Triệu Dương nhìn Trầm Nhất cả đêm gần như không ngủ. Mãi tới sáng sớm Trầm Nhất nhéo mũi anh gọi anh rời giường anh còn chưa kịp phản ứng.

Trầm Nhất bị tứ chi đối phương cuốn lấy không thể động đậy chỉ đành hỏi bên tai đối phương: "Triệu Dương, hôm nay có trận đấu bóng rổ anh không đi sao?"

Trận bóng rổ? Trận bóng rổ gì? Chờ đã, trận bóng rổ? Trận bóng rổ!

Triệu Dương gần như là lập tức bật người ngồi dậy, còn Trầm Nhất được anh ôm chặt trong lòng.

Hai người nhìn nhau, trong chớp mắt Triệu Dương tỉnh táo lại.

"Trầm Nhất?" Triệu Dương cẩn thận hỏi, sau đó im lặng nhìn hoàn cảnh xung quanh.

"Ừm?" Trong lòng Trầm Nhất vẫn còn ôm con thỏ Bugs kia, hơi nghi hoặc ngước nhìn anh.

"Cái kia, cái kia, cái kia.." Tay chân Triệu Dương lại loạn, anh trực tiếp đè Trầm Nhất xuống giường lấy con gấu bông ngăn giữa hai người ra.

Tứ chi quấn quýt, làn da hơi nóng.

"Anh không biết em có hiểu không, nói chung anh muốn hôn em! Hiện tại! Lập tức! Lập tức! Muốn hôn em! Em chờ anh đã, anh đi đánh răng! Anh tới ngay!"

Triệu Dương nói xong hỏa tốc chạy tới toilet.

Khoảnh khắc môi răng giao nhau trong lòng Triệu Dương là vô số lần cảm ơn Nguyệt Lão fake kia.

Lông mi dài đen tuyền của Trầm Nhất rung động như nốt nhạc. Cậu cười cười cọ cọ đầu mũi Triệu Dương, dịu dàng nói: "Sao vậy?"

"Chỉ là anh cảm thấy không chân thật." Triệu Dương ôm chặt đối phương, tiếng tim đập thình thịch gần như muốn thủng màng nhĩ.

Trầm Nhất đặt cằm lên vai đối phương, mặc Triệu Dương ôm cậu không buông.

"Tuy rất sát phong cảnh nhưng anh có còn nhớ trận đấu bóng rổ không? Lý Văn đã gọi hơn 30 cuộc rồi đó."

* * *

Triệu Dương và Trầm Nhất nắm tay đến sân bóng rổ đã là 5 phút trước khi trận đấu bắt đầu. Khán giả trên khán đài thấy hai người tới đều phát ra tiếng hoan hô, Lý Văn vẫy tay kêu người nhanh thay quần áo tới.

Buổi sáng không có thời gian, Triệu Dương mặc áo 3 lỗ tới, còn Trầm Nhất mặc t - shirt màu trắng rộng rãi và quần jean ống rộng tới.

Chỉ là không ai biết trong túi áo t - shirt của Trầm Nhất có cất một mô hình thỏ Bugs.

Triệu Dương đưa Trầm Nhất ngồi trên hàng ghế đầu liền ra sân, lúc ném bóng vào rổ còn có thời gian gửi nụ hôn gió cho Trầm Nhất.

Trầm Nhất cười cười bắt lấy không khí rồi bỏ vào túi nhỏ trước ngực.

Cậu vỗ vỗ ngực với Triệu Dương, biểu thị đã bỏ vào.

Triệu Dương lập tức ôm ngực như muốn ngã xuống, sau đó bị Lý Văn đánh sau đầu.

"Huynh đệ! Tỉnh táo lại!"

Lý Văn đánh người xong thì rời đi, Triệu Dương lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau khi phản ứng kịp thì ra ngón giữa với Lý Văn.

Nhìn lại thấy Trầm Nhất híp mắt cười vui vẻ.

Triệu Dương gãi đầu, lần này bị đánh cũng đáng.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận Trầm Nhất đưa cho Triệu Dương và Lý Văn mỗi người một chai nước, Triệu Dương ghét bỏ nhìn Lý Văn: "Trả nước lại đây. Dám đánh cha mày, cho mày cũng lãng phí."

"Con trai, không lãng phí. Nước này là Trầm Nhất cho tao, không phải mày, gà cay." Lý Văn và Trầm Nhất chào hỏi nhau xong thì quay qua xem thường Triệu Dương.

