Editor: Vô Danh

---------------------------------

"Tôi muốn ngôi nhà cũ kia, dù sao nơi đó cũng không phải là chỗ một con gián thấp hèn có thể ở được." Hoắc Phi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Đường. Đúng vậy, hắn tự lấy cớ cho mình, hắn gặp riêng cô tuyệt đối không phải vì hắn còn cảm tình với cô mà chính là vì căn nhà cũ kia. Đúng, chính là như vậy.

Há miệng ngậm miệng đều là con gián con gián, lời này rất đả thương người, Tô Đường nhìn hắn hắn "Không có khả năng, nhà cũ không có khả năng cho anh."

Hoắc Phi buông tay "Vậy chúng ta cũng không còn chuyện gì để nói, Khương tiểu thư không nghĩ trả tiền, cũng không muốn lấy đồ vật để thế chấp.Khương tiểu thư, tôi là thương nhân, cô cũng không thể làm tôi lỗ vốn đi."

"Hai lựa chọn này, cái nào tôi cũng không làm được, làm phiền Hoắc tiên sinh đưa ra phương án khác." Tô Đường có chút khó xử, cũng không nhìn hắn, nhìn chằm chằm ly rượu đó ngay trước mặt mình.

"Đúng là còn có một cách...." Hoắc Phi ý vị thâm trường nhìn Tô Đường "Dù sao Khương tiểu thư đối với tôi trước kia cũng có cảm tình, hiện tại một năm trôi qua, không biết tiểu thư đây còn giữ nguyên ý nguyện."

Tô Đường không tin ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy hắn môi mỏng khẽ mở, lạnh bạc nói: "Một ngàn vạn, ngủ một lần, thế nào, Khương tiểu thư, đây chính là giá trên trời."

Câu nói đột nhiên bất thình lình, khiến Tô Đường trừng lớn đôi mắt, tức giận đứng bật dậy, ngực phập phồng lên xuống bởi vì quá phẫn nộ, ngay cả khuôn mặt cũng vì vậy mà trở nên đỏ bừng. Nhưng nếu so sánh với khuôn mặt tái nhợt lúc trước thì bây giờ trông cô động lòng người hơn nhiều.

"Hoắc Phi, ngươi quá đáng quá rồi!" Nói xong, cô lập tức hất ly rượu đỏ trên tay vào mặt hắn.

Rượu theo tóc chảy xuống, trừ bỏ ngay từ đầu phẫn nộ, Hoắc Phi rất nhanh bình tĩnh xuống, hắn cũng không thèm lau đi rượu trên mặt, cứ để như vậy mà nhìn Tô Đường.

Tô Đường hất xong bước đi, chợt nghe Hoắc Phi lành lạnh nói: "Xem ra Khương tiểu thư tình nguyện chi trả tiền vi phạm hợp đồng."

Tô Đường bước chân hơi ngừng lại, hốc mắt sớm chứa đầy nước mắt, nhưng lưng của cô chưa bao giờ thẳng như vậy.

"Hoắc Phi, anh muốn điên, tự mình điên đi. Khương gia ta không có chỗ nào có lỗi với anh, liền tính lúc trước lợi dụng anh thì thế nào. Chúng ta cũng chưa tổn hại anh lần nào. Cái bộ dạng khí thế bức người của ngươi, thực sự khó coi đến cực điểm!"

Rượu đỏ theo mũi chảy xuống, Hoắc Phi liếm liếm khóe môi còn vương một chút rượu, nở một nụ cười giống như yêu nghiệt "Không đồng ý thì không đồng ý, hà cớ gì phải nổi giận như vậy. Huống chi Khương tiểu thư cô đây, chẳng phải lúc trước cũng niêm yết giá cả rõ ràng đem tôi bán cho Hoắc gia hay sao? Hiện giờ vận đổi sao dời, tình huống lại ngược về mình, vậy mà đã không chịu được rồi ?"

Tô Đường "Hoắc Phi, tôi không có thời gian chơi với anh."

Hoắc Phi lại thay cô đổ đầy chén rượu "Đến thì cũng đến rồi, sao không ngồi xuống uống một chén."



