Kể từ khi Giang Gia Nhiễm đến Ứng Phủ, nàng chưa một lần gặp mặt Ứng Chiếu Lâu, nhưng nàng xác định người này nhất định là vị vai ác kia.

Cũng chỉ có Ứng Chiếu Lâu mới có thể làm mấy kẻ hung ác như Cẩm Y Vệ không nói hai lời mà tránh lui.

Giang Gia Nhiễm âm thầm suy nghĩ, nàng đoán ra hắn là ai, nhưng Ứng Chiếu Lâu lại không biết nàng chính là vị thê tử trên danh nghĩa của hắn.

Nàng bị hắn nhìn nên có chút không quá tự tại, đưa tay lên sửa soạn lại áo ngoài sắp bị thấm ướt.

Người như vậy khiến người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không thể biết rõ tính tình của hắn như thế nào.

Vì đảm bảo an toàn, tốt nhất vẫn nên làm bộ không biết.

Nàng đang định cảm ơn một tiếng rồi chạy, Ứng Chiếu Lâu lại bỗng nhiên chuyển hướng xuống chân núi, không hề liếc nàng một cái.

Tựa như từ lúc bắt đầu vẫn đang xem núi đá cây cối, tùy ý liếc mắt một cái mà thôi. Trên đoạn đường núi này chỉ có bọn họ, không có người khác.

Giang Gia Nhiễm giật giật môi, đem thanh âm nuốt trở vào.

Thạch Phong chậm rãi đẩy Ứng Chiếu Lâu men theo đường núi đi xuống.

Ở phía sau, nữ tử chỉ nhẹ nhàng phát ra tiếng động, sau đó chạy đi rồi.

Hai đầu ngón tay của Ứng Chiếu Lâu di nhẹ, trước mắt hắn vẫn hiện lên bộ dáng ngây ngốc đứng thẳng, bắt lấy vạt áo của nàng.

Làn da trắng nõn, cổ cao dài, hai vai gầy hẹp, tóc mai nhẹ rũ xuống dán hai bên thái dương, phía sau là một đầu tóc đen đổ xuống như thác nước. Đôi mắt nàng không chớp, nhìn qua có vẻ rất lớn.

Có điều toàn thân trên dưới đều ướt đẫm, nước còn chảy lách tách. Thời tiết như này còn đi nghịch nước?

Ứng Chiếu Lâu nghĩ đến những việc gần đây, như suy tư gì.

Con gái nuôi của nhà họ Giang chính là nàng sao?

……

Giang Gia Nhiễm tìm đường trở về đạo quan.

Lúc Ngọc Nhi và Xuân Chi nhìn thấy Thiếu phu nhân, chỉ thấy tóc của nàng rối tung như vừa tắm xong, quần áo bên trong bên ngoài đều ướt cả khiến cả hai trở nên kinh sợ.

“Thiếu phu nhân!”

“Ngài làm sao thế này?”

Giang Gia Nhiễm nhẹ nhàng cười: “Đến sau núi bắt cá, ai ngờ lại ngã vào nước. Không có gì, ta biết bơi.”

Ban đầu vừa mới nhìn đến nàng, Ngọc Nhi sợ muốn chết, nghe giọng nói của nàng tùy ý như vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là tiểu thư hay phu nhân khác, việc này chắc chắn sẽ thành chuyện lớn. Nhưng thiếu phu nhân lại đem việc này xem như là chuyện đùa.

Xuân Chi cầm khăn, vừa giúp nàng lau tóc vừa nói: “Thiếu phu nhân thật là lợi hại.”

Có lẽ là lúc trước đi theo lão thái gia học.

Giang Gia Nhiễm thay quần áo ướt đi, sau đó chuẩn bị lên đường trở về nhà, đỡ phải gặp phải người nọ người kia.

Có điều, hôm nay mới biết được Ứng Chiếu Lâu cũng ra cửa. Lúc trước còn suy nghĩ hắn suốt ngày ngồi trong nhà không chán sao. Thì ra cũng không phải.

Lúc Phương Tề lo lắng chạy đến, Giang Gia Nhiễm đã lên xe.

