Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, không dám lại đùa cợt, thanh âm cũng trở nên mềm yếu, vô hại cực kỳ.
"Tiểu Phi, tôi đã chấp nhận, vậy có phải hay không cậu nên đối xử tốt với tôi một chút." Nói xong lời cuối, thanh âm nhỏ nhất, thật giống như lời cô nói chỉ là tiếng hít thở thông thường.
Cô tựa như một chú nai con bị hoảng sợ, rõ ràng đã run rẩy đến cực hạn, nhưng vẫn cố gắng cường chống cùng hắn bàn điều kiện.
Hoắc Phi đem người bế lên, tuy rằng hắn đem tất cả hắc ám trong nội tâm bấy lâu nay đều giải phóng hết ra ngoài, nhưng thâm tâm hắn vẫn không muốn cưỡng bức cô ở lại bên mình, hắn muốn cô tự nguyện. Hắn không nghĩ giống như những người khác, thấy cô thỏa hiệp liền từng bước ép sát, buộc cô vào khuôn khổ của bản thân.
Hắn có thời gian cả một đời để chờ, sẽ có một ngày hắn đợi được đến lúc cô mở rộng lòng đón hắn.
"Không phải sợ anh, chỉ cần em không nghĩ đến rời xa anh, anh sẽ là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới."
Rốt cục có thể trấn an được đại ma đầu, Tô Đường thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, cô vẫn là quá non, vào lúc cô cho rằng nguy cơ tất cả đã giải trừ hết, Hoắc Phi đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn lôi kéo tay cô, giống như là hắn nhớ lại những ngày tháng trước kia, nhớ đến lúc mình còn là một thiếu niên vô hại, chợt nở một nụ cười ánh dương lộng lẫy cùng với đôi mắt đầy sự mong chờ "Cục cưng, em xem nơi này vừa bẩn vừa loạn, cùng anh dọn dẹp nơi này một chút đi."
Tô Đường: Ha ha.
Trong phòng thật hỗn loạn, đồ đạc rác rưởi thì thật sự nhiều lắm, ngay từ đầu còn khiếp sợ thì giờ đây cô đã trở nên tĩnh lặng. Tô Đường luôn luôn nghĩ nam chính của thế giới này là một tiểu thiên sứ, tuy rằng bị cô làm cho hắc hóa trở thành ác quỷ, nhưng người này dù sao cũng từng ở với cô trong mười năm, khoảng thời gian đó hắn thực sự rất ngoan a. Nhu thuận dịu dàng, lạc quan yêu đời, chân chính là một thiên sứ. Làm sao nghĩ tới, sau khi đem nội tâm xé mở, hắc ám bộc phát, cô mới phát hiện hắn đau phải là một đứa bé đáng yêu!!!! Rõ ràng là sói đội lốt cừu.
Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ.
Thời gian một chút một chút trôi qua, Tô Đường nhặt giấy đến mỏi hết cả người, nhìn lại mới sững sờ nhận ra mình mới xong một góc. Lại nhìn Hoắc Phi, tốc độ rất nhanh, chỉ qua lại một chút, giấy vụn trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một phần ba, thấy vậy, Tô Đường lại lười không muốn động.
Cô nguyên bản muốn làm nũng, lờn vờn cho hết ngày hôm nay, kết quả lại thấy đối phương như tìm được cái gì đó rất thú vị, cầm một tờ giấy gì đó chạy tới đưa lại cho cô.
"Cục cưng, xem này, anh tìm được một thứ rất là thú vị."
Tô Đường còn tưởng rằng hắn mang tới là một bức thư tình khiến người đọc mặt đỏ tai hồng, kết quả vừa nhìn thấy, trên mặt biểu cảm lập tức bại liệt.
"Đây là cái mà anh gọi là thú vị."
Hoắc Phi "Chính là từ cái này, anh xác định em chính là định mệnh đời anh. Em có biết, mỗi một nam sinh thời thanh xuân đều có một đối tượng ảo tưởng, mà người này có thể là một nhân vật điện ảnh, một người không có thật, cũng có khả năng là người thân ngay bên cạnh. Mà anh khi đó còn không biết, tuy rằng đối với em có cảm tình, nhưng là không xác định được nó ở mức độ nào, là yêu thật lòng hay chỉ vì cảm kích. Cho đến một ngày, anh mơ thấy một giấc mơ rất đáng yêu."
Tô Đường càng nghe càng cảm thấy tờ giấy trong tay nóng đến bỏng người, nhưng lại không dám bỏ, ai biết đại ma vương có hay không đột nhiên phát cuồng.
"Cục cưng, anh không nghĩ tới có một ngày, giấc mơ ấy thế mà thành sự thật, anh cuối cùng cũng có thể ở bên em." Hoắc Phi đưa tay đem Tô Đường ôm vào trong lòng, tươi cười rực rỡ, giống như nâng niu chí bảo.
Tuy hắn biểu hiện ra như vậy, Tô Đường vẫn nhìn thấy ẩn giấu trong đôi lông mày kia là một tia điên cuồng.
"Cho nên... "
Hoắc Phi đã không để ý đến căn phòng chất giấy này, mà là một lần nữa nắm tay Tô Đường, rời khỏi lầu các.
Nhoáng một cái chớp mắt, bọn họ đã ở lầu các hơn hai giờ, lúc này sắc trời đã có chút muộn, cơm chiều đã chuẩn bị đầy đủ, Hoắc Phi không có nửa điểm nôn nóng, ngược lại trước dẫn cô cùng hắn đi ăn tối.
"Mệt mỏi lâu như vậy, ăn no rồi lại nói." Hắn nói một mặt ôn nhu, thậm chí còn thay Tô Đường kéo ghế.
Không có chuyện gì đột nhiên ân cần, chắc chắn có toan tính, huống chi Hoắc Phi làm việc tư trước đến nay đều là có mục đích rõ ràng, bây giờ hắn đối xử tốt với cô, bất quá là muốn vây khốn cô cả đời.
Bữa cơm này Tô Đường ăn mười phần không thấy ngon, luôn có cảm giác bị nuôi cho béo rồi chờ làm thịt.
Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của cô không sai.
Về hồi ức đầu tiên của hai người, phải gọi là phi thường hỏng bét, hỏng bét đến Tô Đường hiện tại nhớ đến, đều nhịn không được rùng mình lạnh sống lưng. Cô bị đè trên gạch men lạnh thấu xương, không có bất kỳ ôn nhu, liền cứ như vậy hành sự, nhiều lúc cô thật không hiểu, bản thân làm sao mà có thể sống sót được đến sáng hôm sau, cũng không biết bản thân sau khi ngất đi đã trải qua những gì.
Cũng bởi vậy, lúc cô nhìn thấy phòng tắm, theo bản năng lùi bước.
Hoắc Phi cũng biết bản thân lúc trước có bao nhiêu khốn nạn, thấy thế, ảo não cực kỳ. Hắn lôi kéo tay cô, cúi đầu, ngắm nhìn đôi mắt sáng láng thần thái kia, cả người dè dặt cẩn trọng cực kỳ "Cục cưng, nếu em vẫn chưa hết giận, đánh anh đi, anh sẽ không đánh trả."
Rời khỏi lầu các, tâm thái biến thái âm u điên cuồng của Hoắc Phi giống như bị phong ấn lên, lúc này hắn chẳng khác nào một chú chó lớn phạm sai lầm đang hối lỗi chờ chủ nhân trách phạt, chỉ biết lay lay quấn quýt chủ nhân, lại không biết làm cách nào để lấy lòng.
Tô Đường có thể làm sao bây giờ, bản thân chọn nam chính, muốn quăng lại không có khả năng vứt bỏ, chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho hắn.
Hoắc Phi rất cao, cho dù hiện tại có ủ rũ cúi đầu khom lưng hối lỗi, nhưng Tô Đường muốn xoa đầu hắn vẫn phải kiễng chân.
Tóc của hắn không mềm mại, sờ ở trong tay cảm xúc không tốt giống như trong tưởng tượng vậy. Đúng là chủ nào tớ nấy, nhìn tưởng xinh đẹp thiện lương, thực tế lại là ác quỷ.
Hoắc Phi mặt phi thường dày, chỉ cần Tô Đường cho nếm một chút ngon ngọt, hắn có thể đem cái ngon ngọt này phóng đại vô số lần, liền tỷ như lúc này, bốn bỏ năm lên chính là cục cưng đã tha thứ hắn.
Hắn vẫn còn nhớ rõ giấc mơ đáng yêu hồi trước, từ trước hai người sống nương tựa vào nhau, nhưng tính tình Tô Đường cũng không mềm yếu nhu thuận như lúc đứng trước mặt hắn bây giờ. Mười mấy tuổi, không có cha mẹ, đứng trước cuộc đời chỉ có thể bày ra gai nhọn của bản thân mà sống sót. Chỉ có lúc đối diện hắn, đối diện với người thân duy nhất trên thế giới này, cô mới có thể khôi phục thành nguyên bản chính mình, trở về đúng với một tiểu cô nương yếu ớt nhu mĩ.
Cô biết làm nũng, biết tức giận, càng nhiều hơn chính là lôi kéo tay hắn ngây ngô cười. Hắn còn nhớ rõ trong mơ, mỗi ngày câu mà cô nói nhiều nhất đó chính là "Nha, thật may mắn có anh, tiểu Phi."
Lúc cô cười rộ lên, ánh mắt đều mang theo ý cười, so sao trên trời còn lộng lẫy hơn vạn phần.
Nhưng cuối cùng, hắn lại đánh mất cô.
"Tiểu Phi."
Tô Đường chợt lên tiếng, đem Hoắc Phi đang suy nghĩ miên man kéo ra, hắn thu liễm toàn bộ cảm xúc phản đối khó chịu bộc phát, ngắm nhìn khuôn mặt thiếu nữ gần ngay trước mắt, sủng nịnh nói "Em chờ anh một chút, anh đi chuẩn bị nước tắm cho em."
Mấy việc này còn muốn chờ? Tô Đường cả người đều nhiễm lên một tầng đỏ ửng, chân tay luống cuống nói "Kia... Tôi, tôi đi ra ngoài xem TV." Nói xong cả người ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài.
Hoắc Phi nhìn bóng lưng người đang chạy, trong lòng chỉ cảm thán một câu.
Thực mẹ nó đáng yêu.
Hoắc Phi cuối cùng là vẫn như nguyện, tại giấc mộng kia, hắn đem cô ôm vào ngực, trong phòng tắm hơi nước ngút trời, ngay cả gương chiếu cũng bị phủ một lớp dày hơi nước, khiến cho ảnh phản chiếu càng thêm mờ mờ ảo ảo. Cô thân chìm ở trong phòng tắm, dựa vào dưới thân hắn, tiếng nói mềm mại kiều mị, lúc khó chịu nhịn không nổi, còn có thể tràn ra một tia khóc nức nở.
Giờ khắc này, cô hoàn toàn là của hắn, cả đời này, cô chính là kịch độc chí mạng đối với đời hắn.
Là độc không hề có thuốc giải.
Đời này, Hoắc Phi hắn sủng Khương Ngư lên tận trời. Tô Đường ham thích sự nghiệp từ thiện, hắn liền đem công ty chín thành lợi nhuận toàn bộ đều đầu nhập cho quỹ từ thiện, Tô Đường thích đi du lịch, hắn liền buông bỏ hết thảy công tác cùng cô đi khắp thế giới chu du. Đến tuổi già, hai người đều hóa thành những cụ già tóc trắng xóa, chân tay đau nhức lọm khọm, nhưng đối tay hắn nắm cô vẫn chưa bao giờ buông.
Một ngày kia, trời trong nắng ấm, hắn đột nhiên hỏi cô "Cục cưng, em nói xem, người có kiếp sau không?"
Ánh mắt Tô Đường rất xinh đẹp, mặc dù đã lớn tuổi, vẫn không hề xuống sắc, cô nhìn vào phương xa, trong mắt yên tĩnh ôn hòa "Có đi."
Hoắc Phi "Anh nhất định sẽ tìm được em."
Tô Đường không có trả lời.
Cô nghĩ, nếu như thực sự có kiếp sau, cả một đời này hành thiện tích đức, công đức quấn thần cũng đủ khiến kiếp sau của hắn an khang hạnh phúc.
"Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 100%, tích phân tại thế giới này đã mở khóa thành công."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT