Dưới sự dẫn dắt của Nhâm Tiểu Túc. Một đoàn tư quân chẳng khác nào nạn châu chấu quét lấy lương thực trên núi. Phàm là những thứ có thể ăn họ đều không tha.
Tới lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã kiếm được 3 ổ rắn, chỉ một ổ rắn ngủ đông cũng có hơn 200 con. Hơn nữa con nào con nấy to mọng. Nhâm Tiểu Túc thừa dịp chúng chưa tỉnh liền giết sạch.
Sau khi mọi người thấy có đống rắn liền cảm thấy đi theo Nhâm Tiểu Túc nhất định sẽ được ăn. Điều này gần như trở thành tín nhiệm trong lòng mỗi người…
Lý Thanh Chính vui tươi hớn hở nói:
- Cũng là Tiểu Túc ngươi có biện pháp, giúp chúng ta không bị đói.
Ở nơi hoang dã này, có thể kiếm ăn là bản lĩnh cực kỳ lợi hại.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn binh sĩ tăng cường phía sau. Hắn có chút sửng sốt:
- Này, Lưu Thái Vũ đâu rồi?
Vốn Lưu Thái Vũ được binh sĩ tăng cường thay phiên nhau khiêng. Kết đi được một lúc không thấy đối phương đâu nữa.
Lý Thanh Chính nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi ta thấy họ vụng trộm ném Lưu Thái Vũ ở ven đường rồi. Xem chừng là thấy ngươi đáng tin hơn nên muốn tập trung làm người của ngươi.
Nhâm Tiểu Túc có phần cảm khái, đường đường là một đời doanh trưởng cứ thế bị ném đi. Hôm nay binh sĩ tăng cường có thể ném Lưu Thái Vũ thì hôm sau cũng có thể “ném” Nhâm Tiểu Túc. Trung thành như thế này thì ai dám nhận?
Chuyện này nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc, Thiết Nhị Doanh chẳng có ai thiện lương. Cho nên hắn không cần xem trọng chức doanh trưởng này.
Đại đội trưởng của binh sĩ tăng cường đi tới, cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Doanh trưởng, bằng không đêm nay chúng ta cắm trại ở đây đi. Ta thấy đồ ăn cũng đủ rồi.
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Vất vả cho các ngươi rồi. Bất quá vẫn phải đi tiếp, nơi này không an toàn.
- Được, ta sẽ đốc thúc mọi người kiên trì lên đường.
Liên Gia Cường mặt mày hớn hở nói.
Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc không hạ trại ở đây không phải gì nơi này không an toàn mà vì chưa tới chỗ chỉ định mà Đường Chu thông báo.
Đội ngũ tiếp tục lên đường. Tuy chưa được ăn gì nhưng tất cả mọi người đều có sức.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thấy sơn cốc phía trước có hơi nước. Hắn gọi liên trưởng Gia Cường Liên tới:
- Chắc phía trước có đội khác, chúng ta tới nhìn thử. Gặp được họ nhớ chào hỏi một chút rồi lên đường. Hỏi xem hướng chúng ta đi có đúng là tới núi Phượng Nghi không.
- Được rồi.
Liên trưởng vui vẻ đáp.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc nói nhỏ với đám Lý Thanh Chính và Trần Vô Địch:
- Đợi lát nữa các người đi sau cùng. Coi chừng những người tụt lại phía sau, có ai muốn chạy thì xử lý như đào binh, lập tức xử bắn. Nếu có đánh nhau, các ngươi trốn qua một bên tránh bị lạc đạn.
Lý Thanh Chính ngây ngẩn cả người.
Nhâm Tiểu Túc nói thế có nghĩa là phía bên kia có gì đó. Bây giờ hắn cố ý dẫn đám tư quân vào đó!
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc dự đoán một lúc nữa sẽ có chiến đấu nổ ra!
Như vậy là sao, vì sao Nhâm Tiểu Túc biết những điều này?
Lý Thanh Chính chợt nhớ gần đây Nhâm Tiểu Túc luôn chạy đi. Chẳng lẽ thời gian đó có chuyện gì xảy ra?
Tư quân đi thêm nửa giờ liền vào tới cửa sơn cốc.
Liên trưởng Gia Cường Liên vừa đi vừa cười nói:
- Cũng không biết tổ đội kia chui và khe suối làm gì, chắc chắn là tư quân giống chúng ta rồi.
Kỳ thật tâm phúc của Khánh Duẫn có thể đi đại lộ, chỉ cần họ bỏ vũ khí và đàm phán với Lý thị là được, sẽ không ai giết họ. Có điều Khánh Chẩn yêu cầu giữ bí mật để phòng ngừa gián điệp nắm bắt được tình huống.
Chung quy Khánh thị đàm phán cùng lúc với hai nhà, bị nhà nào biết cũng không tốt.
Cho nên binh sĩ đàm phán chỉ có thể di chuyển một các bí mật. Phải tới địa điểm Khánh Chẩn chỉ định mới được liên lạc với cao tầng Lý thị. Tới lúc đó cao tầng Lý thị sẽ đích thân tới nơi tiến hành đàm phán trong bí mật.
Căn bản thì Khánh Chẩn cũng chẳng có ý đàm phán với Lý thị. Vừa mới bắt đầu hắn đã muốn bẫy đám tâm phúc của Khánh Duẫn rồi.
Đội ngũ đi lên núi, sau một khắc liên trưởng Gia Cường Liên bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Vì hắn thấy được quân trang màu đen của Khánh thị. Trong nháy mắt hắn liền rõ, đối phương nào có phải tư quân, đó là binh sĩ Khánh thị lén lẫn vào!
Phản ứng đầu tiên khi binh sĩ Khánh thị thấy quan quân Thần Cơ Doanh là chào hỏi:
- Chúng ta là đại biểu của Khánh thị, tới đây đàm phán!
Phía sau doanh địa, mấy trăm người của Khánh thị cũng chậm chạp đi tới. Nhâm Tiểu Túc thấy trên người họ đeo súng, bộ dáng bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ.
Bất quá đám Khánh thị cũng rất bất ngờ. Trước mặt là hơn cả ngàn binh sĩ Thần Cơ Doanh. Sao họ lại đụng phải quân chủ lực của Thần Cơ Doanh cơ chứ…
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Ngươi có chứng cứ gì mà nói mình tới đàm phán? Chúng ta không nhận được thông báo.
- Tư lệnh Khánh Chẩn bên ta đã liên lạc với cao tầng của các người, không tin ngươi có thể hỏi thử.
Binh sĩ Khánh thị nói.
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng lên tiếng:
- Bỏ súng xuống để biểu thị thành ý của các người. Yên tâm, Thần Cơ Doanh chúng ta sẽ không giết binh sĩ tay không tấc sắt.
Binh sĩ Khánh thị hai mặt nhìn nhau, quan quân Khánh thị cắn răng suy nghĩ thật lâu. Nói thật hắn không ngờ sẽ đụng phải Thần Cơ Doanh. Hắn hiểu rõ, họ chỉ có 400 người mà muốn đối mặt hơn cả người Thần Cơ Doanh thì chẳng có phần thắng nào.
Nếu tới đàm phán, chỉ khi đàm phán thuận lợi tiến hành họ mới có thể sống sót trở về. Lúc này đánh thắng chỉ miễn cưỡng chạy trốn, họ có thể rời khỏi địa bàn Lý thị sao?
Tuy vậy, một binh sĩ chính quy sao có thể bỏ súng chỉ với một hai câu của người khác!?
Bầu không khí càng thêm ngưng trọng.
Lúc này, bắp chân Gia Cường Liên run lẩy bẩy. Không riêng gì hắn, tất cả tư binh đều chẳng khác là bao.
Họ không ngờ doanh trưởng nhà mình lớn gan như thế, dám giả mạo Thần Cơ Doanh chiêu hàng! Tuy là họ đang mặc quân trang Thần Cơ Doanh!
Giằng co một lúc, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bằng không các người lùi một bước. Vậy đi, ta giao đại đội trưởng đội tăng cường cho ngươi làm con tin, biểu thị chút thành ý của chúng ta.
Liên trưởng Gia Cường Liên:
- ???
Sao hắn lại biến thành thành ý rồi?! Ai nguyện ý làm chứ hắn không làm đâu!
Ngược lại, Gia Cường Liên chưa kịp phản ứng đã bị Nhâm Tiểu Túc đẩy một cái, lảo đảo ngã vào doanh địa của Khánh thị, bị một đám người chĩa súng vào đầu khiến hắn sợ tới choáng váng!
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
- Nếu các người thấy chưa đủ. Ta thật hoài nghi các người không có thành ý, cũng không muốn đàm phán!
Lúc này, quan quân Khánh thị hô:
- Nghe lời ta, bỏ vũ khí xuống!
Kết quả trong chớp mắt khi Khánh thị bỏ súng xuống. Nhâm Tiểu Túc liền móc súng lục bắn chết quan quân Khánh thị, tiếng súng âm vang vang vọng trong hẻm núi làm tất cả đều bối rối!
Sao lại chơi xấu rồi!
Nhâm Tiểu Túc rống to:
- Họ không có súng! Giết binh sĩ Khánh thị sẽ lập công, mau theo ta!
Vẻ mặt mọi người phía sau mờ mịt, không ít người xông tới, cũng có người muốn chạy. Có điều đám Lý Thanh Chính đã chờ sẵn phía sau, Lý Thanh Chính giơ súng cười gằn:
- Ta xem ai dám chạy?!
Kết quả một đám người không trâu bắt chó đi cày đều phải cầm súng vọt lên. Trận chiến này họ đánh một cách u mê, đần độn. Căn bản không ít người còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc hung hãn không sợ chết liều mạng xông về phía trước khiến họ cũng chạy lên theo bản năng, nổ súng bắn phá!
Binh sĩ Khánh thị ở phía sau lập tức rút súng lục được giấu trong người ta. Kỳ thật họ nguyện ý bỏ súng là vì họ còn dấu súng, bản thân không phải chân chính bị tước vũ khí!
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc xông lên đầu tiên, cổ tay run lên khiến binh sĩ tăng cười liền chắn trước mặt hắn.
Động tác trên cổ tay bí mật tới cực điểm, tình cảnh cứ như binh sĩ tăng cường thật sự muốn đỡ đạn thay Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc đau khổ la to:
- Đừng!!!!
Lúc này Gia Cường Liên đã nằm trong vũng máu đỏ, miệng đầu chất lỏng mà hồng hoa, chỉ có hắn thấy được hành động mà ám của Nhâm Tiểu Túc.
Hắn mơ hồ nói:
- Là ngươi….
Tiếng súng dày đặc che lấp âm thanh bé nhỏ của Gia Cường Liên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT