Từ lúc Triệu Dương và Trầm Nhất ở cùng nhau, ngoại trừ tách ra lúc đi học thời gian còn lại hai người đều ở chung một chỗ.

Thời gian lâu dài, Triệu Dương cố gắng thuyết phục Trầm Nhất cùng anh về gặp cha mẹ, Trầm Nhất đỏ tai nhưng vẫn do dự lắc đầu.

Lý do là sợ quá đường đột nhưng Triệu Dương biết Trầm Nhất là sợ cha mẹ anh không thích cậu.

Triệu Dương vì trấn an Trầm Nhất, miệng lưỡi gần một năm, gọi cho cha mẹ mấy lần.

Cuối cùng dù Triệu Dương gấp gáp vẫn là Trầm Nhất do dự, hai nhà gặp mặt ngay buổi lễ tốt nghiệp của hai người.

"Khụ.." Cha Trầm Nhất hắng giọng cố gắng đánh vỡ tình cảnh xấu hổ hai nhà ngồi trong phòng ăn ngơ ngác nhìn nhau.

Triệu Dương ngồi đối diện Trầm Nhất và người nhà cậu, vô cùng khẩn trương. Thấy vậy lập tức rót nước cho cha Trầm, ân cần nói: "Chú, có phải cổ họng khó chịu đúng không? Có cần cháu kêu phục vụ thêm nước ấm tới?"

Trầm Nhất vừa thấy đối phương chân chó, lén lút cười trộm. Cha Trầm Nhất lắc đầu giơ tay lên cười nói: "Không sao, không sao, tiểu Triệu cháu ngồi đi, không cần khẩn trương."

Bên này còn chưa nói xong, cha Triệu Dương cũng khụ một tiếng.

Trầm Nhất ngây người, mới vừa đứng dậy đã bị Triệu Dương ấn xuống.

"Cha, uống nhiều nước thấm giọng. Lúc thường mẹ con thường nói với cha, sao cha không nghe."

Cha Triệu vốn thấy Triệu Dương săn sóc Trầm Nhất còn vui vẻ con trai mình thật biết yêu thương đối phương. Kết quả còn chưa kịp vui mừng ông đã bị màn này làm tức giận.

"Chú, chú nếm thử món ăn này đi, là món ăn chiêu bài của nhà hàng này. Rất ngon." Trầm Nhất vội vàng ra hoài giải, cũng ở dưới bàn lén đá Triệu Dương.

Cha Triệu ngước mắt nhìn Trầm Nhất đang cười híp mắt nhìn mình, đôi mắt lấp lánh chớp a chớp, tâm lý thích thứ dễ thương thỏa mãn đáng xấu hổ.

Cha Triệu có hai đứa con trai. Triệu Dương lão nhị, lão đại tên Triệu Húc, hai đứa con trai lớn lên một đứa so một đứa càng cường tráng, một đứa đàn ông hơn một đứa.

Mỗi lần thấy hai đứa con này cha Triệu đều cảm thấy vô cùng đau đớn, sau đó ôm vợ khóc lớn một hồi, ủy khuất muốn bù đắp vì không có một đứa nhỏ đáng yêu.

Nhưng Trầm Nhất vừa xuất hiện liền làm cha Triệu hài lòng với Triệu Dương thêm ba phần.

Tên nhóc này vẫn có ích. Hắc hắc.

Hai nhà đang trò chuyện đột nhiên giọng nữ trong veo truyền vào.

"Hi, chào anh. Anh có thể cho tôi WeChat chứ?"

"..."

Sau đó Triệu Dương nhìn thấy Triệu Húc một thân tây trang giày da sắc mặt nhàn nhạt đẩy cửa đi vào: "Xin lỗi, cháu đến trễ."

Triệu Húc vừa dứt lời còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy một cô gái đẩy cửa ra.

"Nhất Nhất, chị tìm em rất lâu a. Xin lỗi, chú dì, cháu đến muộn."

Cô gái có mái tóc xoăn gợn sóng màu đen, váy trắng, nụ cười cởi mở thoải mái sau đó cô cười với Triệu Húc đang nhíu mày: "Chào anh, chúng ta lại gặp mặt a~"

Triệu Húc cúi đầu nhìn xuống không trả lời, chỉ hớp một ngụm trà.

Hai nhà nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì, Trầm Nhất bất đắc dĩ kéo người tới giới thiệu với mọi người: "Trầm Giai, chị của cháu."

Triệu Dương vội vàng đứng lên cụng ly với đối phương: "Chào chị."

Triệu Dương nhìn Trầm Giai cười cười như không có ý tốt, tay nắm ly hơi lui về phía sau, dáng vẻ muốn nói gì lại bị Trầm Nhất nắm cổ tay.

Trầm Giai vốn muốn làm khó Triệu Dương, vừa nhìn dáng vẻ thỏ trắng của Trầm Nhất chỉ đành dừng tay thuận theo: "Tốt, chị thì chị."

"Nè, tên nhóc cậu tốt nhất nên đối với Nhất Nhất nhà chúng tôi thật tốt." Trầm Giai vẫn không yên lòng nói thêm, còn Triệu Dương đang đắm chìm trong ngọt ngào khi Trầm Nhất bảo hộ mình.

Triệu Dương bị Trầm Giai và cha Trầm rót không ít rượu, còn mẹ Trầm thì không ngừng hỏi Triệu Húc bên kia.

Còn Trầm Nhất..

"Ai u, Nhất Nhất của chúng ta thật đáng yêu." Mẹ Triệu sờ mặt Trầm Nhất cười nói.

"Nhất Nhất a, tên nhóc Triệu Dương kia mà chọc giận con, con liền nói cho cha.. nói cho chú!" Cha Triệu nói được một nửa rốt cuộc vẫn lo hù Trầm Nhất nên nuốt trở vào.

Trầm Nhất nghe hiểu ý tứ của hai vị phụ huynh, cậu nắm tay cha Triệu và mẹ Triệu cười nói chắc chắn với họ: "Chú, dì, Triệu Dương sẽ không bắt nạt con, anh ấy đối với con rất tốt.."

"Đó là nó phải làm! Nó da dày thịt béo nên làm nhiều, sau này hai đứa cùng làm, việc nào nặng nhọc đưa cho nó." Cha Triệu trầm giọng nói.

Trầm Nhất mím môi bật cười, nhẹ nhàng nói: "Chú, con cũng sẽ đối tốt với Triệu Dương."

"Tốt, là đứa bé ngoan.."

Hai nhà trò chuyện vô cùng sôi nổi, mạch nước ngầm dưới bàn cũng bắt đầu khởi động.

Trầm Giai câu giày cao gót từng chút lơ đãng đụng chân Triệu Húc.

Triệu Húc không đổi sắc vẫn lễ độ khách khí nói chuyện với mẹ Trầm nhẹ nhàng lui chân về phía sau.

Trầm Giai mỉm cười nhìn đối phương, lúc rót rượu cho Triệu Dương càng hăng hái hơn ba phần.

Triệu Dương uống nhiều, say khướt nhào vào lòng Trầm Nhất.

Trầm Nhất ôm người vào lòng, Triệu Dương đỏ mặt cười hắc hắc với cậu như con chó ngốc vậy.

"Nhất Nhất, Nhất Nhất, anh rất thích em a!"

Trầm Nhất dùng lực cố định đối phương ở trong lòng, sắc mặt không đổi nhưng lỗ tai đỏ như máu.

Triệu Dương dùng sức dán Trầm Nhất, liều mạng chui vào lòng người ta.

Trầm Nhất đối mặt với ánh mắt của những người khác hơi ngượng ngùng nhẹ giọng trấn an, Triệu Dương lại ngao ô cắn một cái lên mũi Trầm Nhất.

Anh liếm liếm làn da mềm mại của đối phương, say khướt nói: "Nhất Nhất, em thật ngọt a. Hắc hắc."

Trầm Nhất không chịu nỗi che miệng đối phương, cha mẹ hai bên không đành lòng nhìn thẳng khoát khoát tay kêu bọn họ nhanh chóng về chỗ ở nghỉ ngơi.

Triệu Húc giúp ném Triệu Dương vào xe, Trầm Nhất gật đầu cảm ơn sau đó lái xe rời đi.

Lúc lăn bánh vô tình từ trong kính chiếu hậu thấy Trầm Giai cười híp mắt đứng trước người Triệu Húc, ngón tay vẽ hoa trước ngực người ta, còn chân mang giày cao gót cũng nhẹ nhàng đụng lên chân người ta mới xoay người rời đi.

Trầm Nhất nhức đầu, lấy tính cách của chị gái mình sợ là Triệu Húc chạy không thoát.

Triệu Dương nằm sau xe, Nhất Nhất, Nhất Nhất, thích em.. kêu lộn xộn.

Cha mẹ hai bên cười nói vui vẻ hẹn xong lần sau cùng ra ngoài chơi.

Ngoài cửa sổ xe người xe dần đông, hết thảy đều là sắp xếp tốt nhất.

* * *

Lúc Trầm Nhất còn nhỏ thì gặp phải người kỳ quái.

"Hắc, cậu bé đáng yêu, con có nghĩ qua sau này lớn lên sẽ ở với ai sao?" Nguyệt Lão nằm trên giường dâu tây cười hỏi.

"Con.. con cũng không biết."

"Sách, thỏ ngốc. Như vậy đi, con muốn ở bên người như thế nào?"

".. Ừm.. Anh ấy không cần vô cùng xuất sắc, cũng không cần vô cùng hoàn mỹ, anh ấy có thể hơi ngốc nghếch hơi ngây ngô không cần linh hoạt.

Nhưng anh ấy phải yêu con, tôn trọng con, làm bạn với con. Có thể tiếp nhận sở thích, tính cách kỳ quái và nước mắt không thể khống chế được của con.

Anh ấy sẽ không cảm thấy khó hiểu và chán ghét, anh ấy sẽ xuyên thấu qua mọi thứ nhìn thấy nội tâm của con, thích linh hồn của con."

Nguyệt Lão an tĩnh nghe xong sau đó ôm thỏ Bugs trên giường cười nói: "Với tư cách là Nguyệt Lão ta trân trọng tuyên bố, nguyện vọng của con sẽ trở thành hiện thực."

Mong tất cả mọi người có được tình yêu.

Toàn văn hoàn

Cảm ơn mọi người đã xem!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play