Giang Gia Nhiễm biết rõ bản thân làm cách nào mới có thể đến nơi này.
Hiện tại nàng có thể lấy thuốc từ hệ thống ra, nhưng lại không thể giải thích rõ tại sao lại có nó.
Cho dù có suy luận chặt chẽ đến mấy thì nhất định cũng sẽ có lỗ hổng.
Thay vì suy ngẫm làm sao cho nó trở nên hợp lý, thì thà nói bậy bạ còn hơn.
Hơn nữa, với hiềm khích giữa nàng và đại phu nhân, giải thích việc này quá rõ ràng sẽ khiến nàng ta nghi ngờ. Hiện tại nàng chỉ cần nói ra một nửa, người nghe cũng sẽ tự động suy đoán để bù một nửa còn lại.
Dù sao thuốc cũng do thần tiên đưa tới, nếu muốn lấy thì cứ việc tới lấy, không muốn cũng không quan trọng.
Đại phu nhân nghe xong cũng không tin là thật, đầu óc của nàng ta đâu phải là bị úng nước. Nàng ta thấy thần sắc của Giang Gia Nhiễm nắm chắc như vậy thì cũng tin tưởng đến chín mười phần. Hơn nữa, lời nói của nàng ngày ấy ở Giang phủ cũng đủ để đại phu nhân tin tưởng việc Giang Gia Nhiễm có thể cứu mạng Giang Tần.
Còn về phần thuốc của nàng từ đâu mà ra, chắc chắn là có nguồn gốc, chẳng qua là nàng che giấu không chịu tiết lộ cho nàng ta mà thôi.
Tuy nhiên điều đó không quan trọng, lúc này nàng ta cũng không hề có tâm trí mà suy luận mấy cái thần tiên gì đó với Giang Gia Nhiễm.
Con trai của nàng đang gặp nguy hiểm, uống mấy bát thuốc cũng không thấy hạ sốt. Nàng cũng không còn thời gian để lãng phí miệng lưỡi nữa.
Đại phu nhân nghiêm túc hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự có thể cứu con ta sao?”
Giang Gia Nhiễm nghe lời này của nàng ta thì biết Giang Tần đang sốt nặng, đây là việc gấp nhất. Tạm thời khoan nhắc đến những chuyện khác, những ngày này nàng có thu thập được một lọ thuốc hạ sốt tốt, vừa hay đủ dùng.
Nàng không phải đại phu hay bác sỹ, tất nhiên là không hiểu về bắt mạch chữa bệnh, chỉ là lúc trước suốt ngày nghe Mic lảm nhảm, lâu dần cũng thấm đất. Huống hồ trên hệ thống còn có bản ghi chú thuyết minh rất cẩn thận.
Ở mạt thế phát hiện ra được một số vật chất mới, hệ thống y tế cũng được nâng cấp lại, những loại thuốc được chế tạo ra có hiệu quả hơn so với trước rất nhiều. Chẳng qua trước hết làm hạ sốt mà thôi.
Nàng đổi trị số ra thuốc, lại giả vờ lấy ra từ tay áo. Hệ thống được cân bằng tự động, đổi ra được một bình sứ nhỏ, bên trong là một viên thuốc viên.
"Có thể cứu được hay không phải dựa vào đại phu. Trước mắt phu nhân đem thuốc này đi bảo toàn tính mạng cho hắn cái đã."
Đôi mắt đại phu nhân sáng quắc, nàng ta nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trên tay Giang Gia Nhiễm, thẳng thừng nói: “Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Giang Gia Nhiễm lắc lắc bình sứ, khóe miệng cong nhẹ. Nói chuyện sảng khoái như thế mới tốt chứ.
“Thứ nhất, từ nay về sau bất cứ khi nào ta hay người của ta muốn đến gặp tổ mẫu, Giang Phủ đều không thể ngăn cản.”
“Thứ hai, ta có làm rơi một món đồ trang sức ở Giang Phủ, có lẽ là được phu nhân phái người thu dọn rồi. Ta sẽ nhờ người vẽ đơn giản một bức hình rồi đưa đến, phu nhân hãy tìm giúp ta."
Đại phu nhân không nhớ rõ đó là đồ trang sức gì, có điều đây không phải là chuyện gì lớn lao. Nàng ta gật đầu: “Còn gì nữa?”
Giang Gia Nhiễm trầm mặc suy ngẫm một lúc.
Quả thật cũng không còn gì nữa, dù sao nàng cũng là nữ tử đã xuất giá, sau này cũng không có ý định liên quan nhiều đến Giang Phủ. Ngoại trừ hai điều này, còn lại không cần gì ở Giang Phủ.
Hôm đó cũng là nhất thời có ý muốn đe dọa Giang Tần cho vui mà thôi.
Nhưng theo như lệ thường, nếu yêu cầu thì ít nhất cũng phải yêu cầu được ba cái thì phải.
Đang suy nghĩ, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của một nữ tử.
Nàng xoa xoa trán: "Đưa nha hoàn lần trước ở viện của ta đến đây. Nàng tên là… Xuân Chi, đưa nàng tới cùng với khế ước bán thân của nàng."
Những yêu cầu của Giang Gia Nhiễm quả thật không hề khó khăn, đại phu nhân thở phào nhẹ nhõm cầm thuốc rồi vội vàng rời đi.
Chờ mọi người đi rồi, Ngọc Nhi vội hỏi: “Thiếu phu nhân có việc gì không?”.
Biết sớm muộn gì mẹ nuôi cũng đến, Giang Gia Nhiễm cũng không để tâm, đầu óc nàng đã bay lượn nghĩ đến chuyện tối nay rồi.
"Quần áo mà ta cần đã chuẩn bị chưa?"
Ngọc Nhi vội gật đầu.
Hôm nay trong thành sẽ có hội hoa đăng.
Trước và sau khi Cảnh Khang đế lên ngôi, không khí trong thành luôn bị kìm nén một cổ áp lực âm trầm, đã lâu lắm rồi không có việc gì vui vẻ. Hoàng thượng nói lần này là do săn sóc dân chúng, cho nên trong thành không cấm hội đèn lồng. Vì thế hôm nay sẽ rất náo nhiệt.
Cách đây vài ngày nàng đã đồng ý với Lật nhi, tối nay sẽ đi xem đèn lồng với đệ ấy. Xét thấy việc đi lại của nữ tử đã thành thân sẽ không mấy thuận tiện, nàng đã bảo Ngọc nhi chuẩn bị nam trang cho nàng.
Sau khi đổi thuốc, trị số trong hệ thống thiếu đi một phần lớn. Nhân dịp này ra khỏi phủ, Giang Gia Nhiễm cũng xem có cơ hội nào nâng cao trị số hệ thống hơn không.
Bệnh của Giang Tần cho dù không chết thì cũng bị truyền nhiễm mà phát lại, chỉ hạ sốt thôi là không đủ. Giang Tần ngoại trừ có chút ngứa miệng, cũng không có thù hằn đến mức phải chết mới thôi. Lần này coi như tích đức cho ngày sau đi.
Khi trời chưa hoàn toàn tối, khắp kinh thành đã lần lượt thắp sáng những ánh đèn đầu tiên. Các cửa tiệm đèn và những cửa hàng, sạp hàng nhỏ đều bày đèn ra bán, hai bên đường tràn ngập ánh sáng lấp lánh như dãy ngân hà.
Hôm nay Ứng Tuyết Sương cũng muốn ra ngoài xem đèn, nàng ta lên xe ngựa, sau khi ngồi ổn thì vén rèm lên nhìn về phía trước. Trước xe của nàng ta rủ xuống một chiếc đèn hoa cực lớn, cực xinh đẹp. Một đường đi tới khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn, vừa kinh ngạc cảm thán, vừa hâm mộ ghen tị.
Lần này Hứa Nguyên Tranh tốn rất nhiều công sức và tiền của mới mua được cái đèn này tặng cho tam biểu muội. Lúc này mới có thể khiến nàng cho phép chính mình đi theo cùng.
"Biểu muội." Hôm nay Hứa Nguyên Tranh trông rất ra dáng, vừa lên lưng ngựa liền chạy ngay đến bên xe ngựa.
"Biểu ca, đi thôi." Ứng Tuyết Sương gật đầu buông màn xuống.
Nàng ta ngồi trong xe bĩu môi.
Ở trong phủ, đại tỷ đã xuất giá, còn lại mấy cái tỷ muội con vợ lẻ thì nàng lại không có hứng thú chơi cùng. Hôm nay Hứa biểu ca tặng cho nàng một trản đèn rất xinh đẹp, nàng đành miễn cưỡng đồng ý ra ngoài chơi với hắn.
Trong viện, Ngọc nhi giúp Giang Gia Nhiễm mặc nam trang giả dạng làm nam tử.
Sau khi diện một bộ nam trang, Giang Gia Nhiễm bỗng hiện ra vài phần khí phách mạnh mẽ.
Quạt vừa mở ra, công tử phiêu phiêu nhẹ nhàng.
Ứng Lê cũng ăn mặc rất tinh thần, công tử nhỏ trông đáng yêu vô cùng. Hắn nhìn thấy bộ dạng này của nàng thì liên tục khen ngợi, miệng cực kỳ ngọt. Khen xong thì nhanh chóng kéo nàng ra khỏi nhà.
Lúc Giang Gia Nhiễm ra ngoài, nàng có chút để ý nhìn về phía sân của Ứng Chiếu Lâu.
Ứng Chiếu Lâu không ra ngoài sao? Nàng biết hắn vốn không bệnh không tật, trong lòng lại nghĩ hắn luôn ở trong phòng không cảm thấy ngột ngạt sao?
Lật nhi phát hiện ra hành động của nàng thì mím miệng cười nói: “Tẩu tẩu đang nghĩ về huynh trưởng à?”
Kể ra hai người họ rõ ràng là phu thê, vậy mà chưa hề gặp mặt lần nào.
Haizz, huynh trưởng là một người trưởng thành, tính tình sao có thể biệt nữu khó chiều như vậy.
"Ca ca của ta lần đầu thành thân nên hơi ngại ngùng." Lật nhi nắm chặt tay Giang Gia Nhiễm lắc lắc, “Tẩu tẩu tốt như vậy, ca ca nhất định cũng sẽ thích tẩu giống như Lật Nhi vậy"
Nàng chỉ chỉ vào đầu hắn nói: “Con nít con nôi, bớt nói vớ vẩn”.
Giang Gia Nhiễm dắt theo Lật Nhi ra phủ, lần này cuối cùng cũng đi được từ cửa chính.
Người muốn ra ngoài là Ứng Lê thiếu gia, còn được dặn dò không được làm khó dễ Lâu thiếu phu nhân, không những không có người cản trở mà còn chuẩn bị sẵn xe.
Khi ngồi trên xe ngựa, Giang Gia Nhiễm nghĩ thầm, cuối cùng nàng cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ của một người xuyên không.
Người ra ngoài rồi, trong viện của Giang Gia Nhiễm tự nhiên trở nên yên tĩnh. Sân viện bên cạnh cũng yên tĩnh như vậy.
Sau khi gõ cửa, Thạch Phong đợi một lúc, không nghe thấy tiếng động bên trong thì đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào phòng thì thấy chiếc xe lăn nghiêng nghiêng dừng bên cửa sổ. Người ngồi trên xe lăn không biết biến mất từ lúc nào, trong phòng không còn một ai.
Thạch Phong không có biểu hiện gì khác, hắn như thường lệ thu dọn đồ đạc và đẩy chiếc xe lăn qua một góc. Xong xuôi mới đóng cửa đi ra ngoài.
Con phố sáng như ban ngày.
Lúc Giang Gia Nhiễm ngồi trên xe ngựa, tấm rèm trên xe vẫn luôn không buông xuống. Lần đầu tiên đi xem hội đèn lồng thời cổ đại, nàng thấy mọi thứ đều cảm thấy thú vị.
Dần dần đến nơi đông người, xe không còn đi được, ba người bọn họ liền xuống xe đi dạo.
Một vị công tử tuấn mạo phi phàm, đi bên cạnh là một vị công tử nhỏ tinh nghịch đáng yêu, khung cảnh này thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Ngọc nhi đi mua ba chiếc đèn trở về, mỗi người một cái. Giang Gia Nhiễm một tay vẫy quạt, một tay cầm đèn, cả người phiêu phiêu bay bổng, cảm giác chính mình hiện tại rất phong lưu.
Xung quanh có rất nhiều người. Cho dù là sạp bán hàng rong hay là những cửa hàng tửu lầu, tất cả đều rất ồn ào náo nhiệt, nói chuyện cần phải lại gần mới có thể nghe rõ.
Lật Nhi kiễng chân nói với nàng, rằng đây chưa phải là nơi tốt nhất để chơi.
Nơi nhộn nhịp nhất của đêm nay chính là cửa hàng đèn lồng lớn nhất kinh thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT