Editor: Rydie
Chương 63: Tuyển gia: Muốn một bàn tay của nó
Trần Thục Lan che ngực lại, trước mắt tối sầm, suýt nữa té xỉu.
Hộ sĩ bên người tay mắt lanh lẹ đỡ bà.
Cả đời Trần Thục Lan chưa từng đỏ mặt gay gắt với ai, tính tình ôn hòa, hiếm khi tức giận.
Đầu óc Ninh Tình lung tung rối loạn, vội vàng đỡ bà, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tay Trần Thục Lan chống bàn, thân thể đang run rẩy, thở phì phò ngẩng đầu, "Nhiễm Nhiễm thế nào?"
Tuy rằng bà không quản, cũng không hiểu lắm công việc của đám người trẻ tuổi, nhưng bà cũng biết, Tần Nhiễm kéo đàn violon rất giỏi, từng có người thầy ở thủ đô đến tận nơi mời những ba lần.
"Mẹ, mẹ ngồi đi đã" Ninh Tình không ngờ Trần Thục Lan để ý chuyện tay Tần Nhiễm bị thương đến như vậy, bà ta đỡ người ngồi vững trên giường xong, "Tay con bé không sao, giờ vẫn còn đang đi học ở trường học, ngài cứ yên tâm đi."
Trần Thục Lan thở dài một hơi.
"Mẹ, vừa rồi mẹ nói Nhiễm Nhiễm không thuận tay trái là có ý gì?" Ninh Tình rót chén nước, đưa cho Trần Thục Lan, thanh giọng, mở miệng.
Trần Thục Lan không nhận cốc nước, bà chỉ nhìn Ninh Tình.
Cặp mắt kia vẩn đục, lại hiểu rõ hết thảy.
"Con không thích Nhiễm Nhiễm đúng không?" Giọng điệu Trần Thục Lan nhẹ nhàng chậm chạp, biểu cảm uể oải, không có tinh thần.
Ninh Tình biến sắc, "Mẹ, con thừa nhận con có hơi thiên vị Ngữ nhi, nhưng Nhiễm Nhiễm cũng là do con sinh, cũng là cốt nhục của con."
"Vậy nếu đổi thành Ngữ nhi thì sao? Nếu tay con bé bị thương vì Hứa Thận, con sẽ bảo Ngữ nhi phải một sự nhịn chín sự lành sao?" Trần Thục Lan nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.
"Sao có thể giống..."
Sao có thể giống nhau?
Tần Ngữ được yêu chiều ở nhà họ Lâm, còn rất có tài năng trong lĩnh vực đàn violon, Lâm Uyển cực kỳ che chở con bé, nếu biết tay con bé bị thương vì Hứa Thận, đừng nói Lâm Uyển, đám người Lâm Kỳ cũng đều sẽ không bỏ qua Hứa Thận.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, Ninh Tình đã dừng lại.
"Con xem đi, đây là sự khác biệt." Trần Thục Lan nói dứt lời lại kịch liệt ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Nhiễm Nhiễm đứa bé này, cần phải có người chăm sóc, mẹ vốn nghĩ trước khi chết phó thác cho con..."
"Mẹ, người..." Ninh Tình nghẹn ngào một chút, trong lòng không dễ chịu, bà ta duỗi tay ra đỡ Trần Thục Lan.
Trần Thục Lan vỗ bàn tay bà ta ra.
Bà lão chống giường, tự mình đứng lên, bảo hộ sĩ giúp bà mang quần áo lại đây.
"Mẹ, ngài muốn làm gì?" Ninh Tình ngẩn người, cũng đứng lên.
"Mẹ phải...đến xem Nhiễm Nhiễm," Trần Thục Lan thở hổn hển một hơi, đôi mắt ẩm ướt, "Nếu đến cả mẹ...đến cả mẹ cũng không che chở không đứng bên cạnh con bé, con muốn con bé sống một mình cô đơn thật sao?!"
"Mẹ, thân thể mẹ đã như vậy, muốn đi ra ngoài như thế nào?" Ninh Tình đỡ Trần Thục Lan, hoảng loạn mở miệng, "Con nghe mẹ, cái gì cũng nghe mẹ, con sẽ đối xử với con bé tốt, mẹ đừng nóng giận...Bác sĩ! Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới!"
**
Tần Nhiễm nửa ghé vào trên bàn, mùi hương lành lạnh như có như không từ phía đối diện thổi qua.
Đã gần hai ngày cô không ngủ.
Thuốc ngủ đã bị cô dùng gần hết, vẫn vô dụng.
Lúc này lại mơ màng sắp ngủ.
Trình Tuyển giúp Tần Nhiễm xử lý xong miệng vết thương, vừa ngẩng đầu mới phát hiện Tần Nhiễm nửa ghé vào trên bàn ngủ rồi.
Tay áo anh bị cô đè bên dưới.
Góc độ này chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt cô bị chôn dưới bóng râm, lông mi rũ xuống thật dài, bọng mắt có màu thanh đen nhàn nhạt.
Trình Tuyển ngồi ở đối diện sau một lúc lâu, than nhẹ, "Vậy cũng có thể ngủ..."
Lục Chiếu Ảnh bóp tắt thuốc từ bên ngoài tiến vào.