Tô Đường vẻ mặt khó xử, hai tay càng gắt gao nắm chặt, cuối cùng vẫn là ngồi xuống, hợp đồng của cô còn ở trong tay hắn, hắn nắm thóp cô rồi.

"Chỉ là đã lâu mới gặp lại nhau, ôn lại chuyện cũ, Khương tiểu thư kích động như vậy làm cái gì..."

Tô Đường mơ hồ có thể đoán được hắn định làm cái gì, lúc trước cô rời đi dứt khoát như vậy, hắn ghi hận trong lòng cũng là điều rất bình thường. Tô Đường vốn môi đã mỏng, hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, không màu son môi, quả thực xinh đẹp mê người.

Cô nói: "Tôi cùng chuỗi phát sóng trực tiếp ký năm năm hợp đồng, năm năm sau, nhà cũ về tay anh." Nói xong, Tô Đường liền nhắm mắt lại, lưng suy sụp tựa vào ghế, thật giống như là không muốn nhìn thấy Hoắc Phi hắn vậy.

Hoắc Phi rót một ít rượu, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười nhạo nói: "Tôi vì sao phải nghe cô."

"Hoắc Phi, anh làm tôi khó xử, kì thật chẳng qua là vì báo thù. Nhà là thứ tôi còn sót lại, anh muốn lấy cứ việc lấy, nhưng mà từ hôm nay trở đi....." Nàng chậm rãi mở đôi mắt, bất quá chỉ một cái chớp mắt, cả người đều ảm đạm rất nhiều "Tôi hi vọng tôi và anh, từ nay về sau, không bao giờ gặp lại."

Tô Đường cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt của cô là như thế nào, cô từ lúc đến đây cho đến bây giờ đều chưa ăn một cái gì, nhưng vào phút cuối, cô lại tự mình rót một ly rượu "Ly rượu này, xin chúc Hoắc tiên sinh tiền đồ như lụa như gấm." Uống hết, Tô Đường cũng không đợi hồi đáp, kiên quyết đẩy cửa rời đi.

Lần này, Hoắc Phi không có mở miệng, hắn liền như vậy xem Tô Đường chật vật rời đi, ánh mắt chất chứa không phục, giây lát sau đột nhiên lại sắc bén lên. Hắn cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, một hơi uống cạn, vị rượu không những không ngon mà còn thật chua chát. Thoáng chốc lệ khí trong mắt hắn tăng vọt, hắn cầm trong tay ly rượu đập thẳng xuống đất.

Phịch một tiếng.

Chén rượu vỡ nát.

Từ quá khứ cho đến hiện tại, cô từ bỏ hắn hai lần.

Tốt, phi thường tốt.

Đột nhiên vang lên tiếng vang, thế nhưng không người phục vụ nào dám tiến vào. Bọn họ còn nhớ rõ dáng vẻ của vị tiểu thư kia lúc rời đi, ngay sau đó, lại nghe được bên trong vọng ra tiếng cười hung ác nham hiểm, càng khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Thân thể này của Tô Đường nếu so sánh với kiếp trước quả thật có tốt hơn, bất quá cũng chỉ tốt hơn một chút thôi, kiếp trước uống rượu, chỉ một chút cũng có thể khiến cô ngất xỉu. Lần này dù uống không nhiều, nhưng cũng đủ hành xác cô. Hơn nữa bữa tối hôm nay cái gì cũng chưa ăn liền uống rượu, khiến bụng cô bây giờ giống như là bị thiêu cháy.

Tô Đường cắn răng, đỡ vách tường, cuối cùng không chống được mà té xỉu.

"Khương tiểu thư!"

Thanh âm bất thình lình vang lên làm cô khẽ ngẩng đầu, giờ phút này, tầm mắt của cô đã có chút mơ hồ, bất quá dù mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy rõ đối phương.

"Hoắc tiên sinh." Không hề có mang thanh âm dễ nghe như lúc trước, Tô Đường đột nhiên cười lên một tiếng "Tôi thật ngu ngốc, anh cũng là Hoắc tiên sinh, tôi cư nhiên không đoán được."



Hoắc Kì đoán không ra hai người này đã trải qua sự việc gì, nhưng đem người quăng ở bên ngoài như thế này, nếu là hắn chắc chắn sẽ không làm được.

"Khương tiểu thư, có cần tôi tiễn cô một đoạn đường không?"

Đối mặt Hoắc Kì, Tô Đường không hề giống như lúc nãy yếu đuối nhu nhược, nói còn không thành lời, mà là cực độ xa lạ lạnh lùng "Hoắc tiên sinh cũng là người họ Hoắc, Hoắc gia đã xảy ra chuyện gì chắc hẳn cũng đã biết, hà cớ gì phải giả mù sa mưa. Tôi, Khương Ngư, từng cùng Hoắc Phi sớm chiều ở chung suốt mười năm, cuối cùng lấy giá năm trăm vạn, bán lại hắn cho Hoắc gia các người. Hoắc tiên sinh, anh còn có điều gì muốn biết sao?"

Lượng tin tức lớn bùng nổ quá mức đột nhiên, Hoắc Kì cả người đều ngây ngẩn.

Hắn đương nhiên biết việc này, tuy nhiên Hoắc Phi đem Khương Ngư giấu đi quá kĩ, đến bây giờ những người biết diện mạo của cô hoặc là quy thuận Hoắc Phi, hoặc là im miệng nơi chín suối.

Tô Đường nói xong, cũng không có ai ngăn cản, liền lảo đảo rời khỏi khách sạn.

Tiệc rượu kết thúc, làm cho Tô Đường ở khách sạn mê mê trầm trầm mất mấy ngày, đến cuối cùng, vẫn là tiếng chuông di động đánh thức cô.

"Uy."

Cô cũng không xem là ai gọi điện thoại đến, thanh âm khàn khàn, lo lắng chính bản thân mình phải đến bệnh viện kiểm tra một chút

Đầu dây bên kia sửng sốt trong giây lát, sau đó cẩn thận hỏi "Khương tiểu thư thân thể không khỏe sao?"

Nghe thanh âm có vài phần quen thuộc, Tô Đường đã đoán ra là ai "Không có việc gì, chỉ là bị cảm đôi chút. Hoắc tiên sinh có việc gì sao?"

Hoắc Kì "Là như vậy, trước kia khúc nhạc 'Tỳ bà hành' mà cô chơi khi phát sóng kia có người muốn mua bản quyền, đối phương đưa ra giá cũng hợp lý, nếu có thể, cô muốn đến công ty ký hợp đồng không?"

Tô Đường vừa nghe đến có tiền, bao nhiêu đau đầu choáng váng bệnh tật đều bay biến đi hết, cô hiện tại không khác gì chó, tiền đưa tới miệng tội gì không cần.

"Đến, xin hỏi Hoắc tiên sinh khi nào thì có thể ký hợp đồng?"

Hoắc Kì "Vậy ngày mai đi, cô hôm nay không khỏe, phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ kêu người lái xe đến đón cô. Đúng rồi, cô đang ở nơi nào?"

Hoắc Kì là một người ngoài cuộc, Khương gia có thể chiếu cố Hoắc Phi mười năm, không thân chẳng quen, tâm cũng không thể chỉ có ác độc. Nếu là với người bình thường, năm trăm vạn có thể là một con số lớn, nhưng Hoắc Phi là ai, cháu trai trưởng Hoắc gia, Khương Ngư hẳn là cũng phải hiểu biết một chút, không thể nào chỉ bán Hoắc Phi chỉ với giá năm trăm vạn như thế này được. Lúc trước chuyện này nhưng bị phong bế thông tin khá nhanh, hắn cũng chỉ biết được có chút đỉnh, bất quá hắn luôn cảm thấy chuyện này có cái gì đó bí mật còn chưa được phát giác.

Dù sao cũng là huynh đệ, hắn cảm thấy bản thân tất yếu phải chiếu cố Khương Ngư một chút, miễn cho tên kia cuối cùng hối hận đến mức không biết làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play