Đại học H vẫn luôn nổi tiếng trên thế giới về chất lượng giảng dạy và thành quả nghiên cứu xuất sắc. Có rất nhiều học sinh siêng năng chăm chỉ, thắp đèn thức đêm chỉ vì mong muốn trở thành một sinh viên của trường.

Đại học H có rất nhiều nhân tài, các loại nhân vật nhiều vô số kể. Trong đó có hai đại giáo thảo được công nhận nam Trầm Nhất, bắc Triệu Dương.

Trầm Nhất cao 1m81. Làn da trắng nõn, dịu dàng bên trong nụ cười ngây thơ, toàn bộ điểm đều là A, là bạch mã học trưởng trong lòng các cô gái.

Triệu Dương cao 1m83. Làn da màu lúa mì và gương mặt luôn tràn đầy sức sống, là một chàng trai ánh mặt trời thích thể thao.

Hai người thoạt nhìn hoàn toàn không liên quan tới nhau nhưng toàn bộ người trong đại học H đều biết họ.. Không! Hợp!

Triệu Dương ngồi dưới sân khấu trong khán phòng thở dài nhìn Trầm Nhất đang nói trên sân khấu.

Lý Văn thấy Triệu Dương buồn bực không vui liền thì thầm: "Ghen?"

Triệu Dương sửng sốt.

Lý Văn thấy vậy chậc chậc: "Đến nỗi vậy sao? Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của mày kìa. Mày xem mày đi, một trận bóng rổ tốt đẹp thì không đấu, cứ nhất quyết chạy tới đây. Cũng đã học ba năm đại học rồi, có cần phân đua cao thấp với Trầm Nhất mãi vậy không."

Triệu Dương vừa nghe cũng biết Lý Văn hiểu lầm, anh chỉ liếc nhìn hắn không giải thích.

Lý Văn tiếp tục nói: "Tao thật sự không hiểu nổi mày, mày và Trầm Nhất không cùng loại hình, người ta dịu dàng ấm áp như một vương tử. Mày nhìn lại mày, không phải là cao lớn thô kệch nhưng cũng là loại hình ánh mặt trời sáng sủa, mày so với người ta làm gì. Ba năm nay mày đối với Trầm Nhất như gà chọi vậy, người ta đi đâu mày đi đó, nếu không phải thấy vẻ mặt mày biết mày ghét cậu ta, tao còn tưởng mày thích cậu ta.."

Lý Văn lẩm bẩm, Triệu Dương mặc kệ hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên sân khấu.

Áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ làm Trầm Nhất càng thêm không dính bụi trần. Móng tay cắt vừa vặn, cổ tay trắng noãn sáng bóng, đôi mắt sạch sẽ dịu dàng làm Triệu Dương cảm thấy tim mình lại đập nhanh thêm.

Anh nhìn chằm chằm Trầm Nhất, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào khác, đến khi Lý Văn đánh lên vai anh mới phản ứng lại.

"Kết thúc rồi, nghĩ gì vậy?" Lý Văn kéo người nhắc nhở.

Triệu Dương hắng giọng không nói gì.

Đúng lúc bạn gái Lý Văn tới tìm hắn đi ăn, Triệu Dương giơ tay ra hiệu về ký túc xá trước, chỉ kêu Lý Văn lúc về nhớ mang cơm cho anh là được.

Về ký túc xá, Triệu Văn nằm trên giường nhớ lại Trầm Nhất mình vừa thấy, bản thân thật đáng xấu hổ vì đã cứng lên.

Triệu Văn ủ rủ cầm gối úp lên mặt, vô cùng khinh bỉ bản thân.

Tất cả mọi người trong đại học H đều cho rằng Trầm Nhất và Triệu Dương không hợp là vì Triệu Dương không ưa cái dáng vẻ kiêu ngạo quý công tử kia của Trầm Nhất. Nên mỗi lần thấy Trầm Nhất đều như muốn ăn người ta vậy, thậm chí ngay cả Trầm Nhất cũng cho là vậy.

Nhưng có ai biết rằng Triệu Dương thích Trầm Nhất. Hơn nữa còn là thích từ lúc nhìn thấy Trầm Nhất bước xuống xe ngay ngày đầu tiên nhập học.

(Hạ: Đúng là muốn ăn nhưng 'ăn' kia >_<)

Khi đó Triệu Dương mới vừa ném hành lý vào ký túc xá liền ra ngoài kiếm ăn, khi đi dạo xung quanh thì gặp Trầm Nhất ngay cửa trường học. Trầm Nhất mới vừa xuống xe đang nói chuyện với người bên cạnh. Ánh nắng mặt trời ánh lên cả người Trầm Nhất như phủ lên vầng sáng nhàn nhạt, cũng vì nụ cười của cậu ra ba phần xuất trần và không rành thế sự.

Chỉ liếc qua Triệu Dương đã biết mình xong đời.

Triệu Dương là một thẳng nam điển hình, trước Trầm Nhất, đừng nói là đàn ông ngay cả con gái anh cũng chưa từng thích.

Cho nên lúc đối mặt với Trầm Nhất thì không biết làm gì, anh không biết cách theo đuổi nên dựa theo những gì trên mạng nói. Trên mạng nói cách để làm một người thích mình là cố gắng xuất hiện trong cuộc sống của đối phương nhiều nhất có thể, Triệu Dương tin, kết quả thành tình cảnh như hôm nay.

Nghĩ đến đó Triệu Dương liền thở dài.

Sau đó cằm điện thoại hôn lên màn hình, Trầm Nhất trong hình mặc một cái áo khoác kaki, dáng vẻ lạnh lùng nhưng đầu mũi và mắt đều bị gió thổi qua nên hơi hồng, tăng thêm vẻ mỏng manh và đáng yêu.

Triệu Dương ý dâm với Trầm Nhất xinh đẹp một hồi cũng nhắm mắt ngủ trưa.

Chờ tới khi thiếp đi anh nhìn thấy khói đỏ bay ra từ trong búp bê Nguyệt Lão trên bàn của mình ở trong mơ, sau đó dần ngưng tụ lại thành thân ảnh màu đỏ.

"Quỷ!" Triệu Dương thốt ra mấy câu chửi trong tác phẩm kinh điển quốc gia, một đường ngã nhào muốn chạy ra khỏi ký túc xá.

"Câm miệng cho lão tử! Lão tử vất vả hạ phàm một chuyến không phải tới nghe ngươi la hét gào rú." Người đàn ông toàn thân đồ đỏ tức giận nói.

Triệu Dương dùng sức kéo cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, muốn mở miệng kêu cứu nhưng phát hiện bản thân không phát ra được âm thanh gì.

Anh hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ đừng sợ, mình thử thương lượng với con quỷ đó biết đâu có thể còn sống để gặp Trầm Nhất..

"Quỷ? Lão tử là Nguyệt Lão!" Nguyệt Lão đánh lên đầu Triệu Dương, cố gắng làm người này tỉnh táo lại.

Lúc này Triệu Dương mới thử quay đầu nhìn.

Người đang ngồi bắt chéo chân trên ghế mình một thân cổ phục đỏ, trong miệng nhai kẹo cao su, vừa ăn vừa nhìn anh nói: "Nếu không phải tên nhóc cậu thành tâm, lão tử mới không hạ phạm chịu ủy khuất như này."

"Thành tâm?"

Tuy Triệu Dương thấy giấc mộng này rất kỳ quái nhưng vẫn vô thức lập lại. Kết quả phát hiện bản thân đã có thể nói chuyện. Vì vậy vội vàng hỏi: "Thành tâm gì?"

Nguyệt Lão ghét bỏ nhìn anh: "Không phải ngươi ngày ngày nói muốn cùng một chỗ với Trầm Nhất trước mặt ta sao. Hôm nay lão tử tới để thông báo cho ngươi biết nguyện vọng của ngươi sắp thành hiện thực."

Nói xong Nguyệt Lão lấy ra hai con búp bê công tử từ trong ống tay áo (gốc là Q 版公仔: Figure), không biết từ nơi nào lấy ra sợi chỉ trói hai búp bê công tử lại cùng một chỗ xong mới ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, hai người ở bên nhau."

Triệu Dương cau mày, vẻ mặt không tin nói: "Ông là hàng fake đi, tôi coi tv thấy Nguyệt Lão không giống như ông."

"Ôi, ta nói tên tiểu tử ngươi bị gì vậy! Lão tử thiên tân vạn khổ hạ phàm là để cho ngươi chất vấn lão tử sao! Ngươi có tin lão tử lập tức cắt đứt tơ nhân duyên của ngươi không hả!"

Nguyệt Lão thấy có người chất vấn mình lập tức xắn tay áo chỉ vào mũi Triệu Dương chửi.

Tuy Triệu Dương cảm thấy đối phương hoàn toàn không đáng tin nhưng rốt cuộc vẫn muốn nên duyên với Trầm Nhất nên lập tức nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Ngài Nguyệt Lão, ngài người lớn không chấp người nhỏ, nghìn vạn lần đừng để trong lòng."

Nguyệt Lão ngồi lại trên ghế lầm bầm hừ hừ: "Ta cho ngươi biết, đám tiểu hài tử chết tiệt các ngươi mỗi một người đều không biết cảm ơn."

Lão tử thắt tơ hồng cho các ngươi đó là tận tụy!

Kết quả các ngươi thì sao? Cả đám đều đi bái cái gì Cupid, tin bài Tarot.

Tiểu hài tử mông trần cầm tên không biết xấu hổ biết cái gì! Nó có hiểu biết bằng ta không! Ta đã sắp hơn 5000 tuổi rồi! Hơn nữa dù nó hiểu, nó quản các ngươi sao! Chỉ có ta quản các ngươi! Các ngươi còn không biết cảm ơn, cả đám xứng đáng độc thân..

"Phanh" một tiếng cửa mở, đánh thức Triệu Dương từ trong giấc mơ.

Lý Văn mang cơm trở về, sau khi đặt trên bàn thì phóng vào toilet.

Triệu Dương ngẩng đầu, ký túc xá vẫn bình thường, búp bê Nguyệt Lão vẫn còn lặng lẽ ở trên bàn.

"Ai" Triệu Dương xuống giường mở hộp cơm chuẩn bị ăn, trong đầu vẫn nghĩ nếu giấc mơ đó là thật thì tốt quá rồi.

Lúc này Lý Văn đi ra từ toilet nghi ngờ nhìn Triệu Dương: "Không phải mày đi ăn với Trầm Nhất sao? Sao lại ăn ở đây."

Tay cầm đũa của Triệu Dương dừng lại, buồn cười nói: "Đừng làm rộn, ai nói tao đi ăn với Trầm Nhất."

"Cái gì ai nói, chính mày nói a. Lúc tao và bạn gái tao đang ăn thì mày gọi tới nói khỏi mang cơm cho mày, mày muốn ra ngoài với Trầm Nhất mà." Lý Văn nghiêm túc nói.

Triệu Dương xua tay tỏ ý không tin trò chơi khăm này của Lý Văn, Lý Văn thấy người này kỳ quái dầu muối không ăn cũng mặc kệ, chỉ nói: "Chờ Trầm Nhất tới tao coi mày giả vờ kiểu gì. Mẹ nó, chừa chút cho tao! Tối nay tao còn ăn nữa chứ!"

Hai người đang chửi nhau đột nhiên tiếng gõ cửa trật tự truyền tới.

"Cốc cốc cốc"

"Ai đó, cửa không khóa, vào đi!" Miệng Triệu Dương nhét đầy cơm nên chỉ có Lý Văn có thể hô.

Cửa mở ra, Lý Văn đưa lưng về phía Triệu Dương cho anh một cùi chỏ.

"Chết con rồi con trai. Bạn trai con tới." Lý Văn hả hê nói.

Triệu Dương nuốt cơm trong miệng xuống đang định chửi Lý Văn đã cảm thấy có người tới gần, vừa quay đầu thì thấy gương mặt vô cùng tinh xảo của Trầm Nhất cách anh không tới một mét.

Triệu Dương hóa đá, ngay cả đôi đũa trong tay rơi xuống lúc nào cũng không biết.

"Sao ở ký túc xá vẫn ăn thành dạng này, anh là heo sao?" Trầm Nhất vừa nói vừa lấy khăn tay từ trong túi lau miệng cho anh.

Mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt, Triệu Dương lập tức hoàn hồn.

Sợ mình làm dơ khăn tay của đối phương nên anh vội vàng giơ tay lau miệng, sau đó nhìn dáng vẻ cau mày Trầm Nhất liền nhanh chóng rút tờ giấy ra lau tay, mới lên tiếng: "Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm dơ khăn của cậu, không thì tôi giặt sạch cho cậu rồi trả lại đi."

Trầm Nhất nhìn chằm chằm anh, như anh đã nói gì đó kỳ quái.

"Anh không định đi ăn với em à?"

"..."

Triệu Dương còn chưa phản ứng kịp.

"Không phải anh nói đợi em ăn cơm trưa sao?" Trầm Nhất có vẻ hơi buồn bực, lông mày xinh đẹp khẽ nhếch.

"Tôi tôi tôi.." Triệu Dương muốn hỏi Trầm Nhất rốt cuộc mình nói khi nào lại sợ hỏi ra Trầm Nhất nói nhớ lộn, không phải mình thua thiệt sao.

"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy, kỳ kỳ quái quái." Trầm Nhất sờ sờ trán Triệu Dương lại sờ sờ trán mình, vẫn cảm thấy lo lắng.

Vì vậy ôm mặt Triệu Dương, trán để lên trán anh: "Không có nóng nha.. sao mặt lại đỏ như vậy?"

Hô hấp hai người giao nhau, mùi hương của Trầm Nhất làm tim Triệu Dương đập như sấm, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng lên, anh dùng sức kẹp chặt chân.

"Rốt cuộc Triệu Dương anh làm sao vậy, anh còn như vậy em sẽ tức giận!" Trầm Nhất thấy người ngây ngốc, hơi bực mình.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh nhất thời không nhớ, em đợi anh chút chúng ta lập tức đi." Triệu Dương vô thức giật nảy người, kết quả Trầm Nhất vừa nhìn xuống đã thấy chiếc lều nhỏ dưới thân anh.

Triệu Dương nhanh chóng lấy tay che sau đó ngồi xuống, anh ngẩng đầu nhìn Trầm Nhất mặt mỏng đang đỏ mặt liền cười ngây ngô.

Trong đầu Triệu Dương thoáng qua suy nghĩ, anh cảm thấy Nguyệt Lão hàng fake kia có thể là thực sự hiển linh.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyệt Lão: Hãy tôn trọng ta!

* *

Thấy chèn nhiều quá cũng phiền nên thôi ghi ở đây >-<

Hạ: Mày tao cho thân thiết (-_-) ~~

Hạ: Nghĩ Nguyệt Lão thường ở cổ đại nên ta ngươi lão tử >-<

Giáo thảo: Kiểu như hotboy Gà chọi: Ghét nhau Thiên tân vạn khổ: Trăm cay nghìn đắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play