“Nhanh lên nhanh lên. Đừng cọ tới cọ lui.” Hỉ bà thúc giục các nha hoàn đem đồ vật buông xuống, sau đó nhanh chân lui ra ngoài.
Giang Gia Nhiễm vừa có ý thức liền nghe thấy những lời này. Nàng chậm rãi mở mắt, chớp chớp mắt nhìn phía trước. Chỉ thấy trước mắt một màu đỏ rực, giống như bị cái gì đó che đậy.
Tuy rằng ánh nhìn bị ngăn cản, nhưng không thể ngăn nàng nghe được sự có lệ và không kiên nhẫn trong giọng của người nói.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, chung quanh nháy mắt yên lặng không một tiếng động.
Không khí thật kỳ quái khiến Giang Gia Nhiễm có điểm không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng giống như đang ngồi, nhưng thân thể lại không nghe theo nàng điều khiển. Cảm giác như bị bóng đè.
Nhưng mà, thành quỷ cũng bị bóng đè?
Giang Gia Nhiễm vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ nhàng lên, bắt đầu từ đầu ngón tay, có một giòng nước ấm chậm rãi hướng lên trên.
Đến khi tay chân có thể cử động, nàng theo bản năng kéo xuống khăn che màu đỏ trước mặt.
Nha hoàn Ngọc Nhi là một người nhát gan, không đủ cơ linh, không biết làm chủ tử thích, ở Ứng phủ càng không có một ai để dựa vào. Bằng không cũng sẽ không bị xa lánh, bị bắt tới nơi này hầu hạ thiếu phu nhân vừa mới gả vào cửa.
Nghe nói, sau khi thiếu phu nhân bị tiếp vào cửa, người trong phủ mới nhận ra cô dâu mới không phải Giang nhị tiểu thư, mà đổi thành Giang tam tiểu thư.
Ngọc Nhi đang phân vân không hiểu tại sao cô dâu còn có thể thay đổi vào ngày cưới. Chờ mọi người vội vàng đi rồi, lúc này mới nhận ra chỉ còn một mình nàng ở trong phòng.
Người mà vị Giang tiểu thư này gả cho chính là vị Lâu thiếu gia không tiện nhắc tới kia. Lâu thiếu gia đến mặt còn chưa thấy, tự nhiên các nghi thức cuối cùng của lễ cưới cũng không thể hoàn thành.
Tốt đẹp một cô dâu mới, đem để trên giường liền xong việc. Ngọc Nhi bỗng nhiên cảm thấy thiếu phu nhân so với nàng còn đáng thương hơn.
Nàng đang tiến lại gần muốn hỏi một câu, Giang Gia Nhiễm đột nhiên xốc khăn voan khiến nàng xuýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
“Thiếu, thiếu phu nhân?”
Giang Gia Nhiễm nhìn thấy rõ xung quanh, bài trí trong phòng cổ kính mà xa lạ, nến hỉ đang bừng bừng cháy khiến cảnh vật trong phòng càng thêm rõ ràng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, trên tay nàng đang cầm một chiếc khăn voan đỏ, nàng còn mặc một thân màu đỏ áo cưới.
Nghe được tiếng kinh hô của Ngọc Nhi, nàng mới nhận ra trong phòng còn có người khác.
Giang Gia Nhiễm nhíu mày, vì cái gì nàng không chết?
Vừa bắt đầu nhi hoặc nàng đã nhanh chóng phủ định.
Không. Nàng đã chết!
Nàng xác định.
Kế hoạch tâm huyết được nhiều năm nghiên cứu chặt chẽ. Nàng cuối cùng cũng thành công dụ thủ lĩnh tang thi vào trong căn cứ nghiên cứu.
Chính tay nàng đã nhấn kíp nổ khí, thủ lĩnh tang thi cũng ở trước mặt nàng nổ thành bột mịn. Trước khi chết nàng nàng đã tính toán kỹ, toàn bộ phòng nghiên cứu và kẻ địch đều sẽ bị quét sạch, khả năng sống sót tương đương với số không. Huống chi nàng không nghĩ sống sót, vì phòng thí nghiệm là thành quả của nàng, nàng ở nơi này chính là ổn thỏa nhất.
Cho nên…
Giang Gia Nhiễm cắn đầu ngón tay, cảm giác đau xót truyền đến, nàng hướng đến tiểu nha hoàn duy nhất trong phòng: “Đây là đâu?”
Ngọc Nhi thấy thấy thiếu phu nhân liếc mắt nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình, cả người vẫn để nguyên một tư thế không nhúc nhích, hiện tại lại hỏi ra vấn đề này, nàng thầm nghĩ có khi nào thiếu phu nhân mới gả vào đã điên rồi.
Nàng bước lui sau nửa bước, lúc này mới cẩn thận trả lời: “Bẩm thiếu phu nhân, nơi này là Ứng phủ. Hôm nay là ngày thành thân của ngài, ngài vừa mới gả đi vào.”
Ứng phủ?
Giống như nghĩ đến cái gì mấu chốt, trong đầu phiêu phiêu ra từng mảnh ký ức, dần dần tụ lại với nhau.
Giang Gia Nhiễm? Gả thay đến Ứng phủ? Ứng… Chiếu Lâu?
Giang Gia Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh, đây chẳng phải là tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc sao?
Nàng xuyên sách!
Bên trong sách này có một nhân vật pháo hôi cùng tên với nàng, lúc trước nàng cảm thấy khá thú vị nên ngồi một buổi để đọc xong cuốn sách. Kết quả trừ bỏ ít ỏi một vài nét bút ở đầu sách, cơ bản không tìm thấy tên của người này.