Xuân Chi đi đến truyền lời với hắn: “Thiếu phu nhân không có việc gì. Hôm nay không ở lại lâu, sau này nếu Phương đạo trưởng có việc thì có thể tới Ứng phủ tìm. Hỏi người gác cổng ở cửa Tây là được.”

Nói xong, nàng cúi chào mới trở lại xe ngựa, bánh xe chuyển động đi xa.

Thấy người đi rồi, lúc này Phương Tề mới kinh ngạc nghĩ thầm, Ứng phủ sao?

Phía trước đó cũng không biết lai lịch của nàng, thấy nàng chưa nói nên cũng không hỏi. Không nghĩ tới nàng là thiếu phu nhân của Ứng phủ.

Bình thường Phương Tề hay đi lại ở trong thành, không phải suốt ngày ở tại đạo quán. Hắn nhớ tới mới đây có nghe qua hôn sự của hai nhà Giang - Ứng.

Vốn chỉ là hai người xa lạ tán gẫu với nhau ở bên đường. Hiện giờ  xem Giang Gia Nhiễm, hắn cảm giác có chút khác lúc trước.

Thì ra cũng là người đáng thương.

……

Lúc Thạch Phong đẩy Ứng Chiếu Lâu rời đi không lâu, đỉnh núi bình thản ban đầu bỗng nhiên chợt lóe xuất hiện hai người.

Sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bọn họ chạy lại điều tra kỹ càng.

Cho dù là người của bọn họ, hay là người của Dực Môn bị xúi giục phục kích Ứng Chiếu Lâu. Bọn họ đều thất bại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó trở về bẩm báo.

Sau khi Ứng Chiếu Lâu trở về, Thạch Phong ra ngoài một lúc, lúc sau trở về nói: “Bên trong Dực Môn đã khống chế được.”

Âm mưu của bọn họ là dụ mấy người phản bội, sau đó liên hợp lại rồi thả gián điệp vào khống chế Dực Môn. Bọn họ muốn làm người săn bắt, lại không nghĩ chính mình mới là con mồi bị theo dõi.

“Có cần xử lý bọn họ?”

Ứng Chiếu Lâu ngồi ở dưới tàng cây, nhấc đầu lên thì thấy được đèn mà Lật Nhi đưa về cho hắn.

Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tựa hồ một lúc lâu sau mới nhớ tới Thạch Phong đang hỏi hắn.

“Bọn họ bị lạc đường. Chúng ta đành vất vả một chút, đưa người trở về lại giúp Chiêm đại nhân.”

Thạch Phong gật đầu, sau đó đi tìm người làm việc này.

“Đại nhân!” Tiếng dẫm vội vàng của chiếc ủng đế cao kèm theo giọng nói bén nhọn đang nén giận. Một người đàn ông có đôi má hóp đi vào trong nhà, đôi mắt có chút ảo não. “Sao có thể như vậy?”

So với sự vội vàng của Chung Sĩ Tam, thần thái của Chiêm Sầm Nghi cực kỳ bình tĩnh, cũng không thấy hắn có cảm xúc gì. Trong lòng bàn tay hắn đang chậm rãi chuyển động hai quả hạch đào lớn, còn thường xuyên đưa lên đưa xuống.

Sau khi Chung Sĩ Tam biểu đạt xong sự phẫn nộ, hắn liền nhanh chóng thu liễm lại, cúi người cung kính hành lễ: “Đại nhân.”

Trong nhà cực kỳ an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh của hai quả hạch đào đang chuyển động.

Sau một lúc lâu, Chiêm Sầm Nguy mở miệng: “Chung đại nhân, không cần tức giận như vậy.”

Tốn thời gian và công sức bày mưu tính kế, nghĩ nhân lúc Ứng Chiếu Lâu đang tàn tật thì đi làm tan rã nội bộ Dực Môn. Giúp Chiêm đại nhân trừ bỏ đối địch, hoặc thu bọn họ cho mình dùng, sau đó thuận tiện trừ khử Ứng Chiếu Lâu. Kết quả lại khiến đối phương nhìn thấy được, lại bị bọn hắn chơi như khỉ xiếc.

Chuyện này không phải dăm ba câu là có thể hết buồn bực, nhưng Chung Sĩ Tam vẫn gật đầu trả lời: “Đại nhân nói đúng.”