Vết thương trên tay Tần Nhiễm anh ta từng nhìn thấy một lần, Lục Chiếu Ảnh lớn lớn bé bé cũng từng bị thương không ít. Năm đó ở vùng Trung Đông, trên bụng cũng có một vết thương thiếu chút nữa muốn mạng anh ta.
Nhưng vừa thấy miệng vết thương bị khâu kia của Tần Nhiễm, vẫn không thể chịu được.
Lục Chiếu Ảnh bỗng nhiên có chút lý giải, vì sao buổi tối hôm đó là bác sĩ giúp Tần Nhiễm khâu miệng vết thương.
Đi vào, nhìn thấy Trình Tuyển nhẹ nhàng rút tay ra, Lục Chiếu Ảnh dùng khẩu hình hỏi —— "Ngủ rồi?"
Trình Tuyển gật gật đầu, ánh mắt ý bảo Lục Chiếu Ảnh đi ra ngoài cùng anh.
Hai người đứng ở ngoài cửa, Trình Tuyển lấy một điếu thuốc ra, không đốt, chỉ cắn trong miệng, "Thích Trình Quân đến không?"
Lục Chiếu Ảnh lấy di động nhìn thời gian, vuốt khuyên tai, "Lúc gọi điện thoại đã lên máy bay, hẳn là sắp xuống máy bay, Trình Mộc đã tra xét một chút, Lâm Uyển kia là người của nhà họ Thẩm ở thủ đô.
"Nhà họ Thẩm?" Trình Tuyển híp mắt, có chút mê mang nhìn anh ta.
Dường như đang suy tư xem nhà họ Thẩm là cái thứ gì.
"...Thật ra tôi cũng không rõ lắm," Lục Chiếu Ảnh khụ hai tiếng, từ trên xuống dưới cả thủ đô có mấy trăm cái họ, cậu chủ Lục cũng chỉ nhớ rõ mấy cái, đành sờ đầu, "Dù sao trị bọn họ là xong việc."
"Ừ" Trình Tuyển lên tiếng vừa bực bội vừa trầm thấp, cuối cùng cũng không đốt thuốc, "Hứa Thận kia, tôi muốn một bàn tay của nó."
"Có phù hợp không?" Lục Chiếu Ảnh biết chút nội tình, "Người họ Hứa kia nghe nói là thầy của Tần Tiểu Nhiễm."
Quen biết không lâu, Lục Chiếu Ảnh lại biết chút chuyện nội bộ của Tần Nhiễm.
Nhìn qua vị thầy họ Hứa kia và Tần Nhiễm có quan hệ không cạn.
Trình Tuyển chậm rì rì xoay người, đôi mắt rất đen, cười nhạt, không nhanh không chậm: "Thì sao?"
Lục Chiếu Ảnh bật cười.
Anh ta suýt chút nữa đã quên, vị này chính là Tuyển gia, không có gì làm anh sợ.
**
Ngày kế.
Ninh Tình ở bệnh viện cùng Trần Thục Lan cả đêm, ngẫu nhiên nhớ tới tay phải Tần Nhiễm, bà ta cũng cảm thấy áy náy chiếm đa số.
Nhất là mấy lời Trần Thục Lan nói.
Tay phải Tần Nhiễm ...
Bà ta ấn huyệt Thái Dương, rất bực bội, thời điểm vào nhà họ Lâm.
Lâm Uyển đang ngồi trên sô pha.
Lâm Uyển hiển nhiên đã nghỉ ngơi đủ, trên mặt trang điểm tinh xảo, đang tô son môi.
Dư quang nhìn thấy Ninh Tình trở về, ánh mắt liếc qua, "Thế nào? Mẹ cô nói như thế nào?"
"Mẹ tôi..." Ninh Tình siết tay, bà ta có chút sợ Lâm Uyển, đặc biệt là Trần Thục Lan không muốn khuyên Tần Nhiễm, theo tính cách kia của Tần Nhiễm, khẳng định là không muốn nhả ra.
"Được rồi, tôi đã biết" Lâm Uyển cười nhạo một tiếng, "Nếu vậy, cô cũng đừng trách tôi không nương tay gì đứa con gái kia."
"Dì này!" Ánh mắt Ninh Tình căng thẳng, "Nhiễm Nhiễm không chỉ dùng tay trái, tay phải cũng là..."
Lâm Uyển cất son môi, đứng lên, không nghe câu nói kế tiếp của Ninh Tình.
Nói cho cùng, bất kể là Tần Nhiễm, hay là Ninh Tình, trong đời bà ta đến đối thủ còn không phải, không tạo được một chút gợn sóng nào.
Những người này nhà họ Ninh, trừ Tần Ngữ, những kẻ khác Lâm Uyển đều không quan tâm.
Cũng chính là lúc này, di động trong túi Lâm Uyển vang lên, thấy là phó cục trưởng Thẩm, bà ta nghe máy.
Bên kia chỉ nói một câu, Lâm Uyển vốn dĩ rất bình tĩnh.
Vừa nghe xong, sắc mặt biến đổi lớn.
Rydie: Hế lô mọi người tui trở lại rồi đây. Sắp tới có một bất ngờ vui vui cho mọi người. Chắc là sẽ ra chương nhiều (hơn bây giờ), chăm (hơn bây giờ) xíu xíu á. Mọi người đón chờ nha!