Editor: Nguyệt Dạ

-------------------

Tô Đường ở bệnh viện một thời gian ngắn, chờ thân thể ổn định, liền rời khỏi thành phố A.

Cô trong khoảng thời gian này cơ hồ không có phát sóng trực tiếp, Weibo cũng rất ít đăng tin. Cuối cùng cũng trở lại nhà cũ, cô làm lại nghề cũ, cầm lấy di động, liền bắt đầu quay video clip.

Trời đông giá rét đi qua, xuân ý dần dần đến.

Tô Đường lần này tính toán món ăn chế biến từ cá, vì thế cô cầm lấy cần câu, hướng bờ sông đi đến.

"Chào các khán giả đáng yêu. Chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Hôm nay chúng ta sẽ làm món sóc quế ngư, việc đầu tiên chúng ta cần phải chuẩn bị cá. Hôm nay tôi sẽ trổ tài đi câu cá nhé!"

Ngay từ đầu trực tiếp tán gẫu vẫn là thật bình thường, nhưng sau khi con cá cắn câu, cuộc nói chuyện có vẻ hơi sai sai rồi.

Tô Đường "Con cá này quá nhỏ, còn chưa đủ để chúng ta ăn, vậy nên tao sẽ thả mày đi."

"A, chưa bao giờ gặp qua con cá xấu xí như thế, không thể để nhóm tiểu đáng yêu của chúng ta bị dọa, ném đi."

"Này cá... Ngô, bộ dạng đáng yêu như thế, rất thích hợp để ăn, vậy chọn nó đi."

Tô Đường bắt cả trở về, fan xem livestream thấy thế vui đến sắp điên luôn.

"Cá: Vạn lần không nghĩ tới, ta có một ngày bởi vì bộ dạng mĩ mạo mà bị ăn thịt."

"Đừng nói nữa, đầu năm nay ăn cá đều phải nhìn nhan sắc, vậy xem bộ dáng xấu xí của chúng ta phải làm sao bây giờ!"

"Ngư ngư thân thể không tốt, cố gắng chăm sóc tốt bản thân, đừng để bị mệt."

Đương nhiên, cũng có ít lời nhắc tới Hoắc Phi, chẳng qua Tô Đường không thèm để ý.

Sóc quế ngư chú ý một cái ngoài chín trong sống, Tô Đường thủ pháp lão luyện, giết cá, tạo hình, hạ nồi áp chảo thuần thục. Rất nhanh một cái sơ hình liền xuất hiện, chờ hết thảy chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng đem cá bỏ vào một nồi nước nóng hôi hổi. Qua mấy phút một món sóc quế ngư màu cam ngon lành đã ra lò.

Tô Đường đang định nhấm nháp, kết quả nhà cũ lâu không có người đến chơi, đột nhiên cửa bị người ta mở ra.

Nhìn thấy Hoắc Phi không mời mà đến, Tô Đường lâm vào trầm mặc.

Nhưng Hoắc Phi lại tựa hồ như rất quen thuộc, hắn vốn sống ba năm ở đây, dù là đã lâu không trở về nhưng vẫn rất cảm thấy quen thuộc. Hắn nhìn chuỗi phát sóng trực tiếp, cố ý hỏi "Cục cưng, anh không quấy rầy em chứ?"



Sửa lại ngữ điệu lạnh lùng, Hoắc Phi bày ra vẻ mặt vô lại.

Tô Đường khóe miệng co rút, cục cưng là xưng hô cái quỷ gì?

Cô trầm mặc nhìn kênh phát sóng trực tiếp lại trở nên rầm rộ "Oa, quả nhiên là mèo thích ăn Tiểu Ngư Nhi. Nhìn xem, cá vừa mới nấu xong, mèo con đã nghe mùi đến đây."