Chiêm Sầm Nguy chơi quả hạch đào trên tay.

“Ta nói đúng? Lời ta nói không có đơn giản như vậy. Không phải ngươi muốn thử sao?” Tuy là hắn nói như vậy, nhưng giọng điệu lại rất bình đạm, không có ý chất vấn. “Vậy thử xem đi. Thử luôn có hai mặt là thành công hoặc không thành công.”

Chung Sĩ Tam thầm nghĩ, việc này rõ ràng là muốn hắn đi làm, hiện tại lại trở thành là do hắn muốn mới như thế. Có điều, trên mặt hắn vẫn toát ra vẻ hổ thẹn. “Cô phụ đại nhân tín nhiệm.”

“Nhưng mà đại nhân. Tại sao không thể trực tiếp động thủ?”

Tuy rằng hiện tại Ứng Chiếu Lâu chỉ là một người tàn phế, nhưng trong tay hắn vẫn đang cầm giữ chặt chẽ Dực Môn. Đó chính là Dực Môn, đến nỗi Cẩm Y Vệ của lục bộ đều không thể dễ dàng chạm vào.

Nhưng cho dù là như vậy, chỉ cần triệu tập lực lượng thật lớn, chẳng lẽ còn không thể kéo xuống một kẻ tàn phế khỏi cái ghế môn chủ?

“Không phải không thể, chính là không được.” Chiêm Sầm Nguy nói.

Đó là Dực Môn, đó là cơ cấu của triều đình, là hình thức được khởi kiến ban đầu từ thời tổ hoàng đế. Kia lại không phải phỉ đảng, muốn bắt tội gì để đi đối phó với bọn họ?

Có điều việc này kỳ thật cũng không quan trọng, nếu thật sự muốn động thủ, bắt tội cũng chỉ là một việc tiện tay mà thôi.

“Quan trọng là ý tứ của Hoàng Thượng.”

Vị Hoàng Thượng này của hắn là một đế vương kiêu ngạo.

Mặc kệ là Dực Môn hay là Ứng Chiếu Lâu, ở trong mắt hắn cũng chỉ là một cây đao, là một cây đao độc nhất vô nhị. Hắn làm hoàng đế, hắn muốn có được cây đao tốt này.

Người như Ứng Chiếu Lâu, dựa vào cái gì mà Thái Thượng Hoàng có thể sử dụng đến, hắn lại dùng không được?

Theo ý nghĩ của Hoàng Thượng, chỉ có việc làm thế nào để cây đao này có thể vững vàng cắm vào vỏ đao của hắn, mà không phải làm cho cây đao mình mơ ước bị hỏng.

Ứng Chiếu Lâu là một kẻ giảo hoạt, hắn biết được chuyện này một cách rành mạch, mới có thể kiêu ngạo như vậy.

Chung Sĩ Tam do dự mãi, nhịn không được mới đi tới nhỏ giọng nói: “Nhưng đó không phải là đao của Thái Thượng Hoàng sao?”

“Chiêm Sầm Nguy không có quát bảo hắn dừng lại, chỉ lắc đầu nói: “Hắn không phải.”

đối này rành mạch, mới vừa có cậy vô khủng.

Hắn chỉ là đao, mà không phải là đao của Thái Thượng Hoàng. Tuy rằng trước đây hắn được Thái Thượng Hoàng coi trọng, nhưng cũng chỉ là quan hệ giữa người cầm đao và đao. Ứng Chiếu Lâu không phải một người trung tâm.

Thái Thượng Hoàng cũng minh bạch việc này, vì thế mới đối với Ứng Chiếu Lâu vừa không thể rời, lại không thể không phòng bị.

Nếu không phải như vậy, vị Hoàng Thượng này của hắn sao có thể đủ kiên nhẫn chịu đựng đến mức này.

Hiện tại đao này không có chủ, Hoàng Thượng muốn làm chủ nhân của cây đao này, vì thế cực kỳ có kiên nhẫn.

Nhưng đây chỉ là ý tưởng của Hoàng Thượng, Chiêm Sầm Nguy lại không hề tán đồng việc này.

Có điều chuyện này không cần thiết nói nhiều lời với một cái quan nhỏ.

Hắn nói: “Còn có việc?”

Chung Sĩ Tam cực kỳ nhạy bén mà nói lời tạm biệt. Trước khi rời đi lại nghĩ đến cái gì, hắn quay lại, nói đến chuyện ngày đó thuộc hạ đưa đám người đi xử lý xong thì gặp phải Cẩm Y Vệ.

Không biết hiện tại Cẩm Y Vệ đang làm cái gì, tựa hồ bọn họ bị đồng lõa của mấy tên cường đạo bị giam trong ngục đến báo thù. Nghe nói Từ Mục còn bị thương, gặp được mấy kẻ không vừa.

Chiêm Sầm Nguy không thèm để ý nói: “Đều là đồng liêu, nói rõ ràng thì tốt rồi.”

“Vâng ạ, hạ quan sẽ xử lý tốt.” Chung Sĩ Tam gật đầu lui ra ngoài.

Lúc rời đi lại suy nghĩ, đồng liêu ư……

Đồng liêu nhưng cũng phải phân loại đồng liêu cấp bậc nào.

Nếu giống như hắn, tất nhiên là người một nhà với thủ phụ đại nhân. Nhưng Cẩm Y vệ lại khó mà nói.

……

Giang Gia Nhiễm một đường đi từ núi Trường Sơn trở về nhà, sau đó trực tiếp trở về sân nhỏ của mình.

Đợi nước tắm nấu xong, lại bắt đầu tắm gội thay quần áo. Ngọc Nhi còn tìm cho nàng một chén canh gừng, bắt nàng phải uống hết.

Có điều từ lúc Giang Gia Nhiễm trở về, làm chuyện gì cũng vô ý thức nhẹ nhàng. Nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn so lúc trước vài phân.

Nàng thật sự không thể tưởng được là có thể gặp phải Ứng Chiếu Lâu, không có chuẩn bị tâm lý một chút nào. Tuy rằng không biết hắn đã trở về hay chưa, có đang ở cách vách hay không, nhưng nàng theo bản năng chú ý hơn so với ngày thường.

Ngọc Nhi thấy nàng như vậy thì tưởng là do nàng quá mệt mỏi, trời còn chưa tối đã khuyên nàng nên lên giường nghỉ ngơi. Giang Gia Nhiễm không có mệt, nhưng đều bị nàng nói nhiều đến buồn ngủ, đành phải tắt đèn đi ngủ. Lúc trước tính toán nấu nồi canh nấm mới mẻ cho Lật Nhi nếm thử, cuối cùng cũng chỉ có thể để sau.

Từ sau khi Giang Gia Nhiễm xuyên đến nơi này, chất lượng giấc ngủ càng ngày càng không tồi. Vốn dĩ đêm nay cũng là một đêm không mộng, nhưng trời vừa hừng đông thì nàng lại bắt đầu nằm mơ.

Ở trong mộng, nàng đang đứng ở một vách núi không có bóng người. Cảm giác được toàn bộ mặt đất đều đang rung lên, trời giống như muốn sụp xuống.

Trong nháy mắt, ngàng bừng tỉnh dậy, mở mắt ra lại phát hiện chấn động này không có dừng lại.

Sao lại thế này, là động đất sao?

Đột nhiên, Giang Gia Nhiễm nhìn thấy toàn bộ nhà ở đang rung lên.

Động đất đáng sợ như vậy? Giang Gia Nhiễm thanh tỉnh ngay lập tức. Nhanh chóng xuống giường cầm lấy áo ngoài mang lên, chưa kịp mặc xong đã đẩy cửa chạy ra ngoài.

Vừa lúc nàng chạy ra ngoài sân, bức tường ngăn cách giữa hai sân viện run rẩy vài cái rồi ầm ầm ngã xuống.

Cát đá văng khắp nơi, bụi đất nổi lên bốn phía.

Giang Gia Nhiễm ngây ngốc nhìn bức tường vững chắc tự nhiên bị sụp đổ, cảm giác thế giới xung quanh đều trở nên an tĩnh.

Editor: Sorry mn, mình bận quá T.T

Các bạn bình luận cho mình có động lực Edit nhanh với!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play