Chương 61: Đảo ngược
What?
Tần Nhiễm muốn tự ngoáy tai, nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.
Cô nghiêng về một bên, tay trái khoác lên trên ghế dựa, biểu cảm rất hờ hững nhìn hai người đối diện, "Bà, nói lại lần nữa?"
Tần Nhiễm cười cười, hỏi thăm một cách vô cùng lễ phép.
Lâm Uyển lại chú ý thấy, cặp mắt cô lạnh lẽo, không hề có ý cười.
Lâm Uyển hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ, hơi chần chờ, đứa con gái kế của Lâm Kỳ còn có thể có ánh mắt như này sao?
Nữ sinh chỉ nhìn thoáng qua liền thôi, cụp mí mắt xuống.
Tần Nhiễm quay lưng về phía bên cửa sổ, cửa sổ nửa mở, bởi ngược ánh sáng nên không nhìn rõ biểu cảm của cô.
Lâm Uyển cười nhẹ, hẳn là nhìn lầm rồi, sao Tần Nhiễm có thể có ánh mắt ấy?
Ninh Tình cảm thấy ý nghĩ này của bà ta rất bình thường, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Tần Nhiễm, chỉ vô thức nắm chặt chén trà, né ánh mắt của Tần Nhiễm.
"Tần Nhiễm, tay Hứa Thận bị cháu làm gãy, hành động khó khăn hơn vết thương trên tay cháu nhiều" Lâm Uyển nâng chén trà lên, lắc nhẹ nhàng, ngân nga nói: "Cháu chỉ bị thương tay phải, cháu còn thuận tay trái, việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của cháu, tội gì phải dấn thân vào trận kiện cáo không mang lại nhiều chỗ tốt này chứ?"
Lâm Uyển thả chậm thanh âm, thấy Tần Nhiễm không mở miệng, bà ta còn cho rằng đối phương nghe lọt, không khỏi nhiều lời vài câu.
Tần Nhiễm không nhìn bà ta, tay trái thử gõ chén trà một cái.
Có chút uể oải dựa vào thành ghế, dáng vẻ tự do không bị trói buộc.
Nhướng mày, "Bà tiếp tục."
"Chỉ là sự xích mích giữa mấy đứa trẻ con" đối phương tiếp tục nói từ tốn, "Cháu và cô bé kia cũng không bị thương gì nhiều, tại sao phải nắm thật chặt không thả chứ? Coi như là mấy đứa tự vệ trước, chỉ cháu bị thương như vậy, kiện cáo xong, nhiều lắm là được đền chút tiền thuốc men, có khả năng còn không bị phán án hình sự, cần gì chứ?"
Nguyên nhân tốt biết bao.
Bởi vì tay cô không có việc gì, bởi vì Phan Minh Nguyệt không có việc gì, cho nên mọi thứ đều có thể coi như là chưa xảy ra.
Trong lòng Tần Nhiễm không hiểu sao có một đống lửa, đốt đến khô nóng.
Chỉ cần một tia lửa nhỏ đã có thể cháy bùng lên.
"Ồ" Tần Nhiễm nghiêng đầu, cô đánh giá Lâm Uyển trong chốc lát, nhếch môi, trong họng tràn ra tiếng cười trầm thấp, "Nếu như tôi nói không thì sao? Tôi cứ muốn truy cứu?"
Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, bà ta hơi nhấc dưới lông mày.
Không nghĩ tới Tần Nhiễm khó chơi như vậy.
Bởi vì bà ta gả cao, nhà họ Lâm từ trên xuống dưới gần như đều thuận theo ý bà ta, khí thế trên người rất mạnh.
"Đây là 1,5 triệu, trừ bỏ nhà họ Hứa bỏ ra 100 vạn, còn có 500 ngàn là tôi đền bù tổn thất thêm cho cháu." Lâm Uyển láy chi phiếu từ trong túi xách ra, giao cho Tần Nhiễm, giọng nói hơi đè nén.
Kiên nhẫn của Lâm Uyển đã đến cực hạn.
1,5 triệu, đối với một người từ bé chưa từng thấy nhiều tiền mà nói đã là một bút thiên văn.
Lâm Uyển hiểu Ninh Tình rất rõ, ích kỷ, nhát gan, hư vinh lại tham tài.
Con gái bà ta đại khái chắc cũng có tính nết như vậy.
Tần Nhiễm nhìn chi phiếu 1,5 triệu trên bàn kia, cụp mắt.
Lâm Uyển lần nữa cầm ly trà lên uống một ngụm, thấy Tần Nhiễm nhìn chằm chằm chi phiếu, mở miệng lần nữa, "Đây là chi phiếu, có thể đến ngân hàng đổi tiền mặt."
Tần Nhiễm liền cười rất thờ ơ.
Còn thật sự coi mình là người ngu sao? Đến cả chi phiếu cũng không nhận ra?
"Có người đi tìm các ngươi à? Tôi đoán xem nào, là vị cục phó Trầm kia à?" Giọng Tần Nhiễm rất nhẹ, cô nhìn về phía Ninh Tình, âm thanh không có một gợn sóng, "Ông ta cho bà chỗ tốt gì? Cho yêu cầu đến mức nào? Mà đáng giá bà phải xệ mặt xuống trình diễn một màn mẹ con tình thâm?"
Ninh Tình cùng Lâm Uyển đều không ngờ đến, vậy mà Tần Nhiễm đoán được?
Còn đoán đúng tám chín phần mười.
Ninh Tình mấp máy môi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Tần Nhiễm, con ăn nói kiểu gì vậy? Những năm này con ở với bà ngoại toàn học cái gì..."
"Từ nhỏ đến lớn bà quản tôi à? Giờ lại học được cách quơ tay múa chân." Tần Nhiễm ném cái chén lên trên mặt bàn.
"Bốp" một tiếng.
Cô nhìn cà phê màu nâu sóng sánh trong chén, cảm thấy rất không có ý nghĩa.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi đây." Tần Nhiễm kéo ghế ra, đứng lên.
"1,5 triệu đủ cho cháu sinh sống vô tư một đoạn thời gian, người trẻ tuổi, không nên mơ tưởng xa vời, đặt những tiêu chuẩn vượt quá khả năng, cẩn thận ngã rất đau, lợi không bù nổi hại." Lâm Uyển giữ tỉnh táo ngồi ở đối diện, có ý riêng mà mở miệng.
Bà ta cảm thấy mình chê 1,5 triệu còn ít? Để cho mình biết điều?
Tần Nhiễm gật gật đầu, cô nhìn Lâm Uyển một cái, không uống cà phê trên bàn mà liếm môi, nhìn bà ta: "Tôi cũng cảm thấy bà nói đúng, đừng mơ tưởng xa vời, nếu không sẽ ngã rất thảm."
Lâm Uyển nghe thấy cô nói câu nói này, trong lòng động.
Có điều trái lo phải nghĩ, bà ta cũng không nghĩ ra được chỗ nào có vấn đề gì.
Thấy Tần Nhiễm quay người muốn ra khỏi quán cà phê.
Lâm Uyển cười cời, rất ung dung, "Tôi nhớ cháu có bà ngoại đang nằm ở bệnh viện thành phố đúng không? Tất cả phòng bệnh và bác sĩ chăm bà ngoại cháu đều do một tay anh cô lựa chọn."
Bước chân Tần Nhiễm dừng lại, cô hơi nghiêng người, quay đầu.
Cặp mắt đen kịt kia không có sự sợ hãi trong tưởng tượng của Lâm Uyển.
Ngược lại không có một gợn sóng, chín phần lạnh lẽo.
"Cháu đang tức giận à?" Lâm Uyển thường thấy cường quyền, không hề cảm thấy mình làm vậy có gì không đúng, "Đương nhiên, cô sẽ không làm trò gì với bà ngoại cháu, có điều cháu cũng nên nghĩ kỹ, đến cả tìm bác sĩ và bệnh viện cháu đều cần nhà họ Lâm hỗ trợ, cho nên —— "
Lâm Uyển cười đến ôn hòa, "Cháu đoán xem...cháu cảm thấy tôi sẽ cháu tìm được luật sư giúp cháu thưa kiện tại thành phố Vân này sao?"
"Nhiễm Nhiễm, con nghe mẹ nói một câu!" Ninh Tình ở một bên, nghe đến trong lòng run sợ, cổ họng khô chát chát.
"Ôi, có chuyện gì vậy" một giọng nam trong trẻo truyền đến từ phía sau cửa, uể oải, "Đại luật sư Thích có nghe thấy không, cậu mà không đến thành phố Vân, chúng tôi đều lưu lạc đến mức không tìm được luật sư rồi đấy?"