Giang Gia Nhiễm thấy diều nàng làm bị rớt ở sân cách vách thì cảm thấy có chút bất an.

Lại nghĩ thầm Lật Nhi đi nhặt chắc sẽ không sao, kết quả cậu nhóc mang một khuôn mặt tức giận trở lại, nói diều của hắn bị Ứng Chiếu Lâu đoạt mất rồi.

Giang Gia Nhiễm ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía vách tường, trong lúc nhất thời càng thêm thấp thỏm.

Vừa lúc bị Ứng Chiếu Lâu nhặt đi? Vậy có nghĩ là nãy giờ hắn vẫn luôn ở trong sân.

Bọn họ chơi đùa có quấy rầy đến hắn không? còn có đồ vật loạn rớt vào sân hắn, nếu chọc hắn tức giận thì chắc chắn cái mệnh này của nàng cũng không cần nữa.

Toàn bộ Ứng phủ cũng chỉ có Lật Nhi mới có thể bất mãn kháng nghị việc làm của Ứng Chiếu Lâu. Hắn thở phì phì chạy đi, nói muốn đi tìm tài liệu, một lát nữa lại nhờ nàng làm giúp một cái.

Giang Gia Nhiễm nhìn ra tới, Ứng Chiếu Lâu dường như rất đau sủng nghĩa đệ của hắn. Có điều sủng thì sủng, cướp đoạt đồ vật của con nít cũng không biết nương tay là gì.

Quả nhiên…… Không hổ là vai ác khó đoán nhất bộ truyện.

Nói không chừng chính là bởi vì diều rớt ở sân của hắn, đại Boss không vui nên mới tịch thu.

Giang Gia Nhiễm yên lặng đợi một lát, thấy cách vách không có động tĩnh gì mới dần dần thở ra.

Dường như những việc liên quan đến Lật Nhi, Ứng Chiếu Lâu đều sẽ rất khoan dung.

Đột nhiên trong đầu Giang Gia Nhiễm xẹt qua một ý niệm, mở hệ thống ra xem xét.

Dựa theo cốt truyện trong sách, một đại vai ác như Ứng Chiếu Lâu nhất định sẽ tràn ngập hơi trở âm u hiểm ác. Nếu như vậy thì hệ thống chắc chắn phải hấp thu được năng lượng và gia tăng trị số mới đúng.

Hiện tại trị số trong hệ thống quá ít, đừng nói đến việc tạo ra thuốc trị bệnh cho lão thái thái, ngay cả thuốc phòng thân hay độc dược bình thường cũng không thể.

Như khi nàng nhìn thoáng qua hệ thống, nàng không thấy có bất kỳ dao động nào.

Lại nói tiếp, giống như ngay từ lúc bắt đầu, trị số của hệ thống chưa bao giờ vì Ứng Chiếu Lâu mà tăng trưởng.

Chẳng lẽ là cách không đủ gần?

Giang Gia Nhiễm cân nhắc một chút, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, lặng lẽ đến gần tường viện. Nhưng khi cả người đều dán lên, trị số vẫn không có nửa điểm nhúc nhích.

Theo như nàng quan sát, hai viện chẳng qua chỉ cách nhau một bức tường, kỳ thật cũng không cách quá xa.

Nói như vậy, chẳng lẽ là do mặt tường ngăn trở nên mới khiến hệ thống không thể tra xét? Chẳng lẽ một đại vai ác như Ứng Chiếu Lâu lại không có một chút trọc khí âm u? Điều này không hợp lý một chút nào.

Giang Gia Nhiễm không nghĩ ra được nên tạm thời lắc đầu bỏ qua.

……

Giận hờn của Lật Nhi tới mau mà đi cũng mau. Sau khi làm một cái diều mới, hắn liền không so đo với huynh trưởng nữa. Tự nhận là hào phóng nên mới đưa cái diều cũ nhường cho hắn.

Ai bảo hiện tại huynh trưởng là người bệnh cơ chứ!

Lật Nhi ôm diều mới chơi mấy ngày, thường xuyên không thấy bóng người. Không chỉ có như thế, ngay cả tới giờ ăn cơm cũng không thường trở lại.

Bình thường lúc ăn cơm sẽ có một đứa nhóc ồn ào ngồi cạnh, hiện tại Ứng Chiếu Lâu lại cảm thấy thanh tĩnh quá nhiều.

Hôm nào hắn cũng suy nghĩ tại sao lúc trước tay của bản thân lại ‘tiện’ như thế chứ.

Thạch Phong thấy môn chủ ăn cơm qua loa, còn dư lại hơn phân nửa, vừa thu thập vừa nói: “Bên trong môn có một chút động tác nhỏ. Chiêu Sầm Nguy vẫn không có chết tâm.”

Trên mặt Ứng Chiếu Lâu không hiện thần sắc, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Nhưng mà sau một lúc lâu, lại hơi hơi ghé mắt.

Ngoài cửa sổ, từng đợt hương khí mê người bay theo làn gió tiến vào.

“Cái này là cái gì?”

Vẻ mặt Lật Nhi chờ mong hỏi.

Giang Gia Nhiễm mở nắp nồi đặt qua một bên: “Lẩu cay.”

“Oa!” Lật Nhi vỗ tay. Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng ngửi mùi thơm như vậy liền biết ăn rất ăn ngon.

“Ăn ít một chút.”

“Tẩu tẩu, ta đang ở tuổi phát triển.”

“Phát triển tốt hay không tốt cũng là phát triển.”

……

Cuộc sống của Giang Gia Nhiễm trôi qua rất yên bình, nhưng tại Giang phủ lại đang muốn lật trời.

Đột nhiên Giang Tần bị bệnh, sau mộ đêm sốt cao thì giống như quả dưa sắp héo rớt, căn bản không thể xuống giường được.

Kỳ thật một khoảng thời gian trước đây, hắn liền có cảm giác không thoải mái, nhưng sau đó tự nhận là bản thân tuổi còn trẻ, cả người vẫn còn tráng khỏe mới không để trong lòng.

Sau lại, hắn nghe thấy những lời đó của Giang Gia Nhiễm thì mới để trong lòng. Sau đó càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày tiếp theo, thân mình của hắn thật sự càng ngày càng không tốt.

Giang Tần còn không biết chính mình bị bệnh gì, chỉ nằm trên giường sốt cao, khi thì nóng, lúc lại lạnh. Trong lúc mơ màng, trước mắt hắn hiện ra toàn là hình ảnh của Giang Gia Nhiễm, vẻ mặt tươi cười một cách cao thâm khó đoán của nàng làm hắn nhớ mãi.

Lúc này, hắn hoang mang rối loạn lôi kéo tay áo của đại phu nhân: “Nương, cứu ta, nhanh gọi nàng tới, kêu nàng lại đây cứu ta!”

Giang Gia Nhiễm đã nói sẽ cứu được hắn, hắn không muốn chết, phải tìm nàng đến cứu hắn!

Ngay từ đầu đại phu nhân đã rất lo lắng, một bên trấn an con trai, một bên đưa tay lên gạt nước mắt. Tuy rằng đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng vẫn không thể khiến con trai của nàng lui sốt.

Đây là đại phu tốt nhất mà nàng mời tới được. Đại phu đi ra ngoài lắc đầu. “Đã cố hết sức…”

Lòng Đại phu nhân chùng xuống, sao có thể như thế được, không phải trước giờ vẫn tốt sao. Bà nhớ tới lời của Giang Gia Nhiễm hôm đó, tức giận nói: “Đây khẳng định là yêu thuật!”

Đại phu ở bên cạnh nghe được thì nhíu mày: “Yêu thuật cái gì? Công tử bị nhiễm đồ không tốt vào người, quá nặng mới như thế. Xem tình trạng này, thân thể đã bị thương tổn một thời gian rồi.”

Yêu với chả thuật cái gì? Đây chính là bệnh hiểm nghèo. Nhưng cũng dể hiểu thôi, người bệnh và người thân khó có thể kiềm chế cảm xúc của mình, huống chi căn bệnh này nặng đến mức có thể mất mạng.

Đại phu nhân mặc dù không tin, nhưng mấy đại phu nàng mời tới đều thoái thác cùng một lý do, bà cũng không thể không tin.

“Nhưng trước đó có kẻ nói con trai ta sẽ chết?” Không lâu sau mọi chuyện diễn ra đúng như vậy, còn không phải yêu thuật sao?

“Có thể lúc đó nhiễm bệnh nhưng chưa phát, từ sắc mặt trạng thái ngoài da có thể nhìn ra một chút bệnh trạng.” Huống chi……

Đây lại là nhà hào môn phú quý, đại phu cũng không thể nói trắng ra được. Người bệnh thường xuyên ở nơi tường hoa ngõ liễu, lại thêm thân thể hư nhược mới dễ nhiễm bệnh. Nói không chừng là bị lây nhiễm từ những nơi đó.

“Ta sẽ kê đơn thuốc, quan trọng nhất vẫn là hạ sốt.” Xem bộ dạng này, không đợi tìm được thuốc trị bệnh quái ác kia thì hắn sẽ chết vì sốt thôi.

Lời tuy nói như vậy, nhưng bệnh trạng như thế này muốn sống cũng không dễ.

“Được, được.” Đại phu nhân liên tục gật đầu, ý bảo đại phu nhanh chóng viết đơn hốt thuốc, một bên phân phó hạ nhân: “Nhanh đi gọi lão gia trở về.”

Thời điểm Giang Gia Nhiễm bị đánh thức, nàng đang ngủ trưa.

“Thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi, không thể vào.” Ngọc Nhi ngăn đón người ở ngoài cửa phòng, nhưng nàng chỉ có một mình, không kịp ngăn cản, người kia đã xông vào.

Đại phu nhân trực tiếp tới Ứng phủ, cũng không rảnh gặp người của Ứng gia, sau khi hỏi được sân của nàng ở đâu thì trực tiếp chạy tới.

Giang Gia Nhiễm mới ngồi dậy đã thấy mẹ nuôi của nàng vội vàng bước đến, nắm chặt bả vai nàng, hỏi có phải nàng có thể trị được bệnh của Giang Tần không.

Nàng vừa nghe liền hiểu, xem ra bệnh của Giang Tần thật sự rất nặng.

Ở trong truyện, sau khi Giang Mẫn Tiên tìm được chốn nương thân ở bên ngoài thì có hỏi thăm tin tức trong nhà. Hỏi ra mới biết một chuyện, huynh trưởng Giang Tần bệnh nặng mà chết, làm nàng khiếp sợ một phen.

Cho nên Giang Gia Nhiễm biết Giang Tần không sống được bao lâu, huống chi ngày đó hệ thống đã phản hồi rõ ràng như thế.

Thật sự thì thái độ của Giang Tần lúc đó quá thiếu đánh, nàng cảm thấy nếu mình không làm cái gì thì quá xin lỗi với bản thân.

Giang Gia Nhiễm gạt tay bà ta ra, nghiêm túc nói: “Không biết, hắn bị làm sao vậy?”

Đại phu nhân nghẹn giọng: “Sao ngươi lại không biết! Không phải ngươi đã sớm nhìn ra hắn bị bệnh sao?”

“Thuận miệng nói thôi, ta cũng đâu phải đại phu.” Giang Gia Nhiễm nói, nàng lại nói thêm một câu trước khi bà ta nổi điên: “Nhưng thật sự thì ta có thuốc tốt.”

Đại phu nhân sắc mặt vui vẻ, vội nói: “Nhiễm Nhiễm, mau đưa cho mẫu thân, sắp không kịp nữa rồi.”

Giang Gia Nhiễm không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói: “Phu nhân, đây đâu phải là thái độ cầu người khác giúp đỡ.”

Đại phu nhân nghe vậy thì nhìn nàng, từ ban đầu hoảng loạn cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh.

Sau khi trấn định, trong lòng bà không khỏi hoài nghi: “Thuốc từ đâu mà có? Là loại thuốc gì?”

“Mấy ngày gần đây ta rất hay nằm mơ.” Giang Gia Nhiễm bỗng nhiên cười một cái.

“Nằm mơ?” Đại phu nhân ngẩn người, không phải muốn cứu mạng ư, sao lại nói đến chuyện nằm mơ?

Giang Gia Nhiễm nghiêm trang nói tiếp: “Trong mơ gặp được đại Y tiên của Cửu Trùng Thiên, hắn tặng cho ta tiên đan thần dược.”

Đại phu nhân líu lưỡi, còn có thể mở to mắt nói dối như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play