Tuy rằng không biết lý do là gì, nhưng hiện tại nàng đã xuyên vào nhân vật pháo hôi tìm không ra tên này.
Có lẽ do quá khứ đã có quá nhiều việc đáng kinh ngạc, Giang Gia Nhiễm không mất bao lâu để bình tĩnh, chấp nhận sự thật rằng mình xuyên sách.
Mọi việc đều minh bạch, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một ít. Giang Gia Nhiễm nhìn về phía tiểu nha hoàn đang cẩn thận đứng bên cạnh, sắc mặt hòa hoãn, nhẹ cười một cái: “Ta biết rồi. Tại thấy ngươi banh đến cương cả mặt nên mới muốn trêu ngươi một chú.”
Nói xong, nàng đứng dậy hoạt động cánh tay. Cảm giác cơ thể nhỏ đi rất nhiều, rốt cuộc thân thể này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. So với tuổi thật của nàng còn trẻ hơn bảy tám tuổi, xem như là một điều may mắn.
Ngọc Nhi nghe nàng nói thì sửng sốt, sau đó lấy đôi tay vỗ vỗ khuôn mặt đang banh chặt. Có lẽ là thấy Thiếu phu nhân cười nên cả người cũng theo đó thả lỏng xuống.
Bất quá Thiếu phu nhân cười lên thật là đẹp.
Giang Gia Nhiễm đến bên cạnh cái bàn ở giữa phòng, nến hỉ được trang trí vây quanh một bàn toàn đồ ăn, cùng với bánh phu thê, đậu phộng, quả táo gì đó.
Thân thể này dường như cả ngày chưa ăn gì, bụng đã sớm đói kêu vang. Nàng cúi xuống lựa chọn vài cái, sau đó bắt lấy đậu phộng, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Cắn một cái, hương vị của đậu phộng liền tràn ngập trong khoang miệng.
Nàng nhịn không được nhướng mày, cảm giác có chút hoài niệm.
Bao lâu không ăn đậu phộng rồi nhỉ? Tựa hồ cũng có hai ba năm. Lúc đó số lượng tang thi càng ngày càng nhiều, cây cối vốn tồn tại rất ít, theo từng ngày trôi đi cũng dần dần bị tuyệt chủng. Không nghĩ tới xuyên đến nơi này lại còn có thể hưởng thụ.
Một bên, Ngọc Nhi dường như nhớ tới cái gì, vội đến bên cạnh nàng hành lễ nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ kêu Ngọc Nhi, là trong phủ phái tới hầu hạ ngài.”
“Ngọc Nhi, tên nghe khá tốt.” Giang Gia Nhiễm nhấp nhấp miệng, hưởng thụ hương vị táo xanh đang lan tràn. Nàng nghiêng đầu cười, vớt mấy viên đậu phộng nhét vào trong tay Ngọc Nhi. “Ăn đi, ngon lắm.”
Ngọc Nhi vội đem tay khép lại sợ rơi rớt đậu phộng, theo sau cũng nở nụ cười. Từ trước đến nay, nàng thấy chủ tử trong phủ đều sợ hãi, nhưng thiếu phu nhân nhìn nàng cười một cái, khiến nàng không còn cảm giác thấp thỏm nữa.
Thiếu phu nhân là một chủ tử tốt, chắc chắn sẽ dễ ở chung.
Giang Gia Nhiễm lại nuốt xuống một ngụm bánh phu thê, bỗng nhiên nghiêm túc đứng thẳng, quay đầu hỏi: “Ai?”
Một cánh cửa sổ được mở ra, từ bệ cửa lộ ra nửa cái đầu nhỏ.
Đầu nhỏ thấy chính mình bị phát hiện cũng không sợ hãi bỏ trốn, hai cánh tay nhỏ dùng sức, đôi chân nhỏ men theo vách tường leo lên cửa sổ.
Thì ra là một cậu nhóc đáng yêu.
Cậu nhóc vịn vách tường cửa sổ, hướng mặt vào trong nhìn nàng. Không có một chút sợ người lại, cái miệng nhỏ phát ra âm thanh non nớt, không dấu vẻ nghi hoặc hỏi: “A, đó không phải đậu phộng với táo sao? Thật sự là ăn ngon như vậy?”
Giang Gia Nhiễm kinh ngạc một chút, cũng không đặc biệt cảm thấy kỳ quái. Đây là Ứng phủ, mặc kệ là đối với nàng hay nguyên thân, nơi này cũng chỉ là một nơi xa lạ. Xuất hiện ở đây cũng chỉ có thể là con cháu của Ứng gia.
Giang Gia Nhiễm rất thích con nít, ở trên người bọn nhỏ sẽ khiến cho nàng cảm thấy sự sống và hi vọng. Huống chi đứa bé này lớn lên rất đáng yêu, rất hợp với mắt duyên của nàng. Nàng bưng lên một đĩa đồ ăn vặt, đi tới trước mặt cậu nhóc rồi quơ quơ. “Nhóc con, mỗi người đều có mỗi yêu thích khác nhau. Muốn biết ăn ngon hay không thì tự mình tới thử.”
Cậu nhóc cũng không khách khí, tay nhỏ cầm lấy một cái nhét vào trong miệng nếm nếm.
“A…… Ăn cũng được, nhưng không có gì đặc biệt.” Cậu nhóc đưa tay vịn cửa sổ, ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói, “Cũng không phải là chưa ăn qua.”
Nói xong, cậu đưa chân ra từ từ trượt xuống khỏi cửa sổ: “Còn nữa, ta không gọi là nhóc con, ta kêu Lật Nhi!” Sau đó nhanh chân chạy mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT