Yến Cẩm Lăng khinh thường ra mặt nhìn Mộ Dung Sở.
Khuôn mặt Tiêu Vĩnh Thụy thanh tú, làm biểu cảm khinh bỉ ai đó cũng thành ra ngạo kiều làm nũng, làm cho Mộ Diệc Phàm đứng xa xa với thị lực cực tốt nhìn suýt không nói ra được lời thoại tiếp theo.
Mộ Dung Sở tức giận nói, "Yến Cẩm Lăng! Ngoan ngoãn chịu trói, nể tình ngươi khi xưa cũng là đệ tử của Huy Hoàng phái có thể sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Yến Cẩm Lăng cười nhạt, cầm thanh kiếm loang lổ máu giơ lên, một tay miết sạch vết máu trên đó, chăm chút thanh kiếm như nó vô cùng quý giá. Vừa miết thanh kiếm, Yến Cẩm Lăng vừa nói, giọng nói tuy không lớn nhưng có nội lực trong đó có thể truyền xa vạn dặm, "Nực cười, ta đi đến bước này, ngươi nghĩ ta có thể quay đầu sao?"
Không đợi Mộ Dung Sở trả lời, Yến Cẩm Lăng nói tiếp, "Không cần nhiều lời, đã đến được đây thì bỏ mạng tại đây luôn đi!" Nói xong Yến Cẩm Lăng ra lệnh cho thuộc hạ bày trận pháp. Kỳ nhân dị sĩ Yến Cẩm Lăng mấy năm qua tìm kiếm quả thật nuôi không uống công, bọn họ di chuyển đến đúng vị trí để bày trận. Yến Cẩm Lăng dùng kiếm, cứa một đường dài trên cánh tay trắng nõn, máu từ tay cậu chảy xuống. Kỳ lạ thay, từng giọt máu chảy xuống đều lóe lên một ánh sáng màu vàng rồi biến mất.
Yến Cẩm Lăng dùng chính máu của mình để tẩm bổ vào trận pháp, chống đỡ cho đến khi sức lực cậu cạn kiệt. Bởi vì Yến Cẩm Lăng chính là mắt trận!
Tiếng chém giết đinh đinh đang đang vang lên, có tu sĩ vận nội công, có người đổ máu mà chết, tất cả đều trong tầm mắt của Yến Cẩm Lăng. Dần dần, Ma giáo dần có xu thế yếu hơn, bên Mộ Dung Sở thừa thắng xông lên, có Bạch Thiên Hà y thuật tuyệt đỉnh bên cạnh trị thương cho bọn họ, thành ra đánh mãi không chết.
Yến Cẩm Lăng mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Bạch Thiên Hà ở đằng xa. Không biết cậu nghĩ gì mà thẫn người ra, có lẽ đang nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ của cậu và Bạch Thiên Hà khi trước, thời gian không thể quay lại nữa rồi.
Máu chảy xuống ngày càng nhiều, sắc mặt Yến Cẩm Lăng tái đi trông thấy, cậu đứng không vững, loạng choạng ngã xuống. Rất nhanh đã được một thuộc hạ ngự dụng thấy được chạy đến đỡ.
Tên thuộc hạ này là do một diễn viên hạng ba đóng, cảnh quay khá ít, nhưng được cái cậu ta rất chăm chỉ, diễn không được tốt lắm, mãi vẫn loay hoay ở hạng ba tên Lương Kim Sơn, không như Tiêu Vĩnh Thụy, mặc dù chủ thân xác này một chút khả năng diễn xuất cũng không có nhưng Tiêu Vĩnh Thụy hiện tại rất có thiên phú ở lĩnh vực này, phải nói là vô sư tự thông.
Lúc Lương Kim Sơn này đỡ được Tiêu Vĩnh Thụy thấy mặt của cậu quả thật còn tái xanh hơn kia nãy, cậu ta sợ cậu có chuyện gì, tranh thủ khi máy quay chiếu sang bên kia liền hỏi cậu, "Anh Tiêu, anh không sao chứ?"
"Không...không sao đâu, tôi sợ độ cao. Cậu đỡ tôi một tí là được." Tiêu Vĩnh Thụy từ nãy đến giờ không dám nhìn xuống phía dưới, nó cao lắm, khoảng chín, mười mét gì đó. "Đừng lơ là, chuẩn bị diễn tiếp đi." Tiêu Vĩnh Thụy nói nhỏ với Lương Kim Sơn.
Thuộc hạ lo lắng hỏi Yến Cẩm Lăng, "Giáo chủ, ngài cần gì phải như vậy?"
Yến Cẩm Lăng mắt nhìn ở phương xa, nói "Ta cần gì phải như vậy? Tôn nghiêm cuối cùng của ta đặt ở chỗ này... Ta một đời không làm được chuyện tốt gì, thôi coi như lần này tạo phúc cho các ngươi đi." Yến Cẩm Lăng thở dài một tiếng, mọi người nói cậu điên, nhưng có lẽ Yến Cẩm Lăng mới chính là người tỉnh táo nhất, nhìn thấu hết tất cả mọi thứ và cũng là người ác với bản thân nhất.
Thuộc hạ nghe thấy lời Yến Cẩm Lăng nói, bất chợt lạnh sống lưng, cậu ta la lên, "Giáo chủ, không được..."
"Ta kể ngươi nghe một câu chuyện xưa..." Yến Cẩm Lăng lảo đảo chống thanh kiếm xuống nền đất chống cả người cậu đứng lên, nhẹ giọng nói "Huy Hoàng môn chủ, lão ta thật chẳng có gì tốt đẹp cả, tại sao người đời luôn tôn sùng lão chứ? Ngươi biết không, lão cấu kết với thương buôn phía Đông đưa vào rất nhiều hàng cấm, kiếm được cả đống vàng bạc. Lão kiếm miếng ăn trên tính mạng của người dân, thế nhưng bọn họ lại mù quáng sùng bái lão, sùng bái môn phái của lão. Toàn lũ ngu xuẩn...và ta khi đó cũng là một trong những lũ ngu xuẩn đó, rất buồn cười phải không? Ha ha ha...."
"Không, giáo chủ, ngài đã chính tay lật đổ Huy Hoàng phái, ngài đã giúp những người dân đó thoát khỏi cái chết..." Thuộc hạ nói.
"Nhưng không một ai tin ta cả... không một ai." Yến Cẩm Lăng ngửa mặt lên bầu trời toàn khói lửa của cuộc chiến, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, lại nhanh chóng biến mất khi cậu cúi mặt xuống. "Ngươi, tên gì nhỉ? Tạ Minh... A Minh, ngươi báo cho mọi người rút về đi, chạy đến đâu thì chạy, cửa ải cuối cùng này ta thay mọi người canh giữ. Nhớ, sau này phải làm người bình thường, đừng có chơi mấy thứ cổ quái nữa rồi bị xa lánh, chăm sóc sức khỏe thật tốt, tối đến đừng chạy nhảy lung tung dọa người dân, cũng đừng lôi mấy con vật như con rắn con ếch ra dọa con nít, tụi nó khóc thì không ai dỗ nổi cả, an phận mà sống, cưới vợ sinh con, sẽ không còn một Yến Cẩm Lăng thứ hai che chở cho họ đâu."
Thuộc hạ tên Tạ Minh nước mắt rơi đầy mặt, không muốn rời khỏi vị Ma giáo giáo chủ này. Yến Cẩm Lăng giục cậu ta, "Nhanh, có lẽ ta không còn sức cầm kiếm đánh nữa rồi, lấy cho ta cây ngân cung."
"Vâng!" Tạ Minh cắn răng, nước mắt cậu ta vẫn rơi nhòa cả mắt chạy đi.
Chốc lát sau Tạ Minh quay lại, chiến sự đã nghiêng phần thắng về một bên, cậu ta cũng truyền tin lại cho những kỳ nhân dị sĩ khác để họ rút lui an toàn, dâng cây ngân cung lên Yến Cẩm Lăng.
Cậu cầm ngân cung, nhẹ nhàng vuốt ve, nói với Tạ Minh, "A Minh, ngươi cũng đi đi."
"Không! Ta ở lại với ngài." Tạ Minh kiên quyết không đi.
Yến Cẩm Lăng mím môi, nghiêm mặt nói, "A Minh ngươi không nghe lời rồi, ta là Giáo chủ, lời ta nói ngươi không tuân? Giáo chủ ra lệnh cho ngươi đi ngay lập tức."
"Giáo chủ... ngài..." Tạ Minh nói.
Yến Cẩm Lăng khẽ cười, nói "Đi đi, có ta canh giữ cửa ải cuối cùng, các ngươi sẽ không ai bị bắt đâu."
Tạ Minh cuối cùng cũng rời đi, chỉ còn một mình Yến Cẩm Lăng đứng trên cao. Bên phe Mộ Dung Sở thừa thắng xông lên, tiến sát đến tòa thành. Yến Cẩm Lăng cầm cung, bắn liên tục ba mũi tên cùng lúc, tất cả đều truyền nội lực. Một thân một mình cậu cũng có thể lấy một địch trăm, tiễn cũng hết, Yến Cẩm Lăng tụ nội lực của bản thân lại làm tiễn, tiếp tục tử chiến.
Yến Cẩm Lăng tiêu hao quá nhiều nội lực, đã không còn sức nữa rồi, bản thân lại bị trúng ba mũi tên, một ở vai, một ở phần hông, một ở bắp chân. Yến Cẩm Lăng mệt mỏi quỳ xuống lấy sức, cố gắng tụ nội lực lại nhưng vẫn không được, cả cái cơ thể này đã sắp phế, không còn chút nội lực nào nữa.
Mộ Dung Sở phi thân nhảy lên, chỉ vài bước đã đến đỉnh tòa thành nơi Yến Cẩm Lăng đang tiều tụy chống đỡ. Hắn vung kiếm chém một nhát bị Yến Cẩm Lăng quỳ dưới đất đỡ được, nhưng cũng chỉ chốc lát, ngay cả kiếm Yến Cẩm Lăng cũng không thể cầm nổi.
Yến Cẩm Lăng thở hổn hển, căm hận nhìn Mộ Dung Sở, hắn ta tiếp tục dùng kiếm đánh cậu. Yến Cẩm Lăng chật vật né tránh, sau vài lần, cậu tụ được một chút nội lực, cắn răng triệu nó ra tay thành một dao găm nhỏ, nhưng không phải để đánh với Mộ Dung Sở mà để đâm vào tim lấy một chút máu đầu tim ra.
Dù gì cũng là trái tim mình, đâm vào đương nhiên sẽ đau, cậu đau muốn ngất đi, dùng chút sức lực ít ỏi của mình bày một trận pháp nhỏ quanh người. Nhưng trận pháp này không phải để phòng thủ mà để tấn công!
Hàng vạn dao găm nhỏ được sinh ra trong trận pháp, bay đến tấn công Mộ Dung Sở. Trong tích tắc, Bạch Thiên Hạ nhảy ra một mình chiến đấu với dao găm, dù gì cô cũng sinh ra trong tông môn, không có võ nghệ thì quá tầm thường, Bạch Thiên Hạ vừa tinh thông y thuật lại vừa giỏi võ, một mình cô dư sức đánh với trận pháp của Yến Cẩm Lăng.
Yến Cẩm Lăng không ngờ Bạch Thiên Hà lại đến, nhưng giờ cậu cũng chẳng thể nào quản nổi, Mộ Dung Sở đã xáp lá cà tiến tới chém cho cậu một nhát ở vai.
Yến Cẩm Lăng chật vật trốn đi, nhưng trốn không nổi kiếm của Mộ Dung Sở, từng nhát từng nhát chém vào người. Toàn thân Yến Cẩm Lăng chảy máu, trong mắt cậu đã không còn hy vọng, nhưng rõ ràng ngay từ đầu đã không có hy vọng!
Tiêu Vĩnh Thụy đứng vào vị trí chuẩn bị nhảy xuống, cậu hít sâu một hơi, nhìn xuống từ trên cao.
Trời ơi! Chín, mười mét chứ đùa!
Cậu không muốn nhảy cậu không muốn nhảy cậu không muốn nhảy!
Sẽ chết mất!
Mặc dù có phao bơm hơi ở phía dưới... nhưng mà cậu vẫn rất sợ.
Tiêu Vĩnh