Gà cay: Chế giễu

Triệu Dương nhấc chân đá đối phương, Lý Văn một bước trốn phía sau Trầm Nhất, khiêu khích nói: "Trầm Nhất a, cậu xem tính tình Triệu Dương kìa, một lời không hợp đã nổi giận. Sau này cậu ta sẽ không đối với cậu như vậy chứ?"

"Ngọa tào Lý Văn, con trai rác rưởi mày dám nói với cha mày như vậy?" Triệu Dương lập tức xông lên.

"Phi, tao muốn nhận cha cũng phải là Trầm Nhất, mày quá lắm chỉ làm mẹ~~mẹ mẹ mẹ mẹ~"

Trong chớp mắt ba người trầm mặc quỷ dị.

Triệu Dương và Trầm Nhất đều kinh ngạc trước chiến thuật đả thương kẻ thù 1000, tự tổn hại bản thân 800.

Triệu Dương nắm tay Trầm Nhất muốn kéo người về phía sau chợt nghe Trầm Nhất nhướng mày nói: "Con trai?"

Lý Văn: ".. Cẩu nam nam."

Sau khi kết thúc nghỉ ngơi giữa trận, hai người cùng con trai vừa mới nhận ngược lại nhất trí bắt đầu gọi đối phương là con trai.

Trầm Nhất thấy Triệu Dương nhảy lên thật cao giơ tay nhận lấy quả bóng từ Lý Văn truyền tới.

Áo thi đấu màu đỏ hơi nhếch lên, mồ hôi từ ngực chảy xuống cơ bụng rắn chắc và tuyến nhân ngư. Dưới ánh mặt trời phản xạ lấp lánh sau đó theo động tác của anh, châm giẫm xuống đất phát ra âm thanh.

Bingo~banh ba điểm.

"A! Triệu Dương! Quá ghê! Triệu Dương!" Khán giả tại hiện trường hoan hô

Triệu Dương rũ mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, quay qua vẫy tới với Trầm Nhất để lộ tám chiếc răng ngay ngắn.

"Hai người là muốn tất cả chó độc thân ở đây tự thiêu sao?"

Sau khi trận đấu kết thúc, Lý Văn ghét bỏ nhìn Triệu Dương và Trầm Nhất, xách cặp về ký túc xá trước.

Trầm Nhất lấy khăn tay ý bảo Triệu Dương lau mồ hôi trước. Triệu Dương cười ngây ngô đưa mặt cho Trầm Nhất lau.

Trầm Nhất cười cười giơ tay lau mặt cho đối phương. Mùi dâu tây ngọt ngòa chui vào mũi Triệu Dương, Triệu Dương nhìn chằm chằm khăn tay đột nhiên thấy quả dâu tây được thêu trên ở mặt trong chiếc khăn tay.

Triệu Dương híp mắt lén vui vẻ, sao Trầm Nhất lại đáng yêu như vậy chứ.

Buổi chiều còn có môn tự chọn cho nên sau khi cơm nước xong Triệu Dương đưa Trầm Nhất về ký túc xá, đợi đối phương ngủ thì về ký túc xá lấy sách.

"U, sao bỏ được trở về vậy." Lý Văn thò đầu từ trên giường chế nhạo nói.

"Biến" Triệu Dương cười híp mắt giơ ngón giữa với đối phương.

Lý Văn không thèm để ý ngửa đầu cảm thán: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi/ Tòng thử quân vương bất tảo triều~"

(Không biết nói sao nhưng giống Đắc Kỷ và Trụ Vương ấy)

"Đừng có nói tao không, lúc mày và bạn gái mày quấn nhau tao có ghét bỏ không? Hả? Không phải tao còn có tâm từ ái của người cha bao dung cả hai sao. Không có việc gì liền đưa cho phòng cho bọn mày gì đó, tìm đâu ra người cha tốt như tao!"

Triệu Dương ngồi trên bàn vừa cầm con gấu bông Nguyệt Lão lật qua lật lại xem, vừa xem thường Lý Văn.

Lý Văn hừ hừ cười khẩy: "Tao phi, đó là mày đưa phòng cho tao? Con trai hiếu kính cha là chuyện đương nhiên. Huống chi hôm qua mày ngủ ở phòng Trầm Nhất đúng không?"

Nói đến phần sau Lý Văn lập tức ngồi dậy, dáng vẻ mày muốn nói về chuyện này tao sẵn sàng nói tiếp.

