Dựa theo suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc, hắn sẽ chế tạo một ít hỗn loạn trong đám lưu dân rồi thừa cơ chạy trốn.

Chung quy, nơi này không nên ở lâu. Nhâm Tiểu Túc đã sớm lên kế hoạch, hắn có thể xuống đất đi lại là rời đi ngay.

Bây giờ không còn cách nào khác để đi phương bắc. Vì họ không có thân phận mà phương bắc toàn là binh sĩ Dương thị, họ sẽ gây khó dễ cho đám Nhâm Tiểu Túc.

Đi về phía đông không được, vật thí nghiệm ở bên đó.

Đi về phía nam càng không, đấy là chiến trường chính của ba tập đoàn.

Dương thị và Khánh thị đã đột phá tuyền đầu, sẽ lập tức liên thủ tiến đánh hướng nam, đánh cho Lý thị sứt đầu mẻ trán.

Như vậy hiện giờ chỉ có thể đi về phía tây. Phía tây là mấy trăm km sơn mạch. Nghe nói có rất ít người có thể đi qua đó và cũng rất ít người biết trong đó có gì.

Thế nhưng đám Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể đi về hướng đó mà thôi. Ít nhất họ có thể sử dụng bụi gai màu đỏ để trụ vài năm trong rừng.

Nhưng khi tiếng nổ vang lên, binh sĩ Dương thị tới quá nhanh. Hai chi đội đã sớm chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp đã lâu. Đèn pha bốn phía chớp mắt chiếu Nạn dân doanh sáng như ban ngày. Hơn nữa, binh sĩ trinh sát bốn phía lập tức lên đạn giới nghiêm.

Nhâm Tiểu Túc đứng ở trước cửa nhíu mày. Binh sĩ Dương thị được rèn luyện tốt hơn hắn tưởng, khó trách khi chiến đấu chính diện lại có thể thắng Lý thị.

Xem ra vì trận chiến này Dương thị đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Lúc này, quan quân Dương thị đi tới nơi bị nổ. Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng quan sát xung quanh. Những nạn dân khác tránh xa không dám tới gần. Nguyên bản doanh địa đang bình yên là thế, ai biết đột nhiên lại có chuyện ngoài ý muốn đâu?

Nhưng điều khiến Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc là, người bên trong gian phòng kia vẫn chưa tạch hết. Vẫn còn một người nằm trên mặt đất kịch liệt thở dốc và thấp giọng kêu cứu!

Xem ra uy lực của bốn lá 3 cũng có hạn a. Nhâm Tiểu Túc thở dài nói, bất quá hắn không lo có người may mắn sống sót. Vì không có bất kỳ đầu mối nào chỉ về phía hắn cả.

Ám ảnh chi môn kết hợp với bài tú lơ khơ tại là một thần khí bạo phá bí mật. Phạm vi sai số 1 km quả thật là nhìn đâu không vừa mắt là nổ.

Hiện giờ, Nhâm Tiểu Túc có thể khống chế kích thước của Ám ảnh chi môn. Sai số khoảng cách chỉ tầm 1 km mà thôi, cơ bản không ảnh hưởng gì nhiều.

Kỹ năng trên người hắn được điều chỉnh phù hợp, Ảnh tử kết hợp với Tồi Thành có thể tấn công chính diện cứng rắn. Ám ảnh chi môn kết hợp với bài tú lơ khơ có thể tấn công từ xa. Ngoài ra còn có thể chọc dao găm từ sau lưng người ta nữa, chỉnh thể mà nói thì không có thiếu sót gì rõ ràng cả.

Quan quân Dương thị đứng bên cạnh người còn sống hỏi:

- Tại sao lại nổ? Có phải các người tàng trữ vũ khí không? Nói, có phải các người cất giấu gián điệp?

Vừa rồi uy lực nổ có thể so với hai quả lựu đạn. Tuy âm thanh có chút không đúng nhưng có thể là một loại tạc đạn khác.

Vì hiện tại là chiến tranh nên binh lính Dương thị vô thức nghĩ tới gián điệp. Tuy họ không biết vì sao tạc đạn lại nổ…



Người còn sống kia oan uổng hô to:

- Trưởng quan, chúng ta không phải gián điệp a! Vốn ta đang ở bên cạnh nhìn họ đấu địa chủ. Kết quả bỗng nhiên có ai đánh ra bốn lá 3, cũng không biết bốn lá 3 đó ở đâu ra…

- Đừng nói có mấy lá bài được đánh ra ngươi cũng nói với ta nhé?

Mặt quan quân không chút biểu tình nói.

- Ta không nhớ được…

- Ha ha…

Sắc mặt quan quân âm trầm nói:

- Ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa? Bắt hắn kéo vào trong cho ta, thẩm vấn ngay trong đêm. Nhìn xem trong nơi trú quân có đồng đảng của hắn không! Những nạn dân khác đều tập trung ở nơi trạm canh gác nhìn thấy được, bắt đầu tập hít đất!

Nhâm Tiểu Túc ở một bên nghe nửa ngày. Hắn biết tuy người sống nhìn như nói vớ vẩn nhưng đó lại là sự thật…

- Ca…

Nhan Lục Nguyên nói:

- Chúng ta làm sao đây?

- Không có cơ hội thì chờ một chút. Mất ngày nay chú ý địa hình phía bên công trường.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Nói không chừng khi ấy sẽ có cơ hội.

Công trường ở trong rừng, vừa chạy là vào rừng. Nếu chỉ có Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên hắn đã sớm chạy. Có điều đội ngũ của họ có hơn 30 người. Mục tiêu quá lớn, hơn nữ nhóm nữ sinh và người bị thương rất dễ bị đuổi kịp.

Nhan Lục Nguyên nghĩ nghĩ:

- Cơ hội phía bên công trường không lớn. Trừ khi ca khỏi hẳn rồi mang chúng ta giết ra.

- Đó là cách cuối cùng.

Nhâm Tiểu Túc nói.



Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay về phòng tiếp tục nằm trong nhóm thương binh.

Hắn không phải giả bộ, hắn là bị thương thật….

Lần này dù không có cơ hội chạy trốn nhưng giải quyết xong một tai họa ngầm cũng coi như là tốt. Chung quy những lưu dân vốn sống trong thị trấn đã quen, sớm đã tập được tính tranh giành hung ác thật rất có khả năng uy hiếp người bên cạnh Nhâm Tiểu Túc.

Vào lúc này, người còn sống kia đang bị binh sĩ Dương thị kéo tới gặp đại đội trưởng. Người còn sống bỗng nhiên hô lên:

- Trưởng quan, ta nghi ngờ là đám Nhan Lục Nguyên làm. Tối hôm nay thủ lĩnh của chúng ta và hắn phát sinh mâu thuẫn. Còn nói muốn giết họ ở trên công trường vào ngày mai. Kết quả họ tiên hạ thủ vi cường, chắc chắn là thế.

Nhâm Tiểu Túc ở trong phòng sửng sốt một chút. Thằng này không ngốc nha, thoáng cái là đoán được chân tướng.

À, không đúng, hẳn là sợ quá mà bắt đầu cắn loạn thôi.

Mà đám Nhâm Tiểu Túc lại có hiềm nghi lớn nhất nữa.

Quan quân Dương thị hồ nghi nhìn đám Nhan Lục Nguyên. Khi thấy Vương Phú Quý thì có chút sửng sốt;

- Nguyên lai là các ngươi a.

Vương Phú Quý nhanh chóng cười nịnh nọt:

- Trưởng quan, hắn đang vu oan chúng ta. Vừa rồi chúng ta đâu có ở trong phòng đó. Ngài có thể hỏi người bên cạnh. Chúng ta cách phòng họ xa như thế. Nếu là chúng ta làm, nhất định sẽ có người thấy chúng ta đi qua bên đó.

Quan quân nói với người xung quanh:

- Có ai gặp họ ở gần hiện trường vụ nổ không? Nói thật có thưởng, về sau còn sẽ không cần làm việc!

Thế nhưng xung quanh lặng ngắt như tờ. Ngược lại có người nói khi tới xem hiện trường mới thấy đám Vương Phú Quý rời khỏi phòng.

Vương Phú Quý là người quen thuộc với đám binh sĩ. Dù bình thường đám binh sĩ đối xử với Vương Phú Quý lạnh lùng nhưng là người quen nên có tín nhiệm nhau hơn. Hơn nữa còn có người bên cạnh làm chứng, độ tin cậy với đám Vương Phú Quý được tăng cao hơn nhiều.

Quan quân cười lạnh với người còn sống kia:

- Ta không để ý bây giờ ngươi nói dối thế nào. Đợi lát nữa sẽ có rất nhiều cách khiến ngươi nói thật!

Người còn sống kia gấp tới sắp khóc. Hắn chỉ đứng nhìn người khác chơi bài thôi mà.

Chỉ là sau khi sĩ quan dẫn người sống sót kia về, hắn tỉ mỉ nghĩ lại rồi ban lệnh:

- Chú ý tới đám người Vương Phú Quý kia. Có dị động gì lập tức nơi ta biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play