Nội dung trong buổi phát sóng trực tiếp đều khiến mọi người chấn kinh, toàn võng cảm xúc đều sôi sùng sục. Hoắc lão cuối cùng vẫn là bị bắt vào ngục, gặp phải vô vàn lên án, tội trạng, tùy tiện lấy một cái ra cũng đủ để làm người khác kinh hoàng. Bất quá theo Hoắc lão bị bắt, cổ phiếu của Hoắc thị tụt dốc không phanh, mắt thấy công ty đã sắp phá sản, Tô Đường không nhịn được, kéo kẻ cả ngày cười như thiểu năng Hoắc Phi đến.
"Hoắc thị thành ra như vậy, anh không quan tâm gì sao?"
Hoắc - thiểu năng - Phi "Không liên quan, anh không phải nói rồi sao, từ nay về sau trên thế giới sẽ không còn Hoắc thị." Hắn cười híp mắt nói xong, dưới ánh mặt trời, phảng phất trở về tới năm mười tám tuổi, lúc hắn còn là cậu thiếu niên tươi sáng, lạc quan.
Hoắc Phi nói được thì làm được, hắn dùng thời gian một năm ngắn ngủi đem Hoắc thị triệt để biến đổi thành Khương thị, danh nghĩa sở hữu cổ phiếu tất cả đều tặng cho Tô Đường, bản thân hắn thì thành đại lý tổng tài, hơn nữa còn là loại làm công ăn lương.
Hoắc Phi phi thường không biết xấu hổ, xử lý hết toàn bộ khối tài sản cá nhân xong, liền làm bộ như mình là một người không nhà để về, đáng thương mặt dày ôm chặt Tô Đường không buông tay "Cục cưng, hiện tại anh một xu không dính túi, chỉ còn lại tấm thân này thôi a. Em đừng đuổi anh đi."
Sau khi Hoắc lão thái thái bị bắt, số điểm hắc hóa của Hoắc Phi giảm xuống 10%, cũng bởi vậy, Tô Đường không nhất thiết phải duy trì thái độ giống như lúc trước, chỉ là mỗi lần đối mặt với tên này, cô đều vừa bực vừa bất đắc dĩ, tỷ như hiện tại.
Đừng nhìn người này một mặt ngây thơ đáng yêu vô hại, nhưng đôi tay ôm lấy cô kia lại tràn ngập không không cho phép cự tuyệt bá đạo.
Tô Đường vỗ vỗ đầu hắn, cố ý đùa nói: "Được thôi, không đuổi đi. Dù sao em làm em chị cũng mười năm, tiếp tục quan hệ chị em vẫn là có thể."
Câu này của cô, vừa lúc đụng chạm nghịch lân của Hoắc Phi, nguyên bản chỉ còn 10% giá trị hắc hóa, nhất thời tăng lên tận chín tầng mây.
"Đinh, giá trị hắc hóa tăng lên 30%, trước mắt giá trị hắc hóa là 40%."
Đầu Hoắc Phi bị lời nói của Tô Đường đập đến trống rỗng. Đúng rồi, hắn chỉ lo vui sướng việc Khương Ngư không phản bội hắn, nhưng hắn đã quên mất một điều quan trọng, từ đầu tới cuối, cô chỉ xem hắn là một đứa em trai mà quan tâm đối xử.
Tâm một chút trầm xuống, trên mặt tươi cười cũng là phai nhạt, hai mắt thần sắc cũng lại lặng yên biến thâm, rất nhanh, cái bệnh trạng luôn luôn ẩn dấu kia, rốt cuộc cũng giấu không được.
Hắn buông lỏng tay ra, sửa tư thế từ ôm Tô Đường thành nắm.
Trước mắt Hoắc Phi rất nguy hiểm, Tô Đường nuốt nuốt nước miếng "Tiểu Phi, em muốn mang chị đi nơi nào?"
Tiểu Phi là tên lúc trước khi hai người sống nương tựa vào nhau cô gọi hắn, lúc đó hắn kêu cô là cá nhỏ, cô gọi hắn tiểu phi. Từ trước lúc hai người rảnh rỗi luôn thích đấu võ mồm, Hoắc Phi trí nhớ không được đầy đủ, chỉ mơ hồ nhớ tên của bản thân, còn lại thì không nhớ gì, hai người tuổi cũng không sai biệt lắm, thú vui lớn nhất đó chính là tranh luận xem ai lớn tuổi hơn ai. Cuộc tranh cãi này, kéo dài đến tận mười năm, cho đến khi Hoắc gia tìm tới cửa, Hoắc Phi mới nhận ra nguyên lai mình mới là người nhỏ hơn.
Nhưng nhỏ hơn thì như thế nào, không phải chỉ kém nửa tuổi thôi hay sao, trong mắt hắn chênh lệch như vậy không đáng kể chút nào, thậm chí hắn còn không tính toán quay trở về Hoắc gia. Lại sau này, hắn đối cô thổ lộ, hắn có thể không cần Hoắc gia, có thể buông tha hết thảy sở hữu, chỉ có cô, cho dù hắn chết cũng muốn không rời.
Hắn hiểu lầm là Tô Đường đem hắn đẩy ra, đem hắn vứt bỏ cho Hoắc gia, nghĩ lầm cô ham luyến tiền tài. Hắn đem theo bất lực, tuyệt vọng, thống hận mà sống bao năm, nhưng chừng ấy năm vẫn không thể che lấp được khát vọng hắn muốn cô. Cô như là cấm địa ẩn sâu trong trí nhớ của hắn, nơi mà hắn muốn chạm nhưng lại không dám chạm, phủ đầy bụi và bị khóa.
Hoắc Phi nắm tay Tô Đường, một đầu đi tới lầu các. Tuy là lầu các, nhưng tầm nhìn lại vô cùng tốt, chẳng qua trước mắt, rèm cửa đã che kín không kẽ hở, một chút ánh mặt trời cũng không thể xuyên thấu.
Tâm Tô Đường nảy lên từng chút một, thấp thỏm khẩn trương, cô luôn cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ phải chứng kiến cái gì đó rất kinh khủng, ngay cả lòng bàn tay cũng không biết khi nào chảy đầy mồ hôi.
Đùng một tiếng, theo cửa mở ra, lầu các cũng theo đó mà sáng lên.
Ánh sáng mờ nhạt chưa kịp đem hắc ám xua đuổi hất, một giây sau, Tô Đường choáng váng.
Phòng này tuy không lớn, cũng vô cùng hỗn độn, chỉ có một chiếc bàn học với ghế dựa, còn đâu tất cả đều là giấy và giấy, chi chít dính dán khắp nơi, trên tường dưới đất, cơ hồ không có một chỗ trống.
Tô Đường giống như bị trói, cả người không thể động đậy, nhân cô bất động, Hoắc Phi lại khom lưng, tùy tay nhặt một tờ giấy lên.
Mặt trên nội dung cũng không nhiều lắm, chỉ là một trương tranh chân dung phác họa, mà người được họa ở bên trong lại chính là cô, Tô Đường.
Một trương cũng liền thôi, nhưng theo Hoắc Phi một trương một trương nhặt lên, sửa sang lại cho đúng, bên trong toàn bộ giấy, tất cả đều là nói về cô, không ngoại lệ. Có hình cô khóc, có hình cô cười, có lúc cô thẩn thơ, có cái lại vẽ cô tức giận, có bao nhiêu biểu cảm con người, hắn vẽ hết, lại còn là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, phác họa chân thật. Nhiều đên mức người ta nhìn đến phát run lên.
Cô thế mà không biết, Hoắc Phi có khả năng hội họa cao đến như vậy.
Nhưng nếu như chỉ là đến vậy, cô sẽ không sợ hãi. Dù sao nam chính biến thái, hắc hóa cũng gặp nhiều rồi, thậm chí còn hơn, mấy cái trường hợp nhỏ nhoi thế này cùng không hiếm thấy, thực bình thường. Thế nhưng theo Hoắc Phi lấy lên tờ giấy tiếp theo, cô rất nhanh phát hiện trong đông giấy đó không chỉ có tranh vẽ, còn viết chữ, hơn nữa còn rất nhiều.