Triệu Dương liếc đối phương ý bảo đối phương câm miệng. Anh không thích cùng người khác nói về Trầm Nhất, điều này làm anh cảm thấy đó là không tôn trọng Trầm Nhất.

Triệu Dương đặt gấu bông Nguyệt Lão ở trên giường sau đó tranh thủ vọt vào tắm.

"Tao ngủ trước, lát nhớ gọi tao." Triệu Dương bò lên giường nói với Lý Văn đang chơi game, sau đó ngẩn người nhìn con gấu bông.

Gấu bông Nguyệt Lão được tặng vào lễ mừng năm mới hai năm trước lúc Triệu Dương cùng cha mẹ đi dâng hương bốc thăm giải xâm.

Lúc đó anh cũng không cảm thấy gì, trở về đi học thì tình cờ phát hiện nó ở trong vali nên lấy ra đặt trên bàn.

Lúc đó còn bị Lý Văn chê cười, sau đó anh cũng không để ý, lần đặt trên bàn chính là 3 năm.

Nếu không phải nói có cái gì đặc thù thì chính là lúc anh nhớ Trầm Nhất sẽ nói hai ba câu với gấu bông, có lần uống nhiều cắm ba điếu thuốc trước mặt gấu bông Nguyệt Lão khóc lóc cầu ông thắt tơ cho anh và Trầm Nhất.

Nhớ tới chuyện mình từng làm, Triệu Dương ớn lạnh, vừa may mắn vừa cảm kích nghĩ nghĩ lại ngủ thiếp đi.

"Ta vất vả hạ phàm! Những đứa nhóc tụi bây có hiểu lễ nghĩa không hả!" Nguyệt Lão mặc áo khoác da màu đỏ đi ra, một thân Punk dọa Triệu Dương xém chút nữa ngã xuống từ trên giường.

"Cái kia.. trên đó cũng nhảy Disco?" Mặt Triệu Dương không dám tin.

"? Có liên quan gì tới ngươi sao?" Nguyệt Lão chéo chân mặt ghét bỏ nhìn Triệu Dương.

Triệu Dương vừa định nói tiếp lại thấy Nguyệt Lão lấy ra hai con búp bê bị tơ hồng trói lại trước đó nói: "Được rồi bớt nói nhảm, ta tháo tơ hồng này giúp ngươi."

Triệu Dương thấy trên tay đối phương chợt xuất hiện con dao liền bị dọa sợ tới vội vàng nói: "Không được! Sao ông lại làm vậy!"

Nguyệt Lão sửng sốt: "Không phải ngươi muốn cắt tơ nhân duyên sao?"

"Không có a!"

"Thật không? Không muốn chia tay? Tuy suy nghĩ chia tay này của ngươi tới nhanh nhưng ta là Nguyệt Lão cái gì mà chưa thấy. Ngươi không cần lo lắng, nhiều lắm chỉ là chút tác dụng phụ nhưng ngươi muốn chia thì vẫn có thể chia.."

"Tôi không muốn chia!" Triệu Dương bắt lấy hai con búp bê bị trói hô lên với Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão nhìn đối phương một hồi sau mới giơ tay lên nói: "Không có chuyện gì thì gọi ta tới làm gì!"

Triệu Dương bị dọa tới chưa kịp hoàn hồn: "Lẽ nào ông thường thắt tơ cho họ rồi xử lý chia tay?"

Nguyệt Lão hơi ngập ngừng sau đó hắng giọng: "Nguyệt Lão làm thành như vậy có phải rất mất mặt không?"

Triệu Dương: ".. Tôi muốn hỏi ông, vì sao tôi và Trầm Nhất như yêu nhau đã lâu, hơn nữa người chung quanh đều biết, này không hợp lý."

"Bởi vì ta đã thắt tơ hồng cho các ngươi, không phải là mọc ra hiểu không?" Nguyệt Lão giải thích.

Triệu Dương lắc đầu.

"Nói đơn giản là âm dương trong thế giới này chính là luân thường đạo lý. Nam tử và nam tử, nữ tử và nữ tử là không thể sinh ra tơ hồng. Cũng chính là không như các ngươi nghĩ, BGM () cùng nhau các ngươi vừa gặp đã yêu.

Đây là điều mà phía trên chúng ta không suy xét tới lúc ra luật pháp, thất sách thất sách, chỉ là ngươi yên tâm ta đã xin sửa đổi rồi.

Nói chung ta nghĩ ngươi sớm muộn gì cũng muốn chia tay nên trói tương đối qua loa. Ngày đó ngươi cũng không phải không thấy được, ta quấn hai ngươi tương đối chặt có thể sẽ làm ngươi nhảy qua một phần lớn nội dung.

Nguyệt Lão híp một con mắt.

Triệu Dương ha hả hai tiếng cười lạnh:" Thoáng một phần lớn rốt cuộc là bao nhiêu! "

Nguyệt Lão tự biết đuối lý nên không nhìn anh, ánh mắt trôi đi:" Con nít con nôi, có thể bao nhiêu chỉ chút thôi. "

Triệu Dương cảm thấy cả người vô lực căn bản không có biện pháp nói đạo lý với Nguyệt Lão fake này.

" Ai nha! Chỉ là cắt bớt quá trình bắt đầu yêu đương, tìm hiểu lẫn nhau thôi! "Nguyệt Lão thấy đối phương không tin tưởng vội vàng mất kiên nhẫn khoát tay.

" Vậy tại sao tất cả mọi người đều bỏ qua duy chỉ có tôi nhớ rõ? "

" Ngươi phải nhớ rõ nha ta còn chờ ngươi tới tìm ta chia tay. "Nguyệt Lão cây ngay không sợ chết đứng nói với Triệu Dương.

Triệu Dương:" Sao ông lại cố chấp cho là tôi sẽ chia tay vậy, không phải ông là Nguyệt Lão sao? "

" Ta là a, nhưng ngươi thực sự không muốn chia tay sao? Ta cho ngươi biết các cặp đôi ta từng nhận qua trước đây, lúc bắt đầu có rất nhiều như ngươi vậy, một bên thích đối phương rất lâu muốn ở bên đối phương.

Nhưng họ lâu lắm ba năm năm năm, ngắn thì ba năm tháng thậm chí mấy ngày sau là đã chia tay, lý do chia tay không cùng mà hợp. Cái gì đối phương thay đổi, đối phương không phải là dáng vẻ trong tưởng tượng, sách sách sách.

Còn có người trách ta thắt tơ hồng quá chặt, bỏ qua quá trình yêu đương lúc ban đầu mới tạo ra kết quả như hiện tại. Thật là, không yêu thì không yêu, trốn trách trách nhiệm hoàn toàn là hạng nhất.

Triệu Dương chống trán nhớ tới Trầm Nhất, Trầm Nhất thực sự không giống dáng vẻ trong tưởng tượng của anh nhưng Trầm Nhất thực sự rất đáng yêu! Có phải anh không cứu được hay không?

"Không phải ngươi không cứu được mà là ngươi còn chưa tới lúc chia tay." Nguyệt Lão ghét bỏ nhìn anh.

"Ông là Nguyệt Lão sao lại nói như vậy! Không đúng, sao ông có thể nghe được suy nghĩ của tôi!" Triệu Dương lúc này mới phản ứng kịp vội hỏi.

Nguyệt Lão hừ: "Như ngươi nói. Ta là Nguyệt Lão! Cái gì mà ta chưa thấy qua."

"Sách, còn chuyện gì không? Không có ta đi đây." Nguyệt Lão nhìn thời gian rồi nói.

Triệu Dương hơi do dự nhìn Nguyệt Lão: "Một chuyện cuối cùng.. Trầm Nhất thích tôi là vì tơ hồng sao.."

Triệu Dương vừa dứt lời, Nguyệt Lão nhìn anh như bùn nhão không trét nổi tường (vô dụng), thở dài: "Thiếu niên, không cần nghĩ linh tinh, tình yêu không thuần túy là một loại. Hiện tại cậu ta thích ngươi chính là thích ngươi, đừng nghĩ vì sao..

Nguyệt Lão còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Triệu Dương cau mày nghi hoặc:" Ông đang nói gì vậy? Tôi là muốn hỏi tơ hồng có chắc không? Đừng mới quay đầu cái đã đứt, có cần thắt thêm mấy vòng cho chắc ăn không? "

Triệu Dương lo lắng, Nguyệt Lão cảm thấy trán mình đau.

Ông một cái tát đánh người nằm trên giường:" Thằng nhóc đáng chết, tốt nhất là ngươi đừng chia tay, ngươi mà chia tay ta lập tức cho ngươi sống cô đơn cả quãng đời còn lại!"

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Dương: Thắt chặc giùm, tơ đủ chắc không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play