Sau khi đám người Thang Vạn Dập rời đi, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám tư quân:

- May mắn ta đã được thăng cấp làm doanh trưởng của Thiết Nhị Doanh. Nói nhiều không để làm gì. Có lẽ ít người trong các vị biết về khả năng lãnh đạo của ta. Ở nơi hoang dã này, ta thành thạo nhất là kỹ năng sinh tồn. Các vị đi theo ta nhất định không sợ chết đói, cũng không sợ chết vì đám bụi gai!

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhâm Tiểu Túc vừa đảm nhiệm chức vụ đã tự tin như thế. Tất cả đều biết lúc trước Nhâm Tiểu Túc chỉ là tư quân bình thường. Bây giờ đột nhiên thăng cấp khiến mọi người đều khó tiếp thu.

Đương nhiên, mọi người cũng không ai dám phản bác. Lúc trước, chuyện Nhâm Tiểu Túc cầm dây kéo năm người trong tuyết vẫn chưa phai nhòa trong ký ức của họ. Trong lòng mọi người đều có một ấn tượng về Nhâm Tiểu Túc, đây là một người hung ác.

Bất quá hung ác thì hung ác, họ không tin những gì Nhâm Tiểu Túc nói.

Mọi người đã đói bụng mấy hôm, bên ngoài lại có bụi gai uy hiếp. Có người cảm thấy bây giờ Nhâm Tiểu Túc lên làm doanh trưởng chả khác nào tự rước lấy khổ.

Có binh sĩ tăng cường nhịn không được lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đã nói vậy thì mọi người đói bụng mấy hôm rồi. Bây giờ ngươi dẫn cả đội tìm đồ ăn ở đâu đây? Ngươi có thể dẫn chúng ta còn sống rời khỏi đây và tìm đồ ăn thì chúng ta sẽ tin ngươi.

Binh sĩ tăng cường này là thân tín của Lưu Thái Vũ. Đột nhiên thay đổi lãnh đạo khiến họ có chút không kịp thích ứng.

Có điều ai làm lãnh đạo cũng được, chỉ cần đủ sức làm là được.

Người khác phụ họa:

- Đúng vậy a. Hiện tại chúng ta không dám đi về phía trước. Vạn nhất đụng phải mấy cái cây kỳ quái gì rồi sao?

Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì dõng dạc nói:

- Ta đã dám hứa hẹn với mọi người thì nhất định có thể mang mọi người ra ngoài. Thế này đi, ta đi trước, các người theo sau, chỉ cần ta không sao thì các người cũng chẳng có việc gì đúng không?

Mọi người nghe vậy thì tịt ngòi. Nhâm Tiểu Túc là muốn lấy thân dò đường a. Nội tâm không ít người nhất thời cảm động, không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại quyết đoán như thế!

Nếu trên đường họ thật sự gặp phải thực vật đáng sợ. Vật Nhâm Tiểu Túc sẽ gặp nạn đầu tiên. Để Lưu Thái Vũ tỉnh dậy, e rằng hắn sẽ bắt người khác lấy mạng dò đường cho mình chứ không làm gương tốt như Nhâm Tiểu Túc!

Dù mọi người không tin trên đất chết vẫn còn người tốt. Nhưng chẳng phải người tốt đang sống sờ sờ trước mặt họ đó ư.

Nhâm Tiểu Túc nói một cách chính nghĩa:

- Các vị nhanh chóng thu thập đồ đạc và lều vải. Một giờ sau chúng ta bắt đầu khởi hành. Ta đi phía trước mở đường, các người đi phía sau! Ta sẽ dẫn các người đi tìm đồ ăn!



Binh sĩ tư quân đều là lưu dân không có văn hóa. Lịch sử đã sớm chứng minh, người có trình độ văn hóa càng thấp càng khó nghi ngờ người khác. Khi ở trong quần thể nhất định rất dễ dàng mù quáng nghe theo…

Bọn kia sẽ không ngờ được, thực vật kia là do Nhâm Tiểu Túc trồng…

Những người khác đi phía trước, làm không tốt có thể sẽ xảy ra chuyện. Cơ mà Nhâm Tiểu Túc thì không.

Sau khi đội ngũ xuất phát, Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu đi về hướng bắc. Hắn tránh được tất cả các bụi gai trên đường, có vài bụi gai chui ra từ trong tuyết giương nanh múa vuốt với Nhâm Tiểu Túc đều được hắn vừa vặn tránh thoát.

Trong mắt đám tư quân hiện giờ, Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào một vị thần!

Có người đi đằng sau kinh hô cẩn thận, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn những người khác dầy thương xót:

- Vì dẫn các người tìm một đường sống. Hi sinh cái mạng nhỏ này của ta có là gì?

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân thật vĩ đại, có thể dẫn theo đám tư quân này thoát khỏi khốn cảnh do chính hắn thiết kế!

Phía sau Nhâm Tiểu Túc có vài người nước mắt tràn mi nói:

- Cảm ơn doanh trưởng!

- Cảm ơn doanh trưởng!

Nhâm Tiểu Túc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa đếm lại cảm tạ tệ. Ừ, thu hoạch thêm vài một ít cảm tạ tệ. Mấy chục người nói cảm ơn. Kết quả người thành tâm chẳng được mấy người.

Có binh sĩ tăng cường nhỏ giọng nói:

- Xem ra đúng là có bản lãnh. Dưới thế đạo này đi theo một người có bản lĩnh cũng không tệ a.

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng để ý đám người này phục hay không. Việc này cũng chẳng có gì quan trọng, có thể đi tới vị trí hắn và Đường Chu đã bàn mới là việc tốt.

Những người này khi nói cảm tạ cũng chẳng thành tâm. Lúc trước Nhâm Tiểu Túc giúp họ trà trộn vào căn cứ ăn cơm, kết quả lại bị bọ bán đứng. Trần Vô Địch có lòng tốt xem việc giúp người là niềm vui lại trở thành kẻ đần.

Nhâm Tiểu Túc không chút đồng tình với đám người này, cũng không có ý định xem họ là hảo hữu chân chính.

Lúc này, vừa đi qua một bụi gai, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nói với đám người:

- Bụi gai đỏ này chỉ sinh trưởng ở một khu vực nhỏ, hiện tại không cần sợ chúng nữa.

Mọi người nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Có người nói:



- Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?

Nói xong, rất nhiều người trực tiếp ngồi xuống đất tuyết. Binh sĩ tư quân lười nhác như thế đó.

Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:

- Bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Ta đã hứa sẽ dẫn các người đi tìm đồ ăn. Trước tiên chúng ta phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới đi tiếp được! Hơn nữa, ta đã nghĩ được cách tìm đồ ăn rồi!

Nghe có ăn, tất cả mọi người đều kích động. Ngay cả binh sĩ tăng cường cũng một ngày rồi chưa ăn gì, họ đói tới nổ đom đóm mắt.

Nhâm Tiểu Túc đi lên núi, chưa đi được hai bước đã thấy một góc cây. Nhâm Tiểu Túc trực tiếp trèo lên, đưa tay vào đó.

Mọi người khó hiểu nhìn Nhâm Tiểu Túc hành động. Kết quả khi Nhâm Tiểu Túc co tay lại họ thấy một con chuột đang hoảng hốt trốn thoát. Trong tay Nhâm Tiểu Túc là một đống hạt thông lớn cùng vài hạt khô mà họ chưa từng thấy trước đây!

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

- Mọi người tìm ở mấy hốc cây này nè. Hẳn có thể khiến mọi người no bụng. Nếu phát hiện nham động* thì nói ta. Chỗ đó có bữa tối đấy!

*Mình không rõ lắm cách gọi chi tiết hơn. Nhưng đây là hang động nhỏ mà rắn lựa chọn để ngủ đông.

- Trong nham động có gì?

Một người hỏi.

Nhâm Tiểu Túc nhảy từ trên cây xuống, vừa ăn hạt thông vừa nói:

- Đến mùa đông, rắn tích đủ mỡ sẽ ngủ đông. Lúc này chúng không có năng lực phản kháng con người. Hơn nữa chúng là loài thích quần cư, tìm được một cái hang sẽ tìm được một ổ rắn. Buổi tối chúng ta có thể ăn thịt rắn nướng!

Khu tây nam ngày càng có nhiều xà trùng kiến độc. Lúc trước khi đi tới hoang dã Nhâm Tiểu Túc rất cảnh giác.

Bất quá trong giai đoạn ngủ đông, đại bộ phận rắn đều trở thành mỹ thực. Hơn nữa rắn ngủ đông rất thích quần cư. Một mặt để sưởi ấm lẫn nhau. Mặt khác để giảm bớt sự xoái mòn của nước.

Nếu không ngủ theo kiểu quần cư, chỉ sợ một phần ba loài rắn không thể qua được mùa đông.

Cho nên khi đông tới, lưu dân có gan lớn một chút đều lên núi tìm ổ rắn, tìm được sẽ có thu hoạch lớn, giúp những ngày tuyết rơi tiếp theo của họ sẽ khá hơn một chút.

Còn Nhâm Tiểu Túc lại là lưu dân có lá gan lớn nhất trong đám lưu dân kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play