Editor: Nguyệt Dạ

--------------------------------

Hai người giương cung bạt kiếm, Tô Đường trực tiếp tìm ghế dựa ngồi xuống, thậm chí sợ khát nước, nhanh chóng pha cho bản thân chén trà cẩu kỷ.

Người cao tuổi, thân thể lại không tốt, phải hảo hảo bồi bổ a.

Hoắc lão thái thái hiện tại khó hành động, ánh mắt hèn mọn càng sâu "Vì một nữ nhân như vậy, Hoắc Phi, ngươi thật đúng là cực kỳ giống người cha đã chết của ngươi."

Khi nói đến con trai của mình, thanh âm của bà ta lại không có chút cảm giác hoài niệm, ngược lại bởi vì bản thân hắn ngỗ nghịch, lòng sinh oán khí.

Lúc này, Tô Đường đột nhiên mở miệng "Kỳ thực tôi rất hiếu kỳ, lúc trước Hoắc Phi bị bắt cóc, có hay không có bút tích của bà trong đó? Bà không thích mẹ hắn, cả ngày nghĩ cách khiến con trai mình cưới một cô gái được gọi là danh môn. Vậy người cháu trai này chỉ sợ ở trong lòng bà cũng không có địa vị gì. Nhưng dù không có địa vị gì nhưng dù sao cũng sống ở nhà cũ, hệ thống bảo an tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị bắt cóc được."

Hoắc lão thái thái "Hắn hẳn là may mắn, nếu là cha hắn còn sống, căn bản là không tới phiên hắn tiến vào Hoắc thị."

Tô Đường nhíu mày "Cho nên bà thừa nhận."

Hoắc lão thái thái đột nhiên nở nụ cười âm u "Ta cũng không thừa nhận, bản thân hắn tự chạy loạn, không trách ta được." Đúng là bà ta làm, nhưng bà ta lúc đó chỉ đem hắn đẩy tới bên người hầu sắp đi ra ngoài, sự việc xảy ra sau này, đều không có quan hệ gì tới bà.

Tô Đường "Chuyện này không có quan hệ gì với bà, nhưng thi thể sau đó, cũng không có quan hệ gì với bà sao?" Cô nhàn nhạt liếc bà ta một cái "Chỉ với cái loại người bao cỏ chỉ biết ăn chơi tác tráng như Hoắc Hoan kia làm sao có thể tìm được một khối thi thể có độ tương ứng cao như vậy, nếu không phải là khối thi thể kia, khả năng ba mẹ Hoắc Phi còn đang đi tìm hắn."

Lúc trước tin tức bế tắc, đem một đứa nhỏ mười tuổi để lại vùng núi sâu, nếu có bà nội Khương, khả năng Hoắc Phi chết sớm, không đúng, lão bà này có lẽ ngay từ đầu liền không tính toán lưu người sống. Hổ dữ không ăn thịt con, lão thái thái này, có lẽ máu trong người đều đóng băng.

Hoắc lão thái thái nhấc mí mắt, một đôi mắt đục ngầu, sắc mặt không tốt nhìn Tô Đường "Khương Ngư, ta biết cô có tí khôn vặt, bằng không lúc trước cô cũng sẽ không đưa Hoắc Hoan vào tù chung thân. Ở tù chung thân, ngay cả Hoắc gia cũng khó cứu được."

Tô Đường "Lão thái thái nói đùa, Hoắc Hoan ác giả ác báo, cũng không phải là tôi ấn đầu của hắn buộc hắn hít thuốc phiện, buôn lậu ma túy. Lại nhắc đến, Tề Bối cùng Tô Nhuế thần trí không tỉnh táo, hẳn là chính là bà tiếp tay đi."



Cuộc đối thoại này, làm Hoắc Phi làm dậy lên sóng lớn. Đúng rồi, từ khi hắn còn chưa có trở lại Hoắc gia, Hoắc lão thái thái vì biểu đạt thành ý, lại đem chuyện này đặt lên đầu hắn, còn bày ra một cái lý do mỹ miều là vì báo thù cho hắn.

Đương nhiên, hắn không có nửa phần cảm động, chỉ cảm thấy bà ta làm bộ làm tịch, hành động làm cho người ta ghê tởm.

Hắn lúc trước bị Tô Đường đả kích quá lớn, rất nhiều chuyện cũng chưa truy cứu, bởi vì sợ hãi, hắn đem bản thân phong bế. Hiện tại mới biết được, bản thân hắn có bao nhiêu sai trái. Đi theo hắn ngay từ đầu, Tiểu Ngư Nhi của hắn cũng đã vì hắn mà đưa ra quyết định, kết quả hắn còn thương hại cô.

Hắn cũng thật chẳng ra gì...

"Cục cưng..."

Hoắc lão thái thái đem sự tình nói ra, rất có khả năng đã không muốn giữ quân cờ này. Vì thế, Tô Đường đánh gãy lời nói của hắn, thậm chí còn nói đùa "Được rồi, bà nội anh đột nhiên tuôn ra lớn cái bí mật như vậy, sợ là muốn giết người diệt khẩu."

"Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 15%, trước mặt giá trị hắc hóa còn lại 20%."

Hoắc Phi nhìn cô, trong mắt toàn ôn nhu "Không sợ."

Thời gian gần hai năm, vừa đủ thời gian để hắn sắp xếp, vốn không định ra tay ngay lúc này, nhưng Hoắc lão thái thái cũng đến nên trả giá đại giới rồi. Hơn nữa lần này, là hắn bảo vệ Tiểu Ngư Nhi.

Cũng không biết là chỗ nào kích thích đến Hoắc lão thái thái, sau khi Hoắc Phi nói xong câu nói kia, sắc mặt của bà ta chợt xanh mét khó coi, ánh mắt càng thêm thâm độc nhìn chằm chằm bọn hắn "Tốt, một đôi người yêu ân ái ngọt ngào."

Không biết vì sao, Tô Đường nghe lời này, luôn cảm thấy lão gia hỏa này đang mắng bọn họ là đôi cẩu nam nữ.

Tô Đường nheo lại đôi mắt, nhìn khuôn mặt dữ tợn Hoắc lão thái thái, đột nhiên trong đầu nổi lên một ý tưởng kỳ dị "Hoắc lão thái thái, tôi có một chuyện không rõ. Bà có phải hay không không nhận được tình yêu từ Hoắc lão tiên sinh, khiến cho bản thân cô đơn hiu quạnh. Cuối cùng đem tất cả tình yêu dị dạng này gửi gắm ở trên người con trai, kết quả con trai có vợ quên mẹ, vì thế bà bắt đầu căm ghét kẻ cướp đi con trai mình, kéo theo đó ngay cả cháu mình cũng chịu chung số phận bị bà khinh ghét."

Lời này tựa hồ là trúng tâm tư của Hoắc lão thái thái, nếp nhăn trên khuôn mặt đều vặn vẹo, "Ngươi biết cái gì, nam nhân đều nông cạn như nhau, bọn họ chỉ đồ ham mê sắc đẹp, Hoắc Thích cũng như thế, Hoắc Tuấn cũng vậy, liền ngay cả Hoắc Phi bọn họ đều giống nhau. Hoắc gia đúng là cùng một loại người, mà Hoắc Phi ngươi cực kỳ giống cha cùng ông nội!"

Tô Đường lành lạnh nhìn bà ta, Hoắc lão thái này thái quả nhiên là có bệnh, từ đầu tới đuôi kỳ thực ngay cả con trai đều không thích, bà ta chỉ là thích cảm giác nắm trong tay, một khi thoát ly, bà ta tình nguyện hủy đi. Bằng không, Hoắc Tuấn yêu Hoắc phu nhân như vậy, bà ta làm sao có thể nhìn không ra, Hoắc phu nhân một khi xảy ra chuyện, Hoắc Tuấn cũng liền phế đi.

Chân tướng xấu xí bị xé mở, Hoắc Phi dị thường bình tĩnh, hắn nhìn Hoắc lão thái thái, trong mắt một mảnh lạnh như băng, "Từ nay về sau, sẽ không lại có Hoắc thị."



Hoắc lão thái thái đột nhiên cất cao thanh âm, cả người phát ra âm thanh bén nhọn chói tai rít gào, "Hoắc Phi, ngươi điên rồi!"

Hoắc Phi, "Kẻ điên là ngươi, thực vì cha ta có người mẹ như ngươi mới cảm thấy bi ai."

Cha của hắn, ôn nhu ấm áp, mẹ thì thiện lương dễ gần, bọn họ luôn luôn biết bà không thích bọn họ, nhưng bọn họ luôn nghĩ nếu lâu dài làm bạn với bà, thì có thể đổi lấy hồi báo, sẽ được bà chấp nhận. Thế nên bọn họ không hề đề phòng bà ta.

Đáng tiếc, nàng chính là người đàn bà điên.

Hoắc lão thái thái lý trí trong mắt dần dần biến mất, những năm gần đây, trượng phu không thương, con trai xa cách, làm cho nàng đem tâm huyết sở hữu đều rót vào Hoắc thị, nàng tuy rằng không phải họ Hoắc, nên với nàng Hoắc thị là toàn bộ, động tới Hoắc thị, là động tới mạng của nàng.

Nàng hôm nay đến cố ý mang theo bảo tiêu, nguyên bản tưởng không động Hoắc Phi, nhiều lắm nghĩ đưa hắn áp tải đi. Đến mức Tô Đường, một nha đầu có bệnh tim, ai biết sẽ ở tình huống gì phát bệnh. Nhưng hôm nay, Hoắc Phi liền cùng quỷ mê tâm hồn, nhất thiết cùng nàng đối nghịch, như vậy, cũng đừng trách nàng không niệm phần tình thân này.

"Hoắc Phi, mười hai năm trước, ngươi nên chết ở chỗ này." Giống như lời nói bình tĩnh, trong mắt cũng đều là điên cuồng.

Tô Đường sửng sốt, lão gia hỏa này sợ là điên rồi không thành, rõ như ban ngày, cư nhiên nghĩ giết người diệt khẩu.

Thừa dịp thần trí nàng không đúng, nàng lại hỏi mặt khác vấn đề, "Lúc trước mẹ Hoắc Phi chết, cùng ngươi có quan hệ hay không?"

Nàng hiện tại có thể đối với các nàng động sát tâm, như vậy cũng có thể đối lúc trước Hoắc phu nhân động sát tâm, quả nhiên, nàng lời này vừa ra, Hoắc lão thái thái ánh mắt liền lóe ra một chút.

Nàng không có chính diện trả lời, mà là âm trắc trắc nói: "Chờ sau khi các ngươi đi xuống, các ngươi có thể đi hỏi nàng một chút." Dứt lời, liền hạ lệnh, đối với phía sau bảo tiêu nói: "Động thủ!"

Nhưng mà, ba phút trôi qua, bọn bảo tiêu chẳng những không động thủ, ngược lại đem nàng chế trụ.

"Các ngươi điên rồi, không thấy ai mới là chủ sao!"

Bảo tiêu, "Thật có lỗi, Hoắc tiên sinh mới là của chủ chúng tôi, đoạn thời gian này cũng là từ hắn yêu cầu chúng ta bảo hộ ngài." Khi nói đến hai chữ bảo hộ, thanh âm nặng vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play