Chương 62: Ai nói con bé thuận tay trái?

Trình Tuyển vốn không định đi vào, chỉ chờ bên ngoài.

Lục Chiếu Ảnh ở ghế phụ nói mình cũng muốn uống cà phê.

Trình Tuyển nghĩ một chút cũng nhấc chân đi về phía tiệm cà phê này.

Thời điểm này quán cà phê không có nhiều người, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ba người ngồi bên cửa sổ.

Trình Tuyển đứng ở cạnh cửa, Tần Nhiễm đưa lưng về phía anh, góc độ này không nhìn thấy mặt cô, nhưng lại có thể nhìn thấy người phụ nữ đối diện cô, nâng cao cằm, có loại cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến.

Lục Chiếu Ảnh tìm nhân viên gọi một ly cà phê, "Một ly, đóng gói mang đi, cảm ơn."

Trình Tuyển không gọi cà phê, chỉ hơi dựa vào bàn, lười biếng nhìn về phía Tần Nhiễm.

Trong miệng cắn điếu thuốc, không nhúc nhích.

Vừa lấy được cà phê, Lục Chiếu Ảnh đã muốn bước ra cửa, anh ta cũng chỉ tìm cớ vào đây, không thật sự muốn quấy rầy Tần Nhiễm.

Hai người còn chưa đến cửa đã nghe được một âm thanh làm người không quá thoải mái: "Cháu đoán xem...tôi sẽ để cho cháu tìm được một luật sư nào ở thành phố Vân sao?"

Âm thanh nói chuyện của đám người Tần Nhiễm không nhỏ, chỉ cần hơi chú ý chút là có thể nghe được.

Hai người đều biết chuyện của Hứa Thận.

Trước mắt, người đàn bà kia đang uy hiếp Tần Nhiễm.

Lục Chiếu Ảnh đã chơi cùng Trình Tuyển nhiều năm như vậy, ở thủ đô cũng không tìm được một ai dám cò kè với Tuyển gia, kẻ nào dám làm như vậy đều đã bị Tuyển gia ấn chết.

Bước chân Trình Tuyển quả nhiên dừng lại, anh hơi hơi nghiêng đầu, cười.

Trên mặt không có biểu cảm gì, lời ít mà ý nhiều gọi ba tiếng: "Lục Chiếu Ảnh."

Lục Chiếu Ảnh đã lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.

Không đợi Tần Nhiễm mở miệng, anh ta trực tiếp nói với người ở đầu dây bên kia: "Đại luật sư Thích có nghe thấy không, cậu mà không đến thành phố Vân, chúng tôi đều lưu lạc đến mức không tìm được luật sư rồi đấy?"

Thời tiết đầu tháng mười vẫn còn hơi nóng, buổi chiều quán cà phê không có mấy người, điều hòa đã sớm tắt.

Trong không khí có chút khô nóng.

Âm thanh đột nhiên vang lên khiến mùi thuốc súng chạm vào là nổ ngay bên Tần Nhiễm tạm thời vơi đi chút.

Tần Nhiễm hơi nghiêng người đã nhìn thấy Lục Chiếu Ảnh cầm di động, một tay cắm túi, nhướng mày nhìn về phía nơi này tủm tỉm cười, có điều khí thế trên người vẫn rất mạnh.

Lục Chiếu Ảnh nâng cằm về phía Tần Nhiễm, tiếp tục nói với đầu dây bên kia: "Thích Trình Quân, ai nói đùa với cậu chứ? Đến nhanh đi."

Anh ta tùy tay cúp điện thoại.

"Vị nữ sĩ này, con người của tôi không biết ngấm ngầm giở trò, tôi để bà tìm luật sư, mấy người đều được" Trình Tuyển nhìn hai người kia, "Bà cũng đoán xem...đến cuối cùng là bà chết hay là chúng tôi chết."

Ánh mắt của Trình Tuyển dừng trên mặt Tần Nhiễm, lại nhìn sang tay phải của cô, trầm giọng, "Lại đây, chúng ta đi."

Thích Trình Quân?

Lâm Uyển ngồi trên ghế rất quen thuộc với cái tên này, bởi vì khoảng thời gian trước, nhà chồng bà ta dính vào một vụ tranh chấp kinh tế rất nghiêm trọng.

Vốn là cục diện hẳn phải chết, cuối cùng ông cụ mời vị luật sư Thích nghe nói chưa từng có thua này.

Lâm Uyển tuy là gả cao, nhưng gia đình mà bà ta gả đến kia ở thủ đô cũng chỉ ở xếp hạng cuối, còn nói đến vòng tròn trên đỉnh kia, đến cả chạm vào bà ta cũng chưa từng được chạm.

Cũng là vì sự kiện đó bà ta mới biết vị luật sư Thích thần thông quảng đại này, vô cùng nổi tiếng ở thủ đô.

Nếu không phải bởi vì anh ta nợ ông cụ nhà một ân tình, đến cả ông cụ cũng không mời anh được.

Lâm Uyển đánh giá hai người Trình Tuyển Lục Chiếu Ảnh, chất liệu quần áo hai người mặc đều tốt, nhưng không có nhãn hiệu gì.

Ninh Tình nhìn thấy hai người, đồng tử co rụt lại.

Ký ức Trình Tuyển cầm dao phẫu thuật vung qua lại trước mặt bà ta ở bệnh viện hãy còn mới mẻ.

Sắc mặt bà ta hơi trắng bệch.

Lâm Uyển nhìn thoáng qua bọn họ, ba người bước lên một chiếc xe màu đen.

Cách quá xa, chỉ có thể thấy rõ được biển số xe thủ đô, còn có một logo rất đại chúng.

Bà ta trầm khuôn mặt, cười nhạo, "Có thể biết được luật sư Thích, hai vị kia hẳn cũng là người ở thủ đô, chỉ là... bọn họ cho rằng tôi không biết Thích Trình Quân sao?"

Luật sư Thích dễ mời vậy sao?

Lâm Uyển thu hồi chi phiếu trên bàn, sắc mặt lại không tốt lắm, vốn tưởng chỉ là một con bé chưa hiểu việc đời, không cần mất bao nhiêu công sức là giải quyết xong, hiện tại xem ra, có vẻ như có chút phiền toái.

Thậm chí đáy lòng còn có chút bất an.

Một bên Ninh Tình cầm ly uống một ngụm cà phê, tay hơi run.

**

Tay Tần Nhiễm lại chảy máu, đành phải ngồi xe Trình Tuyển đi phòng y tế.

Đang là giờ học, phòng y tế lúc này không có ai, rất yên tĩnh.

Tần Nhiễm ngồi trên ghế, chân hơi cong lại, quần jean cô mặc hơi ngắn một chút, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh.

Trình Tuyển cầm băng vải, một tay chống lưng ghế phía sau Tần Nhiễm, lau và bôi thuốc, biểu cảm rất lạnh.

Hai người cũng chưa quá để ý, mãi cho đến khi Trình Tuyển nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tần Nhiễm thả nhẹ hô hấp.

Tay Trình Tuyển dừng một chút, lại nhanh chóng thu hồi, ánh mắt nặng nề dừng trên tay phải cô.

"Bàn tay này không được dùng sức, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi." Trình Tuyển cúi đầu mở băng gạc, kiểm tra miệng vết thương, biểu cảm không vui.

Đám trẻ thời buổi này đều phản nghịch như vậy sao.

Anh mang băng gạc dính máu ném vào thùng rác, lấy tăm bông, âm thanh rất lạnh, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.

"Dù sao cũng là tay phải, tôi thuận tay trái, không có việc gì." Tần Nhiễm chống cằm cười, dáng vẻ không sao cả.

"Tay phải thì không phải tay à? Vậy em dứt khoát đừng dùng nữa." Âm thanh của Trình Tuyển đè thấp, không nghe ra chút gợn sóng nào.

Nhưng không hiểu sao, Tần Nhiễm nghe ra chút tức giận.

Tần Nhiễm nghiêng mắt mở miệng, "Tôi nói đùa."

"Miệng vết thương của em rất sâu, không chăm sóc cẩn thận rất dễ để lại sẹo, còn có tai hoạ ngầm" Trình Tuyển "Ừ" một tiếng, cầm thuốc bột đắp vào mặt trên miệng vết thương, "Một chút lực cũng không được dùng, hiểu chưa?"

Tần Nhiễm gật đầu nói hiểu.

"Anh đừng giận, vừa nãy tôi chỉ nhất thời đã quên tay phải bị thương." Tần Nhiễm vẫn chống cằm, không để ý mà cười, "Dù sao vừa chảy máu tôi liền đến phòng y tế tìm anh, vậy là không sao."

Trình Tuyển ngẩn người, trong lòng như bị ném một viên đá, ở trên mặt nước hiện lên một tầng gợn sóng.

Anh không lên tiếng, chậm rì rì bắt đầu băng bó miệng vết thương.

**

Bên này, Ninh Tình không về với Lâm Uyển.

Mà là đi bệnh viện một chuyến.

"Sao lại đến giờ này?" Mỗi ngày buổi sáng Ninh Tình đều sẽ đi thăm Trần Thục Lan, ngồi lại khoảng một giờ mới đi.

Thời gian rất quy luật.

Cho nên lúc chạng vạng nhìn thấy Ninh Tình, Trần Thục Lan cảm thấy hơi lạ.

Ninh Tình cầm một quả táo lên bắt đầu gọt vỏ, hiển nhiên là đã rất lâu bà ta không làm việc này, gọt vô cùng chậm.

"Là về Nhiễm Nhiễm" Sau một lúc lâu trầm mặc, Ninh Tình rốt cuộc mở miệng, "Con bé và con trai thầy Hứa có chút mâu thuẫn, chuyện giữa mấy đứa trẻ con, còn muốn nháo ra toà án."

Bà ta giản lược nói một lần.

Cuối cùng thở dài, "Mẹ, Nhiễm Nhiễm chỉ nghe lời mẹ nói, mẹ hỗ trợ nói một tiếng, con bé cũng chỉ bị thương ở tay một chút, hai tay người ta đều bị con bé đánh gãy rồi, cần gì phải vì vậy mà đắc tội với phó cục."

"Con nói cái gì?" Ngực Trần Thục Lan phập phồng, "Tay Nhiễm Nhiễm bị thương?"

"Cũng chỉ bị thương tay phải, khâu mấy mũi, con bé thuận tay trái, hoàn toàn ảnh không hưởng..."

Ninh Tình còn chưa nói hết câu đã bị Trần Thục Lan đánh gãy, "Cũng chỉ khâu mấy mũi? Ai nói cho con là Nhiễm Nhiễm thuận tay trái? Tay phải của con bé...quan trọng đến mức nào con biết không?!"

----- chuyện ngoài lề ------

Lục Chiếu Ảnh: Kể chuyện cười, Tuyển gia nói anh chưa bao giờ ngấm ngầm giở trò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play