cảnh Dư đến gần Tư Dao: “Đồ ngốc này, cho dù thật sự có thể đánh lửa thì thủ pháp này của cô cũng không chuyện nghiệp xíu nào đâu.”

Tư Dao xoay cây gậy, lòng bàn tay đỏ bừng trông vô cùng xót xa, nhưng vẫn không nhìn thấy một tia lửa nào cả. Tư Dao trừng mắt nhìn cây gậy, cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng là làm theo trên mạng cơ mà.

Tư Dao gia tăng tốc độ tiếp tục xoay, trông dáng vẻ cứ như mang thù địch gì với cây gậy, luồng điện màu xanh lục dưới đáy mắt lóe lên, một dòng điện thuận theo ngón tay truyền đến cây gậy.

Nhạc Cảnh Dư cau mày nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của Tư Dao, đang chuẩn bị ngăn cô ấy lại thì đột nhiên một tia lửa bốc lên, đốt cháy ngọn cỏ khô ở gốc cây

Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh và Mạc Thanh Thần đều há hốc mồm miệng ra cả rồi. Lại thật sự có thể đánh lửa được luôn sao! Triệu Như Nguyệt đang làm nũng xin đạo diễn cho lửa, đạo diện sắp đồng ý đến nơi rồi thì bỗng nhiên nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng hoan hô.

Triệu Như Nguyệt và đạo diễn cùng nhìn sang thì thấy Lê Tinh ôm một đống cỏ khô bắt đầu đốt lửa, Triệu Như Nguyệt kinh ngạc đến sững người, tổ đạo diễn cũng trợn tròn hai mặt. Trò này do thần nào bày ra thế?

Tư Dao nhìn Lê Tinh đang vô cùng vui sướng, phồng má không vui chút nào. Mặc dù vẫn nghi ngờ không thể dùng thanh gỗ để đánh lửa được nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói với bọn họ là cô vừa gian lận đâu.

Mạc Thanh Thần tìm trợ lý tới đưa thuốc mỡ cho Tư Dao bôi: “Bôi lên tay đi.”

Tư Dao mở tay ra, lòng bàn tay đã đỏ lên trông rất đau rồi. Dù không bị tróc da nhưng vẫn hơi đau. Tư Dao bĩu môi tủi thân rồi thầm mắng chửi: ‘Người trái đất đều là lừa người hết, không thể dùng thanh gỗ để đánh lửa được đâu.’

“Sau này đừng có học mấy thứ tào lao trên mạng nữa, có rất nhiều thứ đều là giả cả đấy.” Mạc Thanh Thần nói: “Nếu trong máy tính nói là não hỏng rồi nhưng vẫn có thể sống thì cô cũng muốn thử à?”

‘Lúc trước tôi thường xuyên phải tháo đầu ra để bảo dưỡng đấy.’ Tư Dao ngơ ngác.

“Thật sự có thể dùng thanh gỗ để đánh lửa nhưng không dễ dàng như trong lý thuyết đâu.” Lăng Kỳ tò mò hỏi Tư Dao: “Rốt cuộc cô đã làm thế nào vậy?”

‘Ăn gian.’ Tư Dao xoa mũi không nói câu gì.

Nhạc Cảnh Dư giơ tay lên xoa loạn trên đầu Tư Dao: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”

Tư Dao trừng mắt với Nhạc Cảnh Dư, giơ chân đá vào chân anh ta: “Đừng có sờ vào đầu tôi.”

“Đồ ngốc nhà cô, dám đá tôi à!” Nhạc Cảnh Dư xắn tay áo lên muốn trừng phạt Tư Dao, nhưng Tư Dao đã xoay người chạy trở về lều, nhanh chóng chui vào rồi nói vọng ra: “Tôi ngủ rồi.”

Nhạc Cảnh Dư: “…” Đồ ngốc này, đừng có lấy chỉ số thông minh của cô ra để so sánh với tất cả mọi người có được không hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play