Bên phía Phong Thần gấp gáp thúc giục, sáng sớm hôm sau Tư Dao liền rời khỏi căn cứ, được Diêm Tử Ký đưa đến nhà ga. Tới lúc thuê xe về trong thành phố thì thời gian vừa qua mười giờ, Tư Dao dẫn theo Tào Nguyên Huy đi đến giải trí Tinh Thế.
Phong Thần đưa sữa đậu nành hâm nóng cho Tư Dao, sau đó liền tìm kiếm kịch bản, bắt đầu giảng diễn cùng Tư Dao: “Kiều Quân có một bộ phim, cần một người nữ phối hợp diễn, tôi đã hỏi qua anh ta rồi.”
“Là một bộ điện ảnh đề tài tiên hiệp, vai diễn của cô là sư muội quá cố của nam chính, phân đoạn diễn tuy ít nhưng rất được hời, là mối tình đầu khó quên của nam chính, nếu diễn tốt thì chắc chắn sẽ thu hút người hâm mộ.”
Tư Dao hút sữa đậu nành, biểu cảm ngây thơ, Tào Nguyên Huy tới sát tai cô giải thích: “Chính là diễn một người chết đấy.”
Phong Thần trừng mắt nhìn Tào Nguyên Huy, rất muốn ném thẳng kịch bản vào mặt anh ta: “Tên vai diễn là Khinh m, cả phân đoạn diễn trong bộ phim đều ở trong hồi ức của nam chính.”
Phong Thần thu kịch bản về đưa cho Tư Dao: “Tuy rằng Kiều Quân và tôi là bạn bè, vai diễn này cũng xem như là quyết định nội bộ, nhưng tôi hy vọng cô có thể diễn tốt.”
“Tôi biết rồi.” Tư Dao nhận lấy kịch bản: “Tôi sẽ diễn thật tốt.”
Mặt Phong Thần vẫn đơ, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ vui mừng, càng nhìn càng cảm thấy Tư Dao thuận mắt: “Trong cả bộ phim cô có sáu cảnh diễn, tôi có thể giúp cô tìm tài nguyên, nhưng nếu muốn diễn vai chính thì còn cần cô phải phấn đấu nữa.”
Tư Dao uống xong sữa đậu nành liền đứng dậy, Phong Thần nhìn đồng hồ: “Thời gian thử vai là hai giờ chiều, cô đi cùng Tào Nguyên Huy qua đó đi.”
Tư Dao mang theo kịch bản rời khỏi Tinh Thế, đi taxi đến trường quay, trong lúc đi trên đường đã đọc xong kịch bản, tổng kết phân đoạn mà cô phải diễn.
Kịch bản có tựa đề là “Tiên Đạo”, kể về nam chính là trẻ mồ côi từ nhỏ đã bái sư tu luyện, sư phụ lại bị một người thần bí ám sát, nam chính mang theo sư muội lưu lạc giang hồ, tình cờ thấy yêu quái giết cả thôn, sư muội vì cứu anh mà hồn bay phách tán.
Nam chính được môn phái tu tiên cứu trợ, sau đó bái chưởng môn làm thầy, một bên cùng các mỹ nhân tiên ma vướng mắc yêu hận, một bên điều tra vụ án năm đó, ý muốn báo thù cho sư phụ và sư muội.
Tư Dao nhắm mắt tìm kiếm dữ liệu động tác, tìm kiếm dữ liệu cảm xúc phù hợp với vai diễn, trong lòng lại âm thầm phàn nàn về nội dung bộ phim nhảm nhí, cái gì mà tu tiên tu ma, nếu như thật sự có câu chuyện này thì còn cần phi thuyền chiến hạm làm gì nữa.
Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy tới nơi, chứng minh thân phận rồi đi vào khu quay phim, sau đấy chợt nghe thấy tiếng khiển trách từ xa. Người thanh niên xắn tay áo ngắn lên để lộ phần cánh tay, cuộn kịch bản thành ống khua tay chửi bới, chỉ vào diễn viên rống cổ lên chửi rủa.
“Người kiêu ngạo nhất chính là đạo diễn.” Trợ lý dẫn đường cười khổ nói.
Xác nhận được vị trí cần đến, Tư Dao thẳng bước đi đến chỗ Kiều Quân. Kiều Quân đang mắng mỏ nước bọt bay tung tóe thì bị Tư Dao chặn lại, lập tức nhăn lông mày khó chịu: “Cô là ai?”
“Tôi tên là Tư Dao, người thử vai Khinh m.” Tư Dao đưa kịch bản đến.
Kiều Quân khẽ nghiến răng, ánh mắt nhìn Tư Dao như thể đang định giá thịt lợn: “Nghệ sĩ mới ký hợp đồng mà lại mặt liệt thế này.”
Tư Dao đờ đẫn nhìn Kiều Quân, Kiều Quân đội mũ ngược, khoanh cánh tay cười giễu cợt: “Tuy rằng là người Phong Thần nhét vào, nhưng chỗ của tôi không phải chỗ từ thiện đâu, mặc dù khuôn mặt này trông cũng không tệ.”
“Câm miệng.” Tào Nguyên Huy kéo Tư Dao ra phía sau bảo vệ, nhíu mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Quân.
Lúc Kiều Quân nhìn thấy Tào Nguyên Huy, sự kiêu ngạo trong ánh mắt chợt thay bằng vẻ kinh ngạc: “Tào Nguyên Huy?”
Tào Nguyên Huy sững sờ, nhìn chằm chằm Kiều Quân một hồi lâu cũng không nhớ ra: “Chúng ta đã gặp nhau à?”
Kiều Quân thu lại cảm xúc, xoay người kiêu ngạo rời đi, tiện thể dặn dò trợ lý: “Đưa cô ta đi thay trang phục đi.”
Tư Dao đi theo trợ lý đến phòng trang điểm, Tào Nguyên Huy nhìn bóng lưng của Kiều Quân, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phong Thần từng nhắc đến với Kiều Quân chuyện anh ta là trợ lý của Tư Dao thôi.
Cùng trợ lý đi vào phòng trang điểm, bởi vì Tư Dao là diễn viên từ trên trời rơi xuống nên đương nhiên sẽ có dị nghị, khinh bỉ có, hời hợt có, còn có chút đố kỵ mơ hồ.
Đối với những chuyện này, Tư Dao làm như không thấy, lúc trang điểm cầm lấy di động tìm hiểu tư liệu tin tức của Kiều Quân. Kiều Quân, tin tức mơ hồ không rõ, bốn năm trước gia nhập giới giải trí, trở nên nổi tiếng với bộ phim đề tài cảnh sát kẻ cướp “Tiềm Tàng”, được xưng là hắc mã trong giới đạo diễn.
Tính tình Kiều Quân gắt gỏng, chuyên quyền, độc đoán, người làm cho anh ta nảy sinh chát ghét thì ngay cả ảnh đế cũng sẽ bị mắng, bởi vậy ở trong giới anh ta đắc tội với rất nhiều người. Người ta đều nói anh ta là chó điên, vớ người nào là cắn người đó.
Tư Dao bình tĩnh trang điểm, chó điên Kiều Quân chạy đến nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Bên kia vừa mới bắt máy, Kiều Quân liền quát ầm ầm như pháo nổ: “Làm gì vậy, sao Tào Nguyên Huy lại chạy đến giới giải trí rồi?”
Người trong di động từ từ giải thích, Kiều Quân liền trợn tròn mắt há hốc mồm miệng, hai chân mềm nhũn run rẩy, bóp giọng cả nửa ngày mới ngập ngừng nói: “Em không có bắt nạt cô ấy.”
“Em tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy đâu.” Kiều Quân liều mạng lắc đầu: “Anh cũng đừng đánh em.”
“Biết rồi, biết rồi, em là người không đáng tin cậy thế sao?”
Tư Dao thay trang phục đi ra, mọi người lập tức mù lòa cả mắt. Váy màu hoa đào, tóc đen búi cao, da trắng nõn nà, môi tô màu đỏ, lông mày như mực tàu, đôi mắt như nước mùa thu, đứng yên như hàng trúc trước cửa sổ, tựa như người trong tranh mờ mờ ảo ảo.
“Không được!” Trợ lý đạo diễn lấy lại tinh thần, phiền não lắc đầu: “Loại vai phụ như diễn viên quần chúng, làm sao có thể xinh đẹp hơn cả diễn viên chính được.”
“Cứ vậy đi.” Kiều Quân đi tới, quyết đoán gõ tay quyết định.
“Nhưng mà...” Trợ lý đạo diễn vẫn đang không đồng ý.
Kiều Quân trở về ngồi trên ghế dựa của đạo diễn, cầm kịch bản chặn miệng của trợ lý lại: “Diễn viên diễn mối tình đầu, nên xinh đẹp như vậy. Nếu giống khuôn mặt của cô thì có thể khiến cho nam chính nhớ mãi không quên sao?”
“Nói rất có lý, tôi không còn lời nào phản bác.” Trợ lý đạo diễn cúi gằm mặt.
Ánh mắt Tư Dao nhìn về phía Kiều Quân, Kiều Quân nhếch miệng nở nụ cười dịu dàng, cả người Tư Dao lập tức run lên, sao có thể trở mặt nhanh như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Các bộ phận chú ý, tiếp theo quay phim phân đoạn diễn của Khinh m.” Kiều Quân cầm cái loa ồn ào thông báo.
Lúc quay phim, tính cách Kiều Quan rất quái gở, thích dùng người mới, theo lời của anh ta thì ‘phóng tầm mắt nhìn ra khắp giới giải trí, trong đồng bí đỏ quen thuộc luôn có mấy củ khoai lang.’
Nam chính của “Tiên Đạo” là sinh viên loại giỏi của Học viện Điện ảnh và Truyền Hình - Lâm Kỳ, dáng vẻ tuấn tú, trong mắt mang theo chút kiêu ngạo. Tư Dao là diễn viên được người ta cài cắm, đương nhiên anh ta sẽ cảm thấy chướng mắt, đối xử lạnh nhạt.
“Màn này là diễn thử thôi, đừng căng thẳng ha.” Kiều Quân an ủi Tư Dao.
Người trong khu quay phim nhìn Kiều Quân như nhìn thấy quái vật, Kiều Quân không mắng chửi đã là vô cùng may mắn rồi, sắc mặt cưng chiều này là chuyện gì vậy? Người ngoài hành tinh nhập vào người rồi à?
Trong cảnh phim này, nam chính oán hận bản thân không có năng lực, không thể thay sư phụ báo thù, Khinh m dịu dàng bầu bạn, làm tiêu tan sự tức giận của sư huynh.
Hậu viện hẻo lánh rách nát, nam chính nện từng quyền lên trên tường đá, biểu cảm dữ tợn ánh mắt phẫn hận, giống con thú sập bẫy lâm vào đường cùng. ( truyện trên app T𝕪T )
Khinh m đứng một góc, nhìn nam chính đang sụp đổ, trong ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ đau xót. Khinh m đi đến bên cạnh sư huynh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay dính đầy máu của hắn, dịu dàng gọi một tiếng: “Sư huynh.”
Ngẩng đầu đụng phải ánh mắt thâm tình của Khinh m, Lâm Kỳ nhất thời có chút giật mình. Kiều Quân quyết đoán hô dừng, tức giận ném kịch bản ra ngoài: “Đầu óc bị heo bọc rồi đấy à, biểu cảm biểu cảm, biểu cảm của cậu đâu!”
“Xin lỗi đạo diễn.” Lâm Kỳ nhanh chóng rút tay về, xoay người xấu hổ giải thích.
Tư Dao cúi mặt xuống lau khô tay, hỗn hợp phẩm màu có độ dính, rất giống như sốt cà chua cô từng ăn. Kiều Quân hài lòng nhìn Tư Dao, dáng vẻ rất xinh đẹp, hành động cũng rất tiêu chuẩn, nhất định phải khen thưởng.
Lần quay lại này, Lâm Kỳ quả nhiên là sinh viên giỏi của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, chấn chỉnh tâm lý rất nhanh để phối hợp với Tư Dao, cảnh này thuận lợi vượt qua.
Phân đoạn diễn của Tư Dao rất ít, trong tám cảnh diễn thì có đến sáu cảnh đều không có lời thoại, chỉ cần đứng cười là xong, đoán chừng ba bốn ngày là có thể kết thúc quay phim.
Thời gian đã gần chạng vạng, Tư Dao mặc trang phục diễn ngồi chồm hỗm ở dưới gốc đạo cụ cây hoa đào, đang cầm sách cổ lật xem, mái tóc đen dài xõa bên hai má rồi buông xuống trước ngực, làn váy màu hoa đào, ánh hoàng hôn màu cam chiếu xuống, tuyệt sắc giai nhân chim sa cá lặn.
Cảm giác thấy mình bị nhìn trộm, Tư Dao ngẩng đầu nhìn qua, thấy có cô gái đang chụp trộm mình. Chụp ảnh trộm bị người ta bắt quả tang, cô gái đỏ mặt thu hồi di động lại, Tư Dao không quá quan tâm tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Lâm Kỳ do dự tới gần Tư Dao, gượng gạo tìm chủ đề để bắt chuyện: “Thơ ca của Lý Thanh Chiếu, tổ quay phim dùng làm đạo cụ.”
Tư Dao xem sách cổ, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Kỳ, Lâm Kỳ quỳ nửa gối xuống: “Tôi tên là Lâm Kỳ.”
“Tôi tên là Tư Dao.” Tư Dao không nhìn thấy ác ý trong mắt của Lâm Kỳ, chỉ cần không có thái độ thù địch với cô thì cô đều sẽ không tránh né.
“Kỹ năng biểu diễn của cô rất tốt, là tốt nghiệp ở trường nào vậy?” Tư Dao đồng ý nói chuyện với mình khiến Lâm Kỳ rất vui mừng.
Tư Dao phân tích lời nói của Lâm Kỳ, thản nhiên lắc đầu: “Tôi không đi học.” Liên bang không tạo điều kiện trường học tổng hợp cho con người học tập.
Lâm Kỳ nghẹn lời, biểu cảm cũng có chút xấu hổ: “Tôi không có ý gì khác đâu.”
Tư Dao dụi mắt không trả lời, nhìn thấy Tư Dao không thoải mái, Lâm Kỳ cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mắt có hơi khó chịu.”
“Chắc là đeo kính áp tròng quá lâu.” Lâm Kỳ cất sách của Tư Dao đi, trêu đùa nói: “Khinh m không phải là cô gái lai, cô phải giấu đi màu mắt xanh làm của mình.”
“Tư Dao, đến giờ về rồi.” Tào Nguyên Huy đứng từ xa vẫy tay.
Tư Dao nói tạm biệt với Lâm Kỳ, xoay người đi đến hướng Tào Nguyên Huy. Nữ chính của “Tiên Đạo” đi đến, liếc mắt lườm Lâm Kỳ ghen tị nói: “Không phải anh ghét nhất là loại diễn viên được cài cắm này sao?”
“Tôi tôn trọng diễn viên có bản lĩnh thật sự.” Lâm Kỳ nói.
Người con gái lạnh nhạt hừ một tiếng, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Tư Dao mang theo sự tức giận. Cô ta chẳng qua chỉ là một diễn viên bình thường trong vô số những nghệ sĩ trung bình thôi, sau khi đoạt được vai diễn này liền ảo tưởng có thể một đêm nổi tiếng. Vậy mà tự nhiên lại xuất hiện một Tư Dao, chỉ là một vai diễn phụ thôi mà còn xinh đẹp hơn cô ta.
Nhưng cho dù cô ta có phẫn nộ như thế nào cũng không dám động vào Tư Dao, cô ta chính là kiểu người không có tiếng nói trong giới giải trí, Tư Dao có bối cảnh có chỗ dựa vững chắc, cô ta không đắc tội nổi.
Kiều Quân cắn hạt dưa nhìn Tư Dao rời đi, nháy mắt ra hiệu với trợ lý bên cạnh: “Cô ấy có xinh đẹp không?”
Trợ lý nhìn Kiều Quân như nhìn một tên ngốc, miệng muốn nói nhưng lại thôi: “Đạo diễn, không thể dùng quy tắc ngầm đâu.”
“Tôi quy tắc ngầm cái ông già nhà cô.” Kiều Quân vẩy hạt dưa vào mặt trợ lý: “Vị tổ tông này mà tôi dám quy tắc ngầm được sao?”
Trước mắt trợ lý sáng ngời, lập tức dấy lên tâm trạng nhiều chuyện hừng hực: “Sao thế đạo diễn, diễn viên kia còn có bối cảnh gì lớn à?”
“Bối cảnh.” Kiều Quân nhếch miệng cười khổ: “Người có bối cảnh là người đàn ông ở phía sau cô ấy.”
Trợ lý nghe vậy liền mơ hồ, Kiều Quân ôm trán thở dài: “Nếu bà cô kia mà biết được, e rằng cũng phải rơi lệ mất thôi.”
“Đạo diễn, anh không sao chứ?” Trợ lý do dự đến sờ trán của Kiều Quân.
Kiều Quân lập tức đứng dậy xách ghế lên đánh: “Cút đi, đi làm việc cho tôi!”
Bị Kiều Quân đuổi đánh, trợ lý bỏ chạy như dưới lòng bàn chân có bôi dầu, đối với cảnh này đoàn làm phim đều quen rồi, mặt không thay đổi tiếp tục làm việc.
Kiều Quân ngẩng đầu 45 độ bi thương nhìn lên không trung: “Chiến tranh kinh khủng lắm, tôi phải bo bo giữ mình thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT