Tô Đường đi theo phục vụ tới ghế lô định sẵn, chờ đi vào lại phát hiện bên trong hoàn toàn không một bóng người.
Cô dừng bước, người phục vụ lễ phép mỉm cười "Quý khách, đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, mời ngài vào chỗ, chúng ta sẽ lập tức mang đồ ăn lên cho ngài."
Tô Đường nghe vậy cũng không có lập tức vào ghế, quả thật bữa tiệc này quá mức xa hoa, nếu như làm theo quy định, nơi đây cũng không phải là chỗ thích hợp để tụ tập, bởi cô phóng mắt nhìn, phòng này cũng chỉ có hai cái ghế dựa.
"Rất xin lỗi, tôi nghĩ có khả năng mình đi nhầm."
Vừa dứt lời, cửa sau đột nhiên bị người nào đó mở ra, Tô Đường xoay người, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, ngay sau đó lại chợt trầm mặt.
Hoắc Phi đứng ở cửa, hắn mặc một thân thâm sắc tây trang, thân mình cao ngất, nhớ lúc trước bởi vì hắn thường xuyên cười mà cả người đều rang rỡ ánh dương quang, vậy mà giờ đây chỉ có âm trầm.
"Chị, đã lâu rồi không gặp." Hắn ôm lấy khé môi, trong mắt hiện lên khinh miệt cùng chán ghét, nhưng nếu như nhìn kĩ, lại thấy trong đó còn xen lẫn một chút luồng cảm xúc khác.
Bộ dạng Hoắc Phi vốn là soái ca, anh tuấn mày kiếm, ngũ quan thâm thúy, dựa theo thời gian của thế giới này mà nói, hai gười mới chỉ không gặp mặt nhau có một năm, ấy vậy mà khí chất của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất đến thế này. Khá là khó tin.
Nguyên chủ Khương Ngư vốn lớn hơn hắn nửa tuổi, chỉ là lúc trước hắn rất ít khi gọi nàng là chị, phần lớn thời gian đều sẽ làm nũng kêu nàng là Tiểu Ngư Nhi.
"Hoắc tiên sinh nhận sai người rồi, một người như tôi đâu dám cả gan làm chị gái của Hoắc tiên sinh." Tô Đường mặt không biểu cảm, tiếp theo liền muốn rời khỏi ghế lô, chỉ là cửa đã bị người ngăn cản, cô chỉ có thể đứng ở trước mặt hắn "Hoắc tiên sinh có thể tránh ra một chút được không?"
Nếu cùng Hoắc Phi so sánh, Tô Đường hình thể có phần bé bỏng hơn, thân cô chỉ cao có đến vai hắn, khiến lúc nói chuyện, cô chỉ có thể ngẩng đầu. Nhìn hành động này của cô, Hoắc Phi không hiểu sao hắn lại nhớ tới ngày trước.
Một lần hồi tưởng này, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ, khiến mặt hồ vốn tĩnh lặng nhấc lên từng hồi gợn sóng.
Hắn vốn nên là hận cô, cô cho hắn một khoảng thời gian hồi ức tốt đẹp, nhưng sau đó còn lại chỉ là những đau khổ vô tận. Bức màn giả dối bị xé rách, thứ còn lại chỉ còn biết bao nhiêu đau đớn cùng không cam lòng. Thậm chí ngay từ đầu hắn cũng không dám nhớ lại, bởi vì trí nhớ cho dù có tốt đẹp, tươi sáng biết bao nhiêu, thì hiện thực sẽ đáp trả lại hắn tàn khốc bấy nhiêu.
Vì thế, sau khi hắn trở lại Hoắc gia, hắn điên cuồng trả thù, hắn làm việc bất chấp hậu quả. Sự điên cuồng của hắn thậm chí còn dọa sợ một số người. Tất cả đều nói hắn là một con chó điên, là con chó điên mà Hoắc gia làm xổng mất, Hoắc gia vốn kiêu ngạo tự tin vì gia thế trăm năm quý khí của mình, lại hoàn toàn không có bất cứ thứ gì biển lộ ra ở trên người hắn.
