- Cái gì? Có một chi tư quân toàn diệt đội Chiến Bộ đặc chủng của Khánh thị?!
Một tướng lãnh trong bộ chỉ huy kinh hô:
- Ngươi không đùa chứ, đã xác nhận chưa?
Tham mưu nói với tướng lãnh:
- Chắc chắn 100%, chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua. Họ phái một binh sĩ tên Trần Vô Địch về báo tin. Người của chúng ta cũng nhanh chóng tới hiện trường xác nhận. Đúng là doanh trại của đội đặc chủng Khánh thị. Chỉ là không biết vì sao binh sĩ Khánh thị lại đi tới nội địa của chúng ta. Cũng chắc biết họ vào được bằng cách nào.
- Lại bị quân địch nhẹ nhàng trà trộn vào. Sao ngươi không đợi họ giết tới bộ chỉ huy rồi hãy phát hiện?
Tướng lãnh giận dữ hét lớn.
Tham mưu ngập ngừng nói:
- Chúng ta nghi ngờ họ tới đánh lén nên cố ý đi đường núi, họ cũng không mang theo nhiều người, chỉ có đồ đạc nhẹ nhàng để tiện di chuyển thôi
- Họ bị đoàn diệt thế nào?
Tướng lãnh đã bớt giận, bình tĩnh hỏi.
- Dựa theo tư quân nói thì họ là Thiết Nhị Doanh. Lần này có thể đoàn diệt đối phương là vì doanh trưởng của họ trí dũng song toàn, lợi dụng quân trang Thần Cơ Doanh hù dọa đối phương, bức đối phương buông bỏ vũ khí rồi phát động tấn công.
Tham mưu nói.
- Sao nghe quái quái thế?
Tướng lãnh nghi ngờ nói. Hắn cảm thấy có gì đó kỳ quặc, chỉ là không biết kỳ quặc ở chỗ nào thôi.
- Ta cũng thấy rất quỷ dị. Thế nhưng đối phương biết mình đánh không lại Thần Cơ Doanh nên buông bỏ vũ khí cũng có thể giải thích được.
Tham mưu nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta xử lý việc này thế nào?
- Tư quân chết bao nhiêu người?
Tướng lãnh hỏi.
- Tầm 400 người, giống với số quân địch tử vong.
Tham mưu đáp.
Tướng lãnh cảm khái:
- Một chi tư quân có thể đoàn diệt đội đặc chủng của Khánh thị. Hơn nữa con số thương vong còn không vượt quá dự tính. Đây chắc chắn là đại thắng, bây giờ chúng ta cần những người như thế!
Tham mưu lập tức hiểu rõ ý tức của lãnh tướng. Lúc trước tất cả mọi người đều xem trọng Thần Cơ Doanh. Hi vọng Thần Cơ Doanh có thể đại thắng trận đầu, dùng việc này để chấn chỉnh lòng quân.
Có điều hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
Thần Cơ Doanh thất bại khiến các tướng lãnh cao tầng cực kỳ thất vọng. Hai ngày nay đã mở hội nghị tác chiến, trong bộ chỉ huy cũng phảng phất không khí lo lắng. Tham mưu tác chiến ngay cả ho khan cũng không dám, sợ bị đạn lạc tới thân mình.
Bây giờ, một chi tư quân lại có thể đoàn diệt đội đặc chủng. Đây chính là tin tức cực tốt.
Đến bây giờ, kỳ thật họ không để ý người nào được mất nữa, chỉ muốn cân nhắc tới sức ảnh hưởng toàn cục mà thôi!
Tướng lãnh nói:
- Lập tức báo cho đoàn chủ tịch chuyện này. Xin khen thưởng chi tư quân đó. Ta muốn đổi tên Thiết Nhị Doanh thành Anh Hùng Doanh, trao quân hàm thiếu tá chính quy cho doanh trưởng của họ. Hơn nữa, còn phải cấp cho họ trang bị tốt nhất.
Tham mưu có chút sửng sốt. Đây là muốn noi gương cho toàn quân a!
Phải biết, tư quân có quân chức nhưng không được trao quân hàm. Vì thế tư quân chẳng khác nào người làm công cả, có thể mua bán quan chức. Lý thị cũng chưa từng xem tư quân như người một nhà.
Bây giờ trao quân hàm chính thức thì không giống như trước. Về sau, nói không chừng Nhâm Tiểu Túc sẽ được điều tới quân chính quy Lý thị đảm nhiệm chức vụ quan trọng nữa!
Về phần báo cáo với đoàn chủ tịch chỉ là quá trình mà thôi. Lúc này đoàn chủ tịch sẽ không chấp nhất những chuyện này, chỉ cần có thể khiến tình hình chiến sự trở nên thuận lợi họ sẽ không ngăn cản.
Bất quá bấy giờ, bỗng nhiên tướng lãnh nói:
- Cấp cho chi tư quân đó trang thiết bị tốt rồi điều tới trận địa khó khăn nhất. Ta vừa nhận được tin, Khánh thị đã đổi chủ soái, người chủ sự là Khánh Chẩn.
- Nghĩa là sao?
Tham mưu có chút sửng sốt.
- Khánh Chẩn là người cực kỳ kiêu ngạo. Đội đặc chủng đoàn diệt sẽ khiến hắn mất mặt. Hắn kiêu ngạo như thế sao có thể chịu được thất bại này?
Tướng lãnh gõ gõ ngón tay lên bàn, cười lạnh:
- Phái chi tư quân này tới trận địa khó nhằn của Khánh Chẩn đi, để tiêu hao hết binh lực của hắn!
Tham mưu hiểu rõ, tướng lãnh muốn dùng chi tư quân này dụ dỗ Khánh Chẩn đi tới trận địa khó khăn.
Chiến trường như một bàn cờ lớn. Kỳ thủ không thể có tình cảm, Anh Hùng Doanh thì sao. Bất quá chỉ là quân cờ mà thôi.
Hi sinh Anh Hùng Doanh sẽ khiến quân tâm rung động.
Trong lúc tham mưu rời đi, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một câu: Quản binh không nhân từ. Đúng là cổ nhân không lừa người mà.
Cán bộ tư Thang Vạn Dập vừa trở lại bộ chỉ huy. Hắn ôm một bụng tức giận vì đụng phải cục đá Nhâm Tiểu Túc. Vừa trở vừa liền liệt Nhâm Tiểu Túc vào danh sách đen, chuẩn bị trong lúc mấu chốt sau này sẽ cho Nhâm Tiểu Túc một kích trí mạng.
Ha ha, đắc tội cán bộ tư có khác nào không muốn lăn lội trong quân đâu?
Đúng là làm chuyện hoang đường viễn vông.
Thế nhưng vào lúc này, tham mưu tư xốc rèm đi vào. Dưới nách hắn kẹp một phần tài liệu:
- Người của cán bộ tư đâu?
Thang Vạn Dập đi tới cười làm lành:
- Có mặt!
Mọi người đều nói, tham mưu không làm trưởng, đánh rắm cũng không vang. Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, những tham mưu đó đều là người bên cạnh các tướng lãnh. Vạn nhất đắc tội mà vị tham mưu này lại được tướng lãnh yêu thích thì chẳng phải xong đời rồi.
Tham mưu kia khúm núm trước mặt tướng lãnh nhưng đối với cán bộ tư thì chẳng hề khách khí:
- Đi, cầm quân hàm và thi hành văn bản này. Thiết Nhị Doanh đổi tên thành Anh Hùng Doanh, trao quân hàm thiếu tác cho Nhâm Tiểu Túc. Phân phối thêm tiếp tế cho họ rồi chỉ định thời gian và vị trí tác chiến cho Anh Hùng Doanh.
Thang Vạn Dập bối rối:
- Gì? Trao quân hàm cho Nhâm Tiểu Túc?
Thang Vạn Dập là người biết chuyện. Hắn quá rõ trao quân hàm có ý nghĩa gì?
Tham mưu liếc xéo Thang Vạn Dập:
- Làm sao? Ngươi có ý kiến gì?
- Không dám không dám, ta đi ngay.
Thang Vạn Dập thầm đau khổ. Hắn vừa từ bên kia về, bây giờ lại phải quay lại!
Trước khi đi, tham mưu nói thêm:
- Xem ra ngươi và Nhâm Tiểu Túc từng có khúc mắc. Ta có thể nhắc nhở ngươi, bây giờ quân hàm hắn cao hơn ngươi. Còn là anh hùng chiến đấu của toàn quân. Lỡ mà có đắc tội hắn thì tốt nhất nên sớm giảng hòa. Nặng nhẹ thế nào ngươi tự hiểu.
Thang Vạn Dập thật muốn hét lên. May mà hắn chưa kết thù với Nhâm Tiểu Túc!
Ban đêm, Thang Vạn Dập lần nữa tới nơi trú quân củ tư quân. Lần này thái độ của hắn tốt hơn nhiều. Không chỉ mang theo quân hàm và văn bản mà còn có năm xe tiếp tế lương thực cùng năm xe quân giới!
Không chỉ thế, xe cũng để lại cho đám Nhâm Tiểu Túc để họ nhanh chóng tới tiền tuyến.
Thang Vạn Dập nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Trưởng quan, lúc trước giọng điệu ta có hơi dọa người. Ngài đại nhân đại lượng, nếu còn tức giận thì ngài cứ nói ta biết làm sao để ngài nguôi giận?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Thế ngươi xoạc chân ta xem đi.
Thang Vạn Dập:
- ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT