Chương 78: Ảnh chụp trên Tieba

Editor: Đào Hi Hà

Beta: Rydie

“Cậu ta không biết…” Hiệu trưởng Từ thấy đám người Lục Chiếu Ảnh nhìn lại đây, bỗng dưng kịp phản ứng, khựng một chút, “Không biết tình huống hiện tại của con sao?!”

“Không sao, không chết được.” Tần Nhiễm dùng tay còn lại chống cằm, ngón tay đặt trên môi.

Hiệu trưởng Từ là học giả, luôn luôn nho nhã trầm ổn, lý trí lại tự biết kiềm chế, đây là lần đầu tiên bọn Trình Tuyển nghe thấy ông ấy nói tục.

Trình Tuyển cẩn thận rải thuốc bột lên miệng vết thương trong lòng bàn tay Tần Nhiễm, trong lúc đó còn ngẩng đầu nhìn Hiệu trưởng Từ một cái.

Ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Lục Chiếu Ảnh lại không được bình tĩnh như thế. Anh ta ngơ ra nhìn Tần Nhiễm, lại nhìn Hiệu trưởng Từ, hai người này không chỉ tuổi tác, mà ngay cả thân phận cũng có khoảng cách rất lớn.

Nhà họ Từ ở Thủ Đô so ra không hơn gì ba nhà trên đỉnh, nhưng ông cụ Từ có địa vị hết sức quan trọng ở Thủ Đô. Vì vậy mà nhà họ Từ có thể xếp ngay kế sau mấy nhà ấy.

Ở Thủ Đô có không biết bao nhiêu người bình thường muốn làm thân với nhà họ Từ, muốn tiếp xúc với ông cụ Từ.

Nên anh ta hoàn toàn không ngờ được, Hiệu trưởng Từ và Tần Nhiễm có quen biết, thậm chí còn rất thân?!

Ở một bên khác, Thích Trình Quân ban đầu từ ngơ ngác, đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, Lục Chiếu Ảnh không khỏi hỏi anh ta một câu.

“Chuyện này kỳ lạ lắm à?” Thích Trình Quân hơi ngước mắt, thôi không nhìn Tần Nhiễm nữa, chậm rãi nói: “Tuyển gia không bình thường tôi còn chấp nhận được, huống chi là Hiệu trưởng Từ.”
Quả nhiên là luật sư, một châm thấy máu.

Lục Chiếu Ảnh ngẩn người, giờ mới phản ứng lại, hình như đúng là vậy?

Nhưng mà Hiệu trưởng Từ là vì cái gì? Không lẽ cũng vì cô ấy lớn lên rất xinh đẹp?

Hiệu trưởng Từ nói chuyện với Trình Tuyển và Tần Nhiễm thêm vài câu, liền đi ra khỏi phòng ý tế.
Bên khách sạn đã cử người mang đồ ăn lại đây, đồ ăn hôm nay là tôm hùm đất.

Tần Nhiễm vốn còn rất mong chờ cho đến khi nhìn thấy từng lớp tỏi xay trên thân tôm “...”

Lục Chiếu Ảnh và Thích Trình Quân khui bia uống, Tần Nhiễm cũng lấy lại đây một chai, cắm ống hút vào còn chưa kịp uống đã bị Trình Tuyển lấy đi.

“Món chính hôm nay là tôm.” Anh ấy đặt cốc sữa bò trước mặt Tần Nhiễm, ngón tay gõ gõ bàn, "Không được uống bia."

Tần Nhiễm cầm đũa chọc chọc vào bát cơm, ngước đầu nhìn anh, “Cay ăn mới ngon.”

Trình Tuyển nhìn cô một cái, cúi đầu lột vỏ một con tôm, động tác không quá thành thục nhưng lại rất tinh tế, dù sao cũng là bác sĩ mổ chính, lột vỏ cũng rất chỉnh tề.

Đặt thịt tôm tươi ngon vào bát của cô, Trình Tuyển lấy khăn giấy lau đầu ngón tay thon dài “Thử xem.”

Tay Thích Trình Quân ngừng một chút, tấm tắc bảo lạ.

“Cậu xem, chính là như vậy.” Anh ta hơi cúi đầu nhỏ giọng nói với Lục Chiếu Ảnh.

So với lúc này, Hiệu trưởng Từ tính là gì?

Ở Thủ đô, cậu có tìm được một ai có thể làm cho Tuyển gia nhượng bộ không?

Lục Chiếu Ảnh đã thấy nhiều không lạ, ngồi bắt chéo chân hỏi Tần Nhiễm “Tần Tiểu Nhiễm, sao em biết Hiệu trưởng Từ vậy?”

“Hiệu trưởng Từ từng về thôn giúp đỡ người nghèo, thư giới thiệu em đến học ở trường Nhất Trung là Thầy ấy cho.” Tần Nhiễm từng chút từng chút ăn tôm.

Biểu cảm trên mặt không nhìn ra có gì khác thường.

Lục Chiếu Ảnh gãi gãi đầu, cảm thấy quá khó tin, há miệng thở dốc định hỏi tiếp cái gì, Trình Tuyển nghiêng đầu nhìn anh ta, anh ta liền ngay lập tức im miệng.
Trình Tuyển hạ tầm mắt, mặt mày như thường nhưng tâm lý lại không được bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện.

Cô gái nhỏ trước mặt này rốt cuộc là người như thế nào đây?
Án kiện lớn 712 có bóng dáng cô ấy, tư liệu còn bị bảo mật phân nửa, Phong Lâu Thành vì cô tìm đến 129, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Hiệu trưởng Từ cũng bảo vệ cô, tư duy logic cũng tốt đến mức làm người kinh sợ…

Một người rất bí ẩn.

Cùng thời điểm đó.

Một khu nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố.

“Ngô Nghiên, là mình có lỗi với cậu, mình không nghĩ tới Kiều Thanh thực sự dám không nghe theo lời của Từ thiếu, làm hại cậu…” Tần Ngữ đẩy cửa đi vào phòng Ngô Nghiên.

Ngô Nghiên ngồi yên ở trên trường của mình, nghe vậy mới chậm rãi phải ứng lại “Không liên quan đến cậu, chuyện này không phải do Kiều Thanh làm.”

Giọng cô ta nghẹn ngào, cúi mặt.
Điện thoại màu trắng bị cô ta ném sang một bên, trên màn hình là hình ảnh trên diễn đàn Tieba.
Hiện tại mỗi bài đăng trên diễn đàn Tieba đều đang thảo luận trách mắng cô ta, Ngô Nghiên xem cũng không dám xem.

“Không phải cậu ta thì còn có ai có thể lấy được video theo dõi?” Tần Ngữ ngạc nhiên nhìn Ngô Nghiên.

“Còn có thể là ai?...” Ngô Nghiên cười có chút kỳ lạ, không biết nghĩ tới cái gì còn chưa kịp nói ra lại nuốt vào, cứng ngắc chuyển đề tài “Học kỳ sau ba mẹ mình chuẩn bị đổi trường học cho mình.”

Tần Ngữ khẽ nhếch khóe môi lại rất nhanh che dấu xuống, “Nếu cậu có bất cứ chuyện gì thì cứ tìm mình, mình giúp được nhất định sẽ giúp”.

Ngô Nghiên lung tung gật đầu, chờ Tần Ngữ đi khỏi nơi này không thấy bóng dáng cô ta mới cầm điện thoại lên, bấm mở album ảnh, nhìn thấy tấm ảnh cô ta muốn nhìn.

Cô ta siết tay, đáy mắt toàn là điên cuồng dữ tợn.

**

Ngày hôm sau, thứ Bảy.

Tần Nhiễm không đi bệnh viện, gọi điện thoại báo cho Trần Thục Lan, buổi trưa đến nhà Ninh Vi.

Ninh Vi hôm nay nghỉ ngơi.

Lúc Tần Nhiễm đến, mùi đồ ăn bay quanh quẩn trong không khí, bóng dáng Ninh Vi bận rộn trong phòng bếp.

“Chị họ, chị tới rồi." Mộc Doanh mở cửa cho Tần Nhiễm vào.

Tần Nhiễm đi vào mới thấy Tần Ngữ và Ninh Tình đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh.

Từ sau lần cãi nhau đó, Ninh Tình lại bị Trần Thục Lan la rầy một hồi, đến bây giờ mới gặp lại Tần Nhiễm, bà ta xấu hổ cầm tách trà trên bàn.

“Nhiễm Nhiễm, tay con…”

Bà ta nhìn tay phải Tần Nhiễm, nhớ tới lời của Trần Thục Lan, mở miệng ấp úng muốn hỏi một câu, tay phải cô là có chuyện gì, đây cũng chính là chuyện bà ta dày vò ray rứt trong khoảng thời gian này.

Chỉ là một câu còn chưa nói hết, Tần Nhiễm liền quay người đi tới phòng bếp xem Ninh Vi.

Ninh Tình xấu hổ buông tay, cầm ly trà Mộc Danh rót để che bớt xấu hổ.

“Chị họ nhỏ, uống trà.” Mộc Doanh đưa một ly trà khác cho Tần Ngữ.

Tần Ngữ nhìn ly trà đó, nhận lấy nhưng không uống mà để xuống bàn, cái ly thủy tinh này không biết bị bao nhiêu người dùng rồi, nhà Ninh Vi ngay cả một cái tủ khử trùng cũng không có.

Mộc Doanh không xuống bếp phụ Ninh Vi và Tần Nhiễm mà ngồi bên cạnh Tần Ngữ, nhìn Tần Ngữ cúi đầu xem điện thoại, cười ngoan ngoãn “Đồng hồ của chị thật đẹp.”

Thấy Tần Ngữ đang xem diễn đàn Tieba của trường, Mộc Doanh không khỏi  lấy điện thoại “Chị họ nhỏ, chị xem gì trên diễn đàn Tieba của trường vậy?”

Theo thói quen bấm vào xem.
Tùy ý lướt lướt, lúc nhìn đến tiêu đề của một bài đăng có hơn một ngàn bình luận có từ “Bông hoa của trường”, biết là chỉ Tần Nhiễm liền bấm vào xem.

Nhìn thấy một tấm ảnh và phân nửa tiêu đề bị che khuất, cô ta trừng mắt, ngón tay cứng ngắc, không thể tưởng tượng được.
Lúc này Tần Ngữ cất điện thoại, hơi nghiêng đầu khó hiểu hỏi “Mộc Doanh em làm sao thế?”

Ninh Tình cũng nhìn qua đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play