"Trời đất, tôi là nhân viên Hoắc thị, may mắn gặp qua Hoắc tổng vài lần, nghe mọi người nói Hoắc tổng là người lạnh lùng, không ai dám tới gần! Hiện tại là tình huống gì? Tôi là đang nằm mơ sao? Đây là Hoắc tổng sao?"

"Người trước là tổng tài bá đạo, người sau là cún con, Hoắc ba ba của chúng ta cư nhiên còn có hai mặt khác nhau!"

Trái ngược với sự nhiệt tình của Hoắc Phi, Tô Đường lại là thập phần vô tình "Hoắc tiên sinh, chúng ta không quen."

Hoắc Phi bày ra bộ dáng bi thương, ủ rũ ngồi bên cạnh Tô Đường, đôi môi đẹp mắt từ trước đến nay giờ phút này có chút đáng thương trùng xuống.

Tô Đường bình thản nhìn điện thoại, nhưng các fan xem livestream đã sắp không bình tĩnh nổi.

"Trời đất quỷ thần ơi, Hoắc ba ba của chúng ta cư nhiên.... Đáng yêu như vậy. OMG. Ma ma, con đã tìm thấy tình yêu."

"Không được, tôi không đồng ý! Tuy rằng Hoắc tổng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, vừa cool ngầu lại khí phách, nhưng mà! Tiểu Ngư Nhi là của tôi!"

Trên núi có mèo hoang, có thể là ngửi mùi, cư nhiên nhảy tiến vào tiểu viện, Tô Đường nhìn mèo nhỏ có chút béo, đôi mắt nhất thời sáng.

Vì thế, fan xem náo nhiệt không chê sự đại, tất cả đều ha ha phá lên cười.

"Hoắc tổng: Vạn lần không nghĩ tới, có một ngày tình địch của ta cư nhiên lại là một con mèo."

"Oh, ông bạn già của ta! Đây là chuyện tình tay ba có một không hai a!"

Fan điên cuồng đạn mạc, bên kia, Hoắc Phi nhìn mèo bằng vẻ mặt sát khí, nhưng ở trước mặt Tô Đường, hắn chỉ có thể chịu đựng "Cục cưng, mèo hoang trên ngọn núi này, trên người sợ là không sạch sẽ, em cho anh, anh đưa nó đi tẩy rửa."

Tô Đường liếc mắt nhìn hắn, cô lại không đoán ra được hắn lại có chủ ý gì?

"Không cần."

Loài mèo này không phải là loại làm thú nuôi trong nhà, một con mèo vùng núi tiểu dạ miêu có đôi khi sạch sẽ quá sẽ khiến sức đề kháng của nó bị suy giảm, bất chợt tắm rửa, rất có khả năng sẽ khiến nó sinh bệnh. Bất quá Tô Đường không tính toán nói tỉ mỉ làm gì, cô nhìn hôm nay livestream thời gian đã đủ, không để ý fan kêu rên, trực tiếp đóng lại kênh trực tiếp.

Tô Đường cùng Hoắc Phi không nói nhiều, hiện tại tình huống này đã là tốt nhất.

Cô tùy ý ăn chút gì, đang định ngủ trưa, kết quả hệ thống đột nhiên lên tiếng "Đường Đường, Hoắc lão thái thái mang theo người đuổi tới nơi này."

Bước chân cô dừng một chút, nhưng lại làm Hoắc Phi chú ý tới. Hắn khẩn trương tiến lên, cho rằng thân thể cô lại không khoẻ.



"Như thế nào, có phải thân thể lại không thoải mái? Bệnh đều không có tốt, em nói em ra viện cái gì, đi, chúng ta hiện tại trở về đi..."

Hắn liên miên lải nhải nói rất nhiều nói, nửa là tức giận nửa là bá đạo, đôi tay đỡ Tô Đường, lại run nhè nhẹ.

Tô Đường thở dài, thuận miệng tìm một lấy cớ "Tôi chỉ là đã quên chưa rửa bát."

Hoắc Phi "Anh rửa!"

Thời điểm Hoắc lão thái thái đến, nhìn thấy cháu trai của mình đang rửa bát hầu hạ người khác, nhất thời sắc mặt xanh mét.

"Hoắc Phi!"

Động tác rửa chén của Hoắc Phi không hề dừng lại, từ đầu tới cuối chưa hề ngẩng đầu, chờ đem chiếc bát cuối cùng rửa sạch, lúc này mới miễn cưỡng ngẩng đầu "Ngài có việc?"

Hoắc lão thái thái không thích nhất là thái độ này của hắn, trước mặt người ngoài là Hoắc thiếu gia cao lãnh, ở trước mặt bà cho tới bây giờ đều là dáng vẻ lười nhác không thương lượng, nếu không phải con trai đã chết, bằng không bà không nghĩ sẽ đưa hắn trở về!

"Hoắc Phi, đừng quên thân phận của ngươi!"

Hoắc Phi nheo lại đôi mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn xem bà "Ngài có thể nói cho tôi biết một chút, thân phận của tôi rốt cuộc là ai?"

Lúc trước mất ký ức không có nghĩa là bây giờ hắn còn mất trí nhớ. Lúc trước chậm chạp bất động Hoắc lão thái thái, không phải bởi vì mối quan hệ bà cháu, hắn tất nhiên nhớ được bà ta lúc trước đối xử với mẹ hắn như thế nào, cũng nhớ được nếu không có ánh mắt lạnh lẽo của bà ta mà đầy tớ cũng không dám bỏ rơi nhiệm vụ, hại hắn suýt chút nữa mất mạng. Bất quá, hắn vẫn phải cảm tạ bà ta, bằng không hắn cũng sẽ không thể gặp được Tiểu Ngư Nhi của hắn.

Hoắc lão thái thái nhìn hắn, đôi mắt trầm lặng không có nửa điểm cảm tình. Bộ dáng cháu trai này của hắn cùng mẹ hắn quá giống, không một chút nào khiến bà hài lòng.

"Hoắc Phi, nếu ngươi nhất quyết phải ở lại chỗ này, tài sản Hoắc gia cùng với Hoắc thị sẽ đều không có quan hệ gì với ngươi."

Hoắc Phi xuy một tiếng, thực sự coi hắn là hắn của một năm trước? Cho dù là một năm trước, hắn vẫn cũng không hiếm lạ Hoắc thị gì đó, nếu không phải Tiểu Ngư Nhi đột nhiên trở mặt, làm cho hắn hiểu nhầm, cuối cùng vì hận cô nên mới trở về Hoắc gia. Chứ bình thường, hắn chẳng hề quan tâm Hoắc thị là cái gì.

"Đi a, bà thu hồi đi."

Hai năm sống ở Hoắc thị hắn cũng không phải làm không công. Nếu bà ta thích thu hồi thì cứ thu, hắn không quan tâm mấy cái đó.

Phía sau Hoắc lão thái thái có không ít bảo tiêu, rõ ràng người đến không có ý định tốt. Chuyện này cũng không phải việc mà Hoắc Phi có thể quản, vì phòng vạn nhất, Tô Đường trực tiếp mở ra di động, livestream tại chỗ, đương nhiên, cô không hề đem camera quay thẳng mặt bất cứ kẻ nào.

Hoắc lão thái thái thần sắc âm lãnh, nhìn Khương Ngư, thanh âm khắc nghiệt "Hoắc Phi, ngươi thật sự cảm thấy bản thân có thể bảo hộ được cô ta."

Lời này vừa nói ra, Hoắc Phi đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm Hoắc lão thái thái, trong mắt sát khí nồng đậm "Bà dám."

Hoắc lão thái thái như là nghe được chuyện cười, lúc trước bà ta dám động tới mẹ hắn, hiện tại có gì mà không dám với một cô nương thôn dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play