Bị Diêm Tử Ký cấm không cho sờ vào súng nữa, Tư Dao nhàm chán chỉ có thể ở yên trong phòng, hối hận vì đã không mang theo máy tính đến. Tư Dao đang nằm trong phòng ngủ, chờ Diêm Tử Ký huấn luyện trở về thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Tư Dao mở to mắt xoay người xuống đất, đi chân trần chạy đến phía trước cửa sổ, liền nhìn thấy dưới cửa sổ có binh lính người đầy bùn đất. Diêm Tử Ký đang rũ rũ, Quách Hác đang cầm cốc trà vui vẻ cười đùa chế nhạo.

Tư Dao chống cằm, ghé vào bệ cửa sổ, nhìn thấy Diêm Tử Ký muốn đánh Quách Hác, khóe miệng chợt mỉm cười. Nhưng rồi nhớ lại cảnh Lão Diêm trên người đầy máu ôm lấy cô, khuôn mặt dữ tợn bảo cô chạy trốn, cuộc chia tay lần đó giống như ác mộng vậy, mỗi lần hồi tưởng lại đều đau đến xé lòng.

Cô và lão Diêm đã xa cách nhiều năm, Lão Diêm lúc đó là người sống nội tâm và trưởng thành, giống như một con dã thú mệt mỏi, vật lộn để sinh tồn vậy.

Chân Diêm Tử Ký đá vào mông của Quách Hác, tươi cười kiêu ngạo, khóe mắt Tư Dao cũng cong lên, cô thích Lão Diêm không kiêng nể gì như bây giờ, lần này cô sẽ bảo vệ anh thật tốt.

Quách Hác xoa mông nhìn thấy Tư Dao, dùng vai huých huých Diêm Tử Ký để ra hiệu. Diêm Tử Ký ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, Tư Dao nghiêng đầu để lộ khuôn mặt tươi cười.

Quách Hác bưng cốc trà ghen tị nói: “Trong nhà giấu vợ yêu đúng là hâm mộ không hết nha.”

Không thèm để ý đến cái miệng bỉ ổi của Quách Hác, sau khi Diêm Tử Ký giải tán đội ngũ xong liền xoay người về ký túc xá. Quách Hác tự làm mình mất mặt, uể oải rời đi, chuẩn bị đi tìm Hàn Kính để ba hoa lải nhải một trận.

Diêm Tử Ký vừa mới vào ký túc xá đã nhìn thấy Tư Dao chuẩn bị chạy đến ôm anh, anh nhanh chóng nghiêng người né tránh: “Người anh toàn bùn thôi, anh đi tắm rửa trước đã.”

Tư Dao bĩu môi trở về phòng, ngậm thạch rau câu chờ Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký nhanh chóng tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy trên bàn đầy túi ăn vặt, lập tức xụ mặt xuống.

Tư Dao nhanh chóng nuốt miếng thạch rau câu cuối cùng xuống, mở tay tỏ vẻ hết rồi. Diêm Tử Ký đi đến bên cạnh Tư Dao, vứt hết tất cả túi ăn vặt vào trong thùng rác: “Ai mua cho em đồ ăn vặt đấy?”

“Tằng Vũ Khả.” Tư Dao liếm khóe miệng khai Tằng Vũ Khả ra.

“Còn mèo chết khốn kiếp này.” Diêm Tử Ký nghiến răng tức giận nói.

“Phong Thần liên lạc với em rồi.” Tư Dao nói sang chuyện khác: “Sáng sớm mai em phải rời đi.”

Diêm Tử Ký khẽ nhíu mày, đá văng thùng rác ra rồi ngồi đối diện Tư Dao: “Chuyện gì thế?”

“Có bộ điện ảnh cần em thử vai, thời gian là buổi chiều ngày mai.”

“Nếu đã là yêu cầu công việc vậy thì đi đi, sáng mai anh xin nghỉ phép tiễn em.” Diêm Tử Ký an ủi.

Tư Dao bĩu môi không vui, cô muốn cùng Lão Diêm tương thân tương ái, kết quả bây giờ tụ họp thì ít mà xa nhau thì nhiều, sớm biết như vậy đã không ký hợp đồng với Phong Thần rồi.

“Anh đến nhà ăn mang cơm cho em.” Diêm Tử Ký đứng dậy lau khô tóc, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tư Dao nhìn bóng lưng của Diêm Tử Ký, biểu cảm mất mát, ánh mắt buồn bã: “Tử Ký, em cảm giác anh rất ghét bỏ em.”

Diêm Tử Ký đứng ở cửa, xoay người lại dở khóc dở cười nói: “Em nhìn kiểu gì mà lại nghĩ thế?”

“Anh cứ muốn né tránh em.” Tư Dao đứng dậy chỉ tay vào Diêm Tử Ký, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh cũng không ôm em.”

Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao một lúc lâu, nhấc chân đi đến gần, ôm Tư Dao vào lòng: “Như này hả?”

Tư Dao bĩu môi không phản ứng, Diêm Tử Ký thấp giọng thở dài: “Anh không ghét bỏ em, anh không giỏi nói chuyện, nếu như làm sai chỗ nào thì cho anh xin lỗi.”

“Dĩ nhiên anh phải xin lỗi rồi.” Tư Dao đẩy Diêm Tử Ký ra, giận dỗi nói: “Em thích anh như vậy, làm sao anh có thể không thích em chứ?”

Tư Dao bày tỏ tình yêu khiến Diêm Tử Ký trở tay không kịp, vô thức gật đầu: “Anh thích em mà.”

“Nói thích, nhưng chung quy vẫn là né tránh còn không kịp.”

“Chúng ta chưa kết hôn.” Vợ yêu ở ngay trước mắt, trong lòng anh cũng ngứa ngáy lắm, nhưng nguyên tắc của Diêm Tử Ký chính là, mọi ham muốn dục vọng trước hôn nhân đều là lưu manh.

“Vậy kết hôn đi.” Tư Dao không hiểu nổi, Diêm Tử Ký nói muốn kết hôn, nhưng lại chỉ nói mà không làm.

Diêm Tử Ký phiền não vò đầu, anh nên giải thích rõ ràng như thế nào với Tư Dao đây. Bọn họ kết hôn phải cần có thủ tục, báo cáo kết hôn đã sớm đệ lên rồi nhưng vẫn chưa thông qua thẩm tra.

Phí hết lời nói dỗ dành Tư Dao, Diêm Tử Ký cảm thấy cả người kiệt sức, dỗ dành vợ mình còn khó khăn hơn chỉ huy tác chiến nữa.

Ăn cơm xong Tư Dao túm lấy Diêm Tử Ký chơi cờ nhảy, Diêm Tử Ký bị làm giả số liệu nên liên tục thua. Màn đêm buông xuống, Diêm Tử Ký rót ly nước đưa cho Tư Dao: “Đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi chơi.”

Tư Dao nghe vậy liền chập choạng nhảy dựng lên, mau chóng mang giày đứng dậy, mở to đôi mắt màu xanh làm chờ mong chìn chằm chằm Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký còn đang định đến khi trời tối đen hẳn, nhưng nhìn thấy cảnh này đành bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy dẫn Tư Dao ra khỏi phòng. Chập tối mùa hè tuy rằng không hanh khô như ban ngày, nhưng vẫn rất oi bức, Diêm Tử Ký chỉ mặc áo tay ngắn đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhìn thấy Tư Dao ở bên cạnh, Diêm Tử Ký liền đưa cây quạt đã chuẩn bị cho cô.

Tư Dao nhìn thấy mồ hôi trên tay áo ngắn của Diêm Tử Ký, vậy là liền lấy máy điều hòa nhiệt độ trong không gian khí cụ ra, túm lấy Diêm Tử Ký giúp anh ghim lên cổ áo.

Nhiệt độ của cơ thể được điều chỉnh thích hợp, cảm giác oi bức nóng nực trong nháy mắt đã tan biến, thay vào đó là cảm giác thoải mái mát mẻ. Diêm Tử Ký nhìn thấy chiếc trâm cài ở cổ áo, trong mắt là sự kinh ngạc vô cùng.

“Bộ điều chỉnh nhiệt độ.” Tư Dao giúp Diêm Tử Ký sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói. Đây vốn dĩ là máy làm lạnh Diêm Tử Ký tặng cho cô, bây giờ được dịp cho anh dùng.

Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tư Dao, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ, cái tên ‘bộ điều chỉnh nhiệt độ’ này nghe thì rất phổ thông, nhưng Diêm Tử Ký biết đây tuyệt đối không phải thứ mà công nghệ khoa học bây giờ có thể sản xuất đại trà.

Biểu cảm của Tư Dao rất thản nhiên, càng giống như là điều hiển nhiên vậy, cứ như đây chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi. Lớp sương mù trong lòng Diêm Tử Ký càng ngày càng dày đặc, cô vợ chưa cưới nhỏ bé này của anh rốt cuộc có lai lịch gì vậy.

“Thể hiện tình cảm thì xin chú ý nơi chốn.” Tiếng ho khan cắt ngang suy nghĩ của Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký ngẩng đầu liền nhìn thấy Lôi Thành và Hàn Kính.

Diêm Tử Ký ra hiệu cho Tư Dao buông tay, xoay người đứng thẳng cúi chào: “Đại đội trưởng Lôi.”

Lôi Thành dùng giọng mũi “ừm” một tiếng, tầm mắt chuyển đến trên người Tư Dao: “Đây là vợ chưa cưới của cậu, Tư Dao à?”

“Đúng vậy.” Diêm Tử Ký nắm bả vai của Tư Dao, đẩy cô tiến lên để giới thiệu: “Tư Dao, đây là đại đội trưởng Lôi.”

Tư Dao bắt chước Diêm Tử Ký đứng thẳng người cúi chào, nghiêm mặt dồn khí vào trong đan điền, nói: “Chào đại đội trưởng Lôi!” Lôi Thành, đại đội trưởng đội đặc chiến Báo Đốm, đối xử rất tốt với Diêm Tử Ký.

Lôi Thành sửng sốt mất một thoáng, sau đấy liền vui vẻ cười thành tiếng: “Xin chào cô Tư Dao.”

“Trâm cài ở đâu đấy?” Hàn Kính nhìn thấy bộ điều khiển nhiệt độ trên cổ áo Diêm Tử Ký, ra vẻ nghiêm túc: “Vi phạm điều lệnh của quân đội rồi.”

Không đợi Diêm Tử Ký kịp làm gì, Tư Dao đã nhanh chóng tháo trâm cài xuống, nhét vào trong túi áo của Diêm Tử Ký: “Dù gì để ở đâu hiệu quả cũng như nhau.”

Hàn Kính không kìm lòng được liền bật cười: “Thì ra là vợ tặng à.”

“Hai người muốn đi đâu đấy?” Lôi Thành hỏi.

“Báo cáo đại đội trưởng Lôi, đưa Tư Dao ra ngoài một chút.” Diêm Tử Ký vuốt ve chiếc trâm cài, cố gắng thả lỏng biểu cảm.

“Đi đi đi đi.” Lôi Thành cười phất tay thả người đi.

Diêm Tử Ký dẫn theo Tư Dao rời đi, chờ sau khi rời xa chỗ Lôi Thành và Hàn Kính, Diêm Tử Ký xoa xoa chiếc trâm cài, gương mặt lộ vẻ do dự. Anh muốn hỏi Tư Dao trâm cài này ở đâu ra, nhưng nhìn thấy biểu cảm ngốc nghếch lờ mờ của cô, lời nói đến tới miệng lại nuốt ngược vào trong.

Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đến ngọn núi, đường núi tối đen uốn lượn gập ghềnh, rừng cây rậm rạp chung quanh tươi tốt, Tư Dao theo phía sau siết chặt tay của Diêm Tử Ký, nhón chân nhảy qua tảng đá sắc nhọn.

Tư Dao đi theo Diêm Tử Ký lên đến đỉnh núi, đẩy lùm cây chặn đường ra, đom đóm ùn ùn kéo đến làm cho Tư Dao trợn tròn hai mắt.

Diêm Tử Ký ôm Tư Dao bước qua lùm cây, đặt cô lên mặt cỏ mềm mại: “Mỗi khi mùa hè đến nơi này sẽ có rất nhiều đom đóm, tôi nghĩ rằng em sẽ thích.”

“Thật sự rất đẹp.” Tư Dao trầm giọng cảm thán: “Giống như những mảnh ngôi sao nhỏ đang bồng bềnh trong biển sao vậy.”

Cô từng cùng Diêm Tử Ký tình cờ đi ngang qua biển sao, xuyên qua lớp kính trong suốt bằng kim loại của phi thuyền, cô nhìn thấy biển sao mênh mông, mảnh sao nhỏ vô hạn trôi lơ lửng, đẹp đẽ tựa như cảnh trong mơ.

Lông mày Diêm Tử Ký đông cứng lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ, biển sao? Mảnh sao nhỏ? Bệnh cũ của vợ lại tái phát rồi à?

Tư Dao quơ được con đom đóm, xoay người cho Diêm Tử Ký xem: “Giống ngôi sao trong vũ trụ không?”

Ngẩng đầu nhìn trời sao mênh mông mê ly, ánh mắt Diêm Tử Ký rơi xuống trên mặt Tư Dao, đôi mắt màu xanh lam thăm thẳm chứa đựng nụ cười trong trẻo, xinh đẹp đến nỗi ngôi sao cũng bị lu mờ: “Giống.”

Chạy quanh đàn đom đóm, làn váy màu trắng như nhảy múa cuồn cuộn, đóa hoa dâm bụt kia dường như muốn sống lại. Chăm chú ngắm nhìn bóng dáng uyển chuyển ấy, Diêm Tử Ký mỉm cười, đáy mắt mang theo tình cảm dịu dàng mà ngay cả anh cũng không biết.

Tư Dao bỗng nhiên xoay người lại nhìn Diêm Tử Ký, xuyên qua đàn đom đóm, bổ nhào vào lòng ngực Diêm Tử Ký, ôm chặt lấy anh: “Lão Diêm, anh vẫn còn ở đây, tuyệt thật đấy.”

Diêm Tử Ký dở khóc dở cười: “Tôi không ở đây thì còn có thể đi đâu.”

Tư Dao ngửa mặt lên nghiêm túc nhìn chằm chằm Diêm Tử Ký: “Lão Diêm, nếu ngày nào đó anh chết đi, em cũng muốn chết theo anh.” Em không muốn ở lại một mình nữa đâu.

Diêm Tử Ký nhìn thấy sự kiên quyết dưới đáy mắt của Tư Dao, trong lòng xúc động, một tay chợt nắm lấy thắt lưng cô, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Đầu lưỡi bá đạo mân mê lấy Tư Dao, sự ngọt ngào lăn tăn lan ra ở đầu lưỡi, Tư Dao túm chặt lấy cổ áo của Diêm Tử Ký, thừa nhận sự tiến công chiếm đóng của anh.

Ánh trăng xấu hổ trốn vào tầng mây, Diêm Tử Ký tách khỏi môi của Tư Dao, kiềm chế dục vọng, vuốt ve mái tóc của cô: “Lại ăn vụng kẹo rồi.”

“Chỉ thừa lại một viên cuối cùng thôi.” Tư Dao rúc vào lồng ngực của Diêm Tử Ký, giọng nói mềm mại phản bác.

Trong lùm cây truyền đến tiếng huýt sáo, Diêm Tử Ký lập tức xụ mặt xuống, xoay người nhặt tảng đá ném qua: “Cút đi!”

“Đội trưởng Diêm, anh và chị dâu cứ tiếp tục, bọn em lập tức rời khỏi trận địa.” Người bị đập trúng đau kêu thành tiếng, sau đó nhanh chóng rút lui.

Tư Dao nghi hoặc nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký kéo Tư Dao ngồi trên mặt đất: “Mai phục trinh sát.”

Diêm Tử Ký chống tay nằm xuống, Tư Dao nghiêng qua trước ngực anh, cùng anh lặng lẽ ngắm nhìn trời sao. Diêm Tử Ký buông tay ôm lấy Tư Dao, sau đó lần mò lấy trâm cài ra đưa cho Tư Dao: “Cầm lấy.”

“Em vẫn còn, cái này giữ cho anh dùng đi.” Tư Dao một lần nữa nhét trâm cài vào trong túi của Diêm Tử Ký.

Vuốt ve hoa văn điêu khắc của chiếc trâm cài, Diêm Tử Ký siết chặt lại nói: “Tư Dao, em...”

Mãi một lúc lâu mà không thấy Diêm Tử Ký tiếp tục, Tư Dao ngẩng đầu: “Anh muốn nói cái gì thế?”

‘Em là ai? Bộ điều khiển nhiệt độ này từ đâu mà có?’ Lời nói đến miệng nhưng làm thế nào cũng không hỏi thành lời, Diêm Tử Ký tức giận nhắm mắt lại.

Tư Dao ghé sát vào Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký vỗ vỗ đầu của cô: “Không có việc gì đâu.”

“Sáng mai em phải đi rồi, nếu anh nhớ em thì thường xuyên gọi điện thoại cho em.” Tư Dao lưu luyến không rời.

“Được.”

“Nếu anh có thời gian thì phải về nhà thăm em, không cho phép bỏ em lại một mình thêm lần nữa đâu.”

“Được.” Đáy mắt Diêm Tử Ký mang theo ý cười.

“Tử Ký, phải gọi em là A Dao.” Trước kia Lão Diêm luôn gọi cô như vậy.

“... A Dao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play