Ngay từ đầu là thư tình, ở giữa là viết điều ước cầu mà không được, đến cuối cùng ... Là những lời điên cuồng.
_____Khương Ngư, cô là của tôi, chỉ có thể là của tôi.
_____Khương Ngư, tôi hận cô.
_____Dù có chết, cùng chỉ được chết trong tay tôi.
Tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trương giấy cuối, bên trên chỉ viết duy nhất một câu, cũng không xuất hiện bất kì tên người nào, nhưng Tô Đường biết, người được nhắc đến bên trong kia, chính là cô.
Hoắc Phi miễn cưỡng tựa vào bên tường, không có phía trước ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, càng không có một tia mặt dày vô lại, cả người hắn giờ đây bình tĩnh thâm trầm, giờ phút này tuy rằng đang mỉm cười, lại cực kì nguy hiểm, "Cục cưng, anh đã đem hết tất cả những tờ giấy này cho em xem."
Hắn nói xong, tùy tay lột tờ giấy dán trên tường xuống dưới. Loại giấy này vốn là giấy phản thiếp, nên Tô Đường không thể thấy bên trong rốt cuộc vẽ cái gì, cho đến lúc này, khi Hoắc Phi gỡ nó ra.
"Cậu..." Bởi vì khiếp sợ, thanh âm Tô Đường đều có chút khẽ run.
Đó là một trương có thể so với đông cung đồ diễm họa, trung tâm mỗi bức họa đã không còn là mỗi hình ảnh Tô Đường nữa, lần này còn nhiều ra một đôi bàn tay, bàn tay kia thon dài sạch sẽ, lúc cầm còng tay, mặc dù ai nhìn tâm đều sẽ sinh tà niệm. Nhưng mà, hiện thực là, bàn tay ấy trong bức ảnh đang cầm dụng cụ tra tấn cô a.
"Sợ hãi sao?" Hoắc Phi cười, thanh âm lãnh đạm, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Sợ hãi sao? Đương nhiên là sợ, tình cảm kiểu này rõ ràng là không bình thường, bệnh thần kinh, bị một tên như này quấn thân, Khương Ngư căn bản không có chỗ để trốn.
Cũng may, Tô Đường tuy là Khương Ngư nhưng Khương Ngư không phải Tô Đường.
"Nếu tôi nói mình sợ, anh sẽ thả tôi đi sao?"
Cô hít sâu một hơi, buộc bản thân mình bình tĩnh, nhưng hành động gượng ép cứng ngắc này của cô trong mắt Hoắc Phi, đơn giản là vô ích.
Hắn lại một lần nữa cười khẽ lên "Cục cưng, em phải ngoan nha, bằng không anh cũng không biết mình sẽ làm cái gì đâu."
Tô Đường nguyên vốn định giả vờ bị bệnh tim để qua màn, bất quá còn không đợi cô làm ra bất cứ điều gì, đã thấy Hoắc Phi đưa tay xoa nắn gương mặt cô "Không cần cố giả vờ bị bệnh, lúc trước mang em đi kiểm tra, bác sĩ đã nói em hồi phục rất tốt, không cần phải mổ, báo cáo còn ở ngay kia."
Hậu chiêu bị phong tỏa gắt gao, Tô Đường căn bản không còn đường để chọn.
"Tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng là... " Cô nhỏ giọng tạm dừng một lát "Nếu là anh, tôi nghĩ chúng ta có thể thử một lần."
Lời này không thể nghi ngờ rắc là đã đường lên tâm nam chính đang hắc hóa, Hoắc Phi nháy mắt từ nguy hiểm trùng trùng, người sống chớ động, dần dần biến thành tiểu hài tử đáng yêu. Cúi đầu, nhẹ nhàng ở khóe miệng cô lưu lại một nụ hôn.
"Cục cưng ngoan như vậy, thưởng cho em."
"Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 30%, trước mắt giá trị hắc hóa còn 10%."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT