Bên trong hàng rào 108, mọi người vội vã đi lại trên đường. Nơi này không còn cảnh tượng phồn hoa như trước. Ngược lại trông vô cùng sơ xác tiêu điều.

Bên đường đã có vài tiệm mì đóng cửa, tiệm trang sức có đầy người đứng đợi mua vàng, khiến giá vàng trong hàng rào ngày một dâng cao.

Trên đường thường xuyên có xe quân dụng chạy qua, phảng phất như còn sợ bầu không khí chiến tranh chưa đủ nồng đậm.

Trong hàng rào đã bắt đầu thực thi lệnh giới nghiêm vào ban đêm. Sau 10 giờ tối, bất kỳ người nào còn ở ngoài đường đều bị nhốt vào trật tự tư, tìm người dàn xếp một chút cũng chẳng được.

Ngày thường, người trong hàng rào đều thích kiếm tình nhân, gặp được người quen sẽ chào hỏi là điều hoàn thành bình thường.

Nhưng bây giờ không giống như trước, người bị bắt vào trật tự tư chỉ được thả ra khi chiến tranh chấm dứt.

Thứ quan hệ này bỗng trở nên mất linh.

Thừa dịp chưa tới giờ giới nghiêm, một cô gái thon gầy đội mũ lưỡi trai đi tới trước cửa một tiệm vàng. Tóc của cô gái không dài lắm, chỉ chừng tới bờ vai, có thể thấy được cần cổ thon dài xinh đẹp thấp thoáng sau màn tóc. Quần áo thể thao vừa người. Khi nàng giơ tay có thể nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh được che dấu phía dưới lớp áo.

Nàng vén rèm cửa lên, gõ nhẹ liên tục sáu cái rồi dừng lại hai giây mới gõ nặng nề một cái.

Cửa được mở ra một nửa, cô gái nhanh chóng chui vào cửa hàng.

Ông chủ trong cửa hàng có mái tóc thưa thớt cười nói:

- Ngài tới từ phương Bắc?

- Ừ.

Cô gái đáp:

- Báo cáo tình hình gần đây.

- Không có chuyện gì đặc thù, Thần Cơ Doanh đánh lén Khánh thị gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường quay về, bị tay súng bắn tỉa…

Ông chủ còn chưa nói xong đã bị cô gái ngắt lời:

- Được rồi, việc này ta đã biết.

Ông chủ kinh ngạc, tuy nhiên ông ta cũng chẳng hỏi nhiều:

- Còn lại là, hôm qua có một chi tư quân đoàn diệt một đội đặc chủng của Khánh thị ở núi Thanh Đầu. Việc này rất oanh động. Chung quy mọi người đều biết sức chiến đấu của tư quân, ai mà ngờ họ có thể đánh thắng đội đặc chủng của Khánh thị? Ngoài ra cũng không còn gì nữa. Khi nào lấy được bản đồ bố trí của Lý thị ta sẽ nhanh chóng đưa lên.

Một nửa gương mặt của cô gái giấu dưới cái bóng của mũ lưỡi trai. Bỗng nhiên nàng nói:

- Bản đồ bố trí không cần nói ta biết. Ta không tham dự trận chiến này. Hiện tại ta cần ngươi giúp ta tìm một thiếu niên tên Nhâm Tiểu Túc.

- Được, ta đã nhớ kỹ.

Ông chủ thấp giọng nói:



- Ngài có đầu mối gì không?

Cô gái nghĩ một lát:

- Ở đâu có chuyện lạ ở đó có hắn.

- Chuyện lạ?

Ông chủ nói:

- Gần nhất hình như không có chuyện gì lạ cả.

- Không đúng.

Dường như cô gái nhớ ra chuyện gì đó:

- Đưa danh sách binh sĩ của tư quân kia cho ta.

Ông chủ ngân ngẩn cả người, cô gái này hoài nghi thiếu niên Nhâm Tiểu Túc kia là người trong tư quân? Đơn giản là vì việc tư quân đánh thắng đội đặc chủng có phần kỳ quái?

Thiếu niên kia là ai mà được cô gái này coi trọng như thế?

Lúc này, bên trong sở nghiên cứu 613 của Lý thị. Một nam tử trung niên mặc áo khoác trắng rời khỏi phòng thí nghiệm:

- Lấy thêm hàng mẫu vào.

Thư ký xinh đẹp nghe vậy lập tức gọi điện báo kêu người mang hàng mẫu tới. Mà người quản lý hàng mẫu kiểm tra lại thời gian hàng mẫu đưa tới rồi cầm một trăm bình người máy nano gửi qua.

Trong đó có một lọ dán nhãn: Tỷ lệ cân bằng 0%, người máy nano xuất hiện dị thường.

Bên kia thu người máy nano vào phòng nghiên cứu. Vài nhân viên tiến hành thao tác trên thi thể chiến binh nano, chuẩn bị tiến hành thu hồi đám người máy nano này. Về sau họ còn có thể khởi động và sử dụng tiếp

Cánh tay cơ khí khổng lồ không ngừng thao tác trên người thi thể. Nhân viên nghiên cứu cả người đối mặt với đám thi thể này nên đã chết lặng.

Có lẽ người ngoài không biết nhưng mỗi ngày nhân viên nghiên cứu đều phải làm việc với vô số thi thể. Họ cũng chẳng còn quan tâm thi thể này từ đâu mà ra, sau khi thu hồi người máy nano sẽ đi về nơi nào.

Thứ họ quan tâm là, số lượng thi thể đêm nay mang tới có nhiều không, có khiến họ phải tăng ca không.

Đương nhiên, công tác của họ có tính cơ mật cao, tan việc cũng chỉ có thể quay về ở lì trong phòng ký túc xá, sẽ có binh sĩ trông coi họ.

Nhưng việc ở lì trong ký túc xá vẫn tốt hơn đối mặt với đống thi thể lặng băng. Tối thiểu khi trở về họ có thể uống bia, xem phim, sinh hoạt thường ngày cũng không quá nhàm chán.

Vào lúc này, cánh tay cơ khí kêu lên một tiếng đâm thẳng vào thi thể nằm trên giường inox. Đầu cánh tay cơ khí có một cây châm đâm vào da thi thể.

Nhân viên thao tác đè nút điều khiển xuống. Có điều sau một lúc hắn liền ngây ngẩn cả người:



- Sao không có gì hết?

Bên cạnh có đồng sự bình tĩnh hỏi:

- Chắc có vấn đề thôi. Thử lại lần nữa đi.

- Được.

Nói xong, nhân viên làm lại, có điều vẫn không có phản ứng như cũ:

- Ngươi có thể thao tác bằng tay không? Kêu trưởng nhóm ủy quyền làm thử xem.

Một người trung niên đi tới, hắn bấm một chuỗi mật mã vào màn hình điện tử rồi nói:

- Bắt đầu dùng thử chương trình thao tác bằng tay.

Cánh tay cơ khí vẫn không có động tĩnh gì, nam nhân trung niên cau mày:

- Vẫn không được, chỉ có thể thử chương trình kết nối từ xa xem sao. Có điều cần được đoàn chủ tịch chấp thuận.

Thế nhưng, bỗng nhiên nhân viên thao tác ngây ngẩn cả người:

- Tổ trưởng, cái này cũng không được. Thi thể này… không có người máy nano!



Xe vận binh chạy ầm ầm về phương bắc bằng đường núi. Lý Thanh Chính ngồi ở ghế tài xế hăng hái quát:

- Vẫn là Tiểu Túc lợi hại. Nháy mắt biến thành thiếu tá quân chính quy của Lý thị, tiền đồ vô lượng a. Ngươi biết không, địa vị quân chính quy Lý thị và tư quân thật sự là một trời một vực đó!

Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh đen mặt nói:

- Chớ nói nhảm, để ta lái xe đi….

- Vậy không được, phía sau là binh sĩ, bên cạnh là vách núi.

Lý Thanh Chính quyết đoàn cự tuyệt doanh trưởng của mình. Hắn thật sự sợ trên đường gặp chuyện không may. Nếu là đường bằng để Nhâm Tiểu Túc lái cũng được, có điều là đường núi thì hắn thật sự không dám để Nhâm Tiểu Túc lái. Dù Nhâm Tiểu Túc đã là doanh trưởng cũng không được.

Mạng chó quan trọng hơn!

Lúc này, tư quân đã là súng bắn chim đổi thành đạn pháo. Nhân số mọi người chỉ còn 511 người nhưng ai ai cũng có súng trường. Hơn nữa đạn dược còn vô cùng phong phú, thậm chí ngay cả súng máy hạng nặng cũng có bốn cây.

Tuy trang bị vẫn kém hơn quân chính quy Lý thị, không có hỏa tiễn nhưng vẫn tốt hơn binh sĩ tư quân bình thường nhiều lắm.

Lý Thanh Chính cầm tay lái, hớn hở cười nói:

- Mãi tới hôm nay ta mới có cảm giác được làm lính! Bây giờ nghĩ lại cứ như nằm mơ vậy, thật không ngờ chúng ta có thể tiêu diệt toàn đội đặc chủng của Khánh thị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play