Đau, từ nơi trái tim bắt đầu lan tràn.
Những thứ này đều do chính tay cô ban tặng.
Một năm trước cô nói bản thân cô không muốn gặp lại hắn, hắn cũng thật sự không có gặp lại, hắn thử buông thả, nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu, ngọn lửa trả thù sôi sục trong lòng hắn vẫn điên cuồng không dập tắt, không thể nào bình phục.
Hắn bây giờ Hoắc gia còn chưa đối phó hết, vốn là tính toán chưa gặp cô nhanh như vậy. Nhưng cố tình cô lại xuất hiện trước mặt hắn, còn hoàn toàn phủ nhận quá khứ giữa hai người, thật giống như đó là một thứ gì đó thật dơ bẩn mà cô hoàn toàn không tình nguyện nhắc tới.
Không thèm quan tâm câu nói kia, Hoắc Phi dùng đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Đường "Chị, không phải chị nói không thể chịu đựng được cuộc sống cẩu thả chán ghét này rồi sao, còn nói nó không khác gì loài gián mà! Thế nào lại đột nhiên quay về nơi ổ gián tụ tập, định tiếp tục sống kiếp cẩu thả hay sao?"
Tô Đường sắc mặt dần dần tái nhợt, cô mím môi không nói, mà thực sự cô cũng không có tư cách nói, cũng không có tư cách ngăn cản Hoắc Phi tiếp tục.
Hoắc Phi tiến tới, đem cô đẩy lùi dần dần về phía sau, cuối cùng hờ hững nói: "Cũng đúng thôi, rốt cuộc cũng không phải giống loài thượng đẳng gì, cho dù cầm tiền rồi thì lại như thế nào, là gián chung quy suốt đời vẫn là gián, khiến người ta cảm thấy kinh ghét, ghê tởm."
Lời nói tràn ngập vũ nhục đến cực điểm, thân hình Tô Đường thoáng rùng mình lên một cái, sắc mặt của cô rất kém, còn cúi đầu, thế nhưng thanh âm lại lộ ra một cỗ quật cường "Vậy làm phiền Hoắc tiên sinh phải ở chung với một đám gián."
"Đều ở cùng với nhau mười năm, chỉ có một chút xíu như vậy, ta đều có thể nhịn được." Hoắc Phi nói xong, đi nhanh hướng tói ghế dựa. Đợi hắn ngồi xuống, nhìn thấy Tô Đường còn đứng ở ngoài cửa, không khỏi liền tiếp tục nói: "Có cần ta mời cô vào chỗ không? Khương tiểu thư."
Không âm dương quái khí kêu nàng là chị, nhưng câu Khương tiểu thư này lạnh lùng đến cực điểm.
Tô Đường đối mặt cửa cũng không nhìn Hoắc Phi, nói: "Xin lỗi, tôi đây trèo cao dậy không nổi, hôm nay thứ lỗi không tiếp." Nói xong, nhấc chân lên tính toán rời đi.
Thấy thế, Hoắc Phi cũng không nóng nảy, chậm rì rì mở miệng "Nói như thế nào ta cũng là tổng giám đốc của chuỗi phát sóng trực tiếp, đây là thái độ đối với cấp trên của Khương tiểu thư ?"
Lời vừa nói ra, Tô Đường mạnh dừng bước lại, nàng có chút không dám tin, lại cảm thấy thập phần hoang đường.
Có lẽ cảm thấy tình cảnh trước mắt rất là thú vị, Hoắc Phi mỉm cười hỏi nói: "Không tin?"
Tô Đường sắc mặt theo ngay từ đầu cũng có chút không tốt, lúc này xem ra cũng đã có chút tái nhợt, cô nhìn hắn hồi lâu, rõ ràng là trong lòng đã hoảng loạn tới cực điểm, lại buộc bản thân mình phải bình tĩnh "Hoắc tiên sinh cảm thấy làm như vậy có gì vui sao?"
Hoắc Phi cực kì thích cảm giác đem người bức tới chân tường này, khóe môi cong lên, ngữ khí cũng bớt âm dương quái khí vài phần "Đương nhiên là vui rồi, Khương tiểu thư là đại ân nhân của ta, đối đã ân nhân, đương nhiên là phải dùng cả mười phần nhẫn nại." Nói xong, hắn cầm lấy rượu đỏ thay nàng rót đầy "Khương tiểu thư mời ngồi".
Tô Đường mím môi, không nói một lời nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn khuất nhục, nàng hướng tới hắn bước chậm đi đến, cuối cùng ngồi đối diện hắn.
Rượu đỏ ở trong ly thủy tinh lắc lư, dưới ánh đèn, sắc màu tiên diễm động lòng người, nhưng Tô Đường lại không có nửa điểm hứng thú, thầm nghĩ mau chóng kết thúc bữa tối khó chịu này.
"Hoắc tiên sinh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Nhìn bộ dáng này của nàng, Hoắc Phi cảm thấy thực vừa lòng, nói: "Lời này của Khương tiểu thư hình như không hay lắm thì phải. Dù sao chúng ta lâu rồi mới gặp mặt, chẳng nhẽ hàn huyên với nhau đôi ba câu hay ôn lại chuyện cũ đều không được? Vẫn là nói, Khương tiểu thư khinh thường tại hạ, ngay cả ngồi ăn chung bữa tối cũng không vừa ý?" Dứt lời, tựa hồ cảm thấy cô sẽ nói mấy lời khiến người khác chán ghét, hắn trực tiếp cướp lời "Nhưng làm sao bây giờ, Khương tiểu thư hiện tại đang làm nhân viên của tôi, ngay cả cùng nhau ăn bữa tối đều cảm thấy ghê tởm, vậy tiếp theo muốn làm việc lâu dài với nhau thì nên làm thế nào đây?"
Tô Đường hít sâu một hơi, thật không hổ danh là nam chính hắc hóa 100%, nói chuyện đều chứa ác ý, khiến người nghe hận không thể cầm chùy bổ chết hắn.
"Ta muốn giải ước."
"Giải ước a......" Hoắc Phi chậm rãi ôm lấy môi, trên mặt lộ ra ý cười nhìn cô "Khương tiểu thư trả được tiền vi phạm hợp đồng sao?"
Tô Đường căn môi nói: "Bao nhiêu tiền."
"Ta thích những người thống khoái giống như Khương tiểu thư vậy, nể mặt chúng ta đã từng quen biết, ta giảm một chút cho ngươi, một ngàn vạn." Hoắc Phi tính, Tô Đường nhất định sẽ không có nhiều tiền như vậy. Lúc trước Hoắc gia liên hệ với cô, dù có như thế nào đều sẽ không quá năm trăm vạn, lại nghe nói chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày, cô tiêu sài hoang phí, nào mua túi, mua giày, rất nhanh sẽ bay biến hết một trăm vạn.
Hắn cười lạnh, cho dù người ngoài không biết nàng như thế nào, nhưng sao hắn lại không rõ cho được, cô chẳng qua là một con người ái mộ hư vinh.
Tô Đường đích xác không có nhiều tiền như vậy, mấy tháng nay kiếm được tiền phần lớn đều để lại sửa chữa nhà cũ. Cô đã tốt còn muốn tốt hơn, tuy là sửa chữa nhưng đều là dùng đồ tốt nhất, cho nên hiện tại cô căn bản không có dư thừa tiền.
"Ta có thể trả ngươi theo từng đợt."
Hoắc Phi giống như nghe đến truyện cười, xuy một tiếng "Theo từng đợt? Ta dựa vào cái gì tin cô đây. Khương tiểu thư, cô cảm thấy cô đứng trước mặt tôi còn có thể nói điều kiện sao?"
Nghe đến đây, lại nhiều lời cũng không còn ý nghĩa, Tô Đường nóng máu, nàng ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, màu đen con ngươi như là đè nén cái gì "Hứa tiên sinh muốn như thế nào, nói thẳng đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT