Tư Dao còn đang mơ màng ngủ thì Tào Nguyên Huy đã đánh thức cô dậy. Ôm lấy cái đầu đang choáng váng, Tư Dao ngơ ngác mở hộp thư, bấm vào trang web mà Phong Thần gửi đến.

Hình ảnh sắc nét chiếm trang nhất của trang chủ, tại đoàn quay phim “Tiên Đạo”, dưới tán cây hoa đào màu nhạt, ánh hoàng hôn ấm áp, Khinh m ngồi giữa những cành hoa rơi, lật xem sách cổ, thanh cao thoát tục quốc sắc thiên hương.

Khu bình luận bùng nổ dữ dội, có người nói là photoshop, có người nói là phẫu thuật thẩm mỹ, phần đông còn lại hỏi là đoàn quay phim nào, đủ các loại liếm màn hình xin ảnh.

Không hề lo lắng về việc bị lộ ảnh, Tư Dao chống má nhớ tới cô gái chụp ảnh ngày hôm qua, bức ảnh này có lẽ là của cô ấy truyền ra ngoài.

m thanh của Tào Nguyên Huy ở dưới lầu truyền lên: “Tư Dao, Phong Thần nói lát nữa sẽ tới đón em.”

“Ờ.” Tư Dao lên tiếng trả lời, nhanh tay tắt máy tính, đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.

Đổi bộ trang phục thể thao màu xanh lá của quân đội, sau khi sửa sang lại chỉnh tề Phong Thần cũng đã đến rồi. Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy ngồi trên xe, được Phong Thần đưa theo đến Tinh Thế.

Đi thang máy đến văn phòng, Lê Tinh đang dựa vào sô pha ăn cơm hộp, thấy Tư Dao tiến vào liền nhanh nhảu chào hỏi: “Tư Dao, cô đến rồi đấy à.”

Tư Dao chạy đến bên cạnh Lê Tinh, ánh mắt dính chặt trên miếng chân gà trong hộp đựng cơm của cậu ấy, Tào Nguyên Huy đi theo Phong Thần, chau mày khó chịu: “Chuyện ảnh chụp xử lý thế nào đây?”

“Tiên Đạo” không phải là bí mật quay phim, lộ ảnh cũng không sao cả.” Tào Nguyên Huy còn đang định mở lời nói chuyện thì Phong Thần đã giơ tay chặn lại: “Vào giới giải trí rồi thì chính là nhân vật của công chúng, những chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.”

Tào Nguyên Huy ghét bỏ đẩy Phong Thần ra, Phong Thần đưa tay lên chỉnh chỉnh cổ áo, xoay người trở lại bàn làm việc: “Cái này coi như là tuyên truyền miễn phí đi, đối với bộ phim “Tiên Đạo” hay Tư Dao thì đều tốt cả.”

“Album của Thanh Thần tuần này phát hành rồi, vào ngày phát hành album tôi sẽ giúp cô ấy đăng ký weibo, tuyên truyền bộ phim “Tiên Đạo”, Tư Dao xem như chính thức ra mắt.”

Phong Thần thuần thục lật xem tư liệu, giúp Tư Dao lập kế hoạch công việc: “Muốn tích lũy danh tiếng trước tiên vẫn là phim truyền hình, nếu là một bộ phim truyền hình hay thì từ lúc quay phim đến chiếu phim phải mất một năm, trong lúc này rất dễ bị phai nhạt.”

“Thanh Thần phát hành album, Tư Dao ra mắt, sau khi quay phim “Tiên Đạo” kết thúc, tôi sẽ sắp xếp cô đi tham gia chương trình thực tế. Chương trình thực tế là vừa ghi hình vừa chiếu cùng một lúc, thời gian ghi hình và chiếu là hai tháng.”

“Ghi hình chương trình thực tế kết thúc thì sẽ tiếp tục chiến đấu phim truyền hình, cuối năm “Tiên Đạo” sẽ công chiếu. Dưa theo tiến trình như vậy, chuyện chiếm giữ tuyến ba không thành vấn đề, năm sau có thể tự mình chọn kịch bản được rồi.”

Phong Thần chỉnh sửa lịch trình của Tư Dao rành mạch rõ ràng, dáng vẻ nghiêm túc làm cho Tào Nguyên Huy cảm thấy bất ngờ, cái tên này lúc chuyên chú làm việc cũng miễn cưỡng coi như thuận mắt đấy.

“Sắp xếp như vậy có vấn đề gì không?” Phong Thần hỏi ý kiến của Tư Dao.

Tư Dao nhanh chóng nuốt miếng đùi gà xuống, gạt Lê Tinh đang nằm sấp ra ngoài: “Không vấn đề gì.”

Lê Tinh cầm lấy hộp đựng cơm chỉ còn lại cơm trắng, bĩu môi muốn khóc. Phong Thần đưa lịch trình cho Tào Nguyên Huy, đối với sự tủi thân của Lê Tinh xem như không thấy: “Lê Tinh cũng sẽ tham gia chương trình thực tế này, cô theo sát cậu ta, cậu ta sẽ chăm sóc cô.”

“Tôi sẽ bảo bọc cậu ta.” Tư Dao vỗ vai Lê Tinh tuyên thệ. Người này trông không giống kiểu có thể chiến đấu tẹo nào, đều là chiến hữu cùng phe cả, Tư Dao đương nhiên sẽ giúp đỡ chút.

“Tôi không thích ghi hình chương trình thực tế.” Lê Tinh thì thầm oán giận. ( truyện trên app T𝕪T )

“Bộ phim điện ảnh của cậu đã quay xong chưa?” Tư Dao nhớ đến lúc quay MV, Lê Tinh nói chuyện muốn thử mảng điện ảnh.

“Bị nhỡ rồi.” Lê Tinh thu người ôm gối như quả bóng xì hơi: “Lúc xảy ra sự kiện Weibo kia tôi bị cảnh sát đưa đi điều tra, tuy rằng không bị liên lụy nhưng vẫn bị chút ảnh hưởng.”

Tư Dao nhớ tới chuyện cô xóa dữ liệu trên internet của antifan, đột nhiên có chút chột dạ, nhưng càng cảm thấy không hiểu hơn, cô làm vậy là muốn giúp đỡ Lê Tinh, hơn nữa người làm tê liệt mạng chính là cô, sao Lê Tinh lại phải mang tiếng oan chứ?

“Bây giờ cậu nhiều antifan hơn là fan đấy, tém tém cái tính buông thả lại cho tôi.” Phong Thần lườm Lê Tinh một cái rồi quát.

Lê Tinh bụm mặt khóc than: “Tôi thật sự không biết ai là Hắc Thần cả, tôi bị oan đó!”

“Vậy sao người ta lại giúp cậu?”

“Ai mà biết chuyện gì xảy ra, tôi vẫn còn hoang mang đây này.” Lê Tinh oan ức như người vợ lẽ: “Chẳng lẽ người đó là fan của tôi?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tư Dao nghiêm mặt khinh bỉ.

Cả Lê Tinh với Phong Thần đều nhìn qua, khóe miệng Tư Dao run rẩy, mặt nghiêm lại nói: “Có lẽ cô ấy thấy cậu ngu ngốc, thương xót cho cậu bị ức hiếp thôi.”

Lê Tinh chui đầu vào sô pha: “Đừng ai cản tôi, tôi muốn tự sát.”

Tư Dao làm như không thấy mà đứng dậy: “Thời gian cũng trễ rồi, tôi còn phải đi quay “Tiên Đạo” nữa.”

Tư Dao dẫn theo Tào Nguyên Huy rời đi, Phong Thần nhéo tai Lê Tinh răn dạy, nghe tiếng gào khóc thảm thiết kia, Tư Dao cảm giác rất sung sướng.

Lúc Tư Dao chạy tới trường quay, chào đón cô không phải là khuôn mặt dữ tợn của Kiều Quân mà là ly cà phê nóng. Tư Dao cầm lấy ly cà phê nóng kia, khuôn mặt ngơ ngác bị đẩy đến phòng trang điểm, không hiểu rõ tình hình cho lắm.

Tào Nguyên Huy nhíu mày nhìn Kiều Quân, tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên dồn dập, mức cảnh giác từ từ bộc lộ ra “không có việc gì mà lại tỏ vẻ nghênh đón, không phải ăn cắp thì chính là ý đồ xấu”, tên này tuyệt đối có âm mưu.

Cảnh quay của Tư Dao rất đơn giản, đều là mặc trang phục đẹp đẽ, ở trong trí nhớ của nam chính “Tiên Đạo”, làm thần tiên muội muội không nhiễm khói lửa nhân gian.

Quay phim đến cảnh Khinh m hồn bay phách tán thì lại xảy ra vấn đề, biểu cảm động tác của Tư Dao rất tốt, tình cảm ái mộ không muốn rời xa đều đúng, nhưng duy chỉ thiếu đi sự đau khổ và không nỡ thôi.

Kiều Quân cáu kỉnh vò đầu bứt tai, kiềm chế tính nóng nảy để không gào lên: “Tư Dao, phải đau khổ, phải không nỡ, anh ấy là sư huynh mà cô yêu, không phải là chó mèo nhặt bên đường đâu.”

Tư Dao tìm kiếm trong kho dữ liệu khắp nơi, cũng chưa tìm được số liệu tình cảm mà Kiều Quân nói, Kiều Quân ném kịch bản cho trợ lý, xoay người rời đi: “Nghỉ ngơi mười phút.”

Nữ chính của “Tiên Đạo” cầm ô đi ngang qua, giọng điệu khinh thường giễu cợt, ánh mắt nhìn Tư Dao mang theo vẻ khinh thường và ác ý.

Tào Nguyên Huy đưa nước cho Tư Dao, thấp giọng an ủi: “Đừng hoảng hốt, nhất định có thể được mà.”

“Nguyên Huy, đau khổ là cảm giác gì?” Số liệu đến miệng lại bị nuốt xuống, Tư Dao đổi thành từ ngữ mà con người có thể tiếp thu được.

Tào Nguyên Huy đỡ trán lúng túng, anh ta chưa từng đóng phim nên không có cách nào dạy Tư Dao được. Tư Dao tiếp tục hỏi: “Anh có từng đau khổ chưa?”

“Có.” Tào Nguyên Huy nghĩ nghĩ, biểu cảm có hơi ảm đạm: “Lúc thi hành nhiệm vụ, chiến hữu hy sinh.”

Tư Dao nghiêm túc ngẫm nghĩ, không thể nào lĩnh hội được tình cảm của Tào Nguyên Huy. Lúc này, Lâm Kỳ đi đến, do dự giúp Tư Dao đưa ra ý kiến: “Cô có người rất quan trọng không?”

Tư Dao nghĩ đến Diêm Tử Ký, không chần chừ mà gật đầu. Lâm Kỳ nói: “Biến tôi trở thành anh ấy, tưởng tượng chúng ta sắp sinh ly tử biệt.”

Đồng tử Tư Dao co rút lại, nhớ tới lần chia tay ở Tinh Hà kia, Diêm Tử Ký ôm lấy cô, máu tươi nhuộm đỏ mắt cô. Cô trơ mắt nhìn hô hấp của Diêm Tử Ký dần dần ngừng lại, nhìn thấy anh ấy chậm rãi chết đi.

Bình nước ở trong tay biến dạng, phản ứng kịch liệt đột ngột ấy dọa sợ Tào Nguyên Huy và Lâm Kỳ. Tư Dao ngơ ngác nhìn nước trong bàn tay, trong đáy mắt màu xanh lam thoáng hiện vẻ sửng sốt.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, lại lần nữa quay phim, đêm tuyết giá lạnh gió rét rít gào, đao kiếm sắc bén xuyên thủng trái tim, Khinh m xoay người, máu vung lên, hoà tan với tuyết đọng trên mặt đất.

Làn váy trắng như tuyết bị nhuộm máu đỏ dần, mái tóc đen phất phơ, tay áo màu trắng tung bay, cô nắm chặt ống tiêu ngọc bị gãy, cắt qua da thịt của bàn tay.

Khinh m nhìn người đàn ông đối diện, khóe miệng nở nụ cười yêu thương say đắm, vẻ bi thương giấu dưới sự dịu dàng làm cho người ta không thể thở được. Khinh m bay nhẹ nhàng ngã xuống, giống như ngôi sao rơi xuống, vừa đẹp mà lại vừa bi thương.

Tư Dao bùng nổ tình cảm trong khoảnh khắc làm cho mọi người run sợ, cái kiểu đau khổ tuyệt vọng lại thêm không nỡ, khiến cho nội tâm người khác đau đớn vô cùng.

Ánh mắt Lâm Kỳ nhìn Tư Dao, ngón tay trong tay áo đang run rẩy, giờ khắc này anh ta cảm giác Khinh m như đang ở ngay trước mắt mình, người anh ta yêu cũng yêu anh ta, vì cứu anh ta mà chết.

“Cut!” m thanh Kiều Quân hô dừng làm mọi người bừng tỉnh, anh ta liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn hốc mắt của trợ lý đỏ hoe, nở một nụ cười hài lòng: “Cảnh này qua!”

Tư Dao nhanh chóng đứng lên, biểu cảm Lâm Kỳ vô cùng phức tạp, anh ta biết cảm giác vừa rồi, anh ta đã bị kỹ xảo biểu diễn của Tư Dao dẫn dắt.

Tư Dao đi theo trợ lý đến phòng trang điểm, ngón tay chấm thuốc màu trên quần áo cho vào miệng, rất ngọt, giống như siro trị ho mà Tào Nguyên Huy uống hôm trước.

“Tổ tông à, cái này không thể ăn đâu.” Thợ trang điểm lau sạch tay của Tư Dao.

“Tôi đói bụng.” Tư Dao xoa bụng nhíu mày, cục cưng đói bụng thì sẽ không vui.

“Tháo trang sức trước đã, đợt lát nữa thôi là sẽ phát cơm hộp rồi.” Thợ hóa trang giúp Tư Dao sửa sang lại tóc tai: “Nghe nói đêm nay có thêm chân gà đấy.”

Tư Dao hai mắt sáng quắc, lập tức ngồi yên để thợ trang điểm tháo trang sức. Nhìn trong gương thấy đôi mắt xanh lam được lấy kính áp tròng ra, khóe miệng Tư Dao cong lên, ở thế giới này, bất kể là ai, chỉ cần muốn động đến Lão Diêm nhà cô thôi là cô sẽ giết chết người đó!

Cảnh quay hôm nay của cô xem như đã xong, Tư Dao không vội vã rời đi, sau khi nhận được cơm hộp liền ngồi xổm một góc bắt đầu ăn cơm, gặm chân gà ngon đến mức ứa nước mắt. Tào Nguyên Huy che mặt, cảm giác thật mất mặt, biết làm sao đây?

Kiều Quân bưng cơm hộp đến gần Tư Dao, Tào Nguyên Huy thấy Kiều Quân đến thì lập tức cảnh giác, ánh mắt giống như con dao nhìn chằm chằm Kiều Quân, sợ anh ta gây bất lợi cho Tư Dao.

Kiều Quân ngồi xổm bên cạnh Tư Dao, cười cười đưa cơm hộp qua, Tư Dao thuần thục gắp chân gà đi, thuận theo tự nhiên cứ như rất thân quen với Kiều Quân vậy.

“Diễn không tệ nhưng vẫn còn cần kinh nghiệm.” Có thể nghe được khích lệ từ miệng Kiều Quân chẳng khác nào nghe thấy tin khủng bố. Nhân viên công tác đi ngang qua đều trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa mà quỳ rạp xuống.

“Cảm ơn.”

“Thích đóng phim không?” Kiều Quân cười tủm tỉm giống như con sói đang vẫy đuôi vậy.

Tư Dao nhả xương gà ra, lưỡng lự gật đầu: “Cũng được, cũng khá thú vị.”

“Trao đổi số điện thoại đi.” Kiều Quân tận dụng thời cơ, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra yêu cầu.

“Không được!” Tào Nguyên Huy làm thanh chắn chặn ngang ở giữa Kiều Quân và Tư Dao.

“Tào Nguyên Huy, bây giờ tôi là đạo diễn, anh là trợ lý phải nghe tôi.” Kiều Quân trừng mắt tức giận nói.

Tào Nguyên Huy sầm mặt xuống muốn đá văng Kiều Quân ra, Tư Dao gặm xong chân gà lắc đầu: “Muốn lấy à? Không cho anh đâu.”

Tào Nguyên Huy vô cùng yên tâm, nhưng mặt Kiều Quân lại nhăn tít lại: “Tôi là đạo diễn, sau này cô lăn lộn ở giới giải trí thì có che chắn cho cô.”

“Tôi còn cần anh che chắn chắc?” Tư Dao khinh bỉ Kiều Quân: “Tôi có thể đánh bẹp anh đó tin không?”

Tư Dao ăn xong cơm hộp, đứng dậy vỗ vỗ mông đi mất. Kiều Quân cắn đũa cúi gằm mặt xuống, trợ lý khổ sở cay đắng đến nhặt xương gà đầy đất: “Đạo diễn, rốt cuộc cô ấy là ai thế? Sao anh phải lấy lòng cô ấy như vậy?”

“Là tổ tông.” Kiều Quân nhìn lên trời ngậm ngùi đau thương. Không phải anh ta lấy lòng Tư Dao, anh ta là đang lấy lòng người đàn ông của cô.

Người đó chính là một Diêm Vương sống, tổn thương mà cơn thịnh nộ của Diêm Vương đem lại chẳng có cách nào bù đắp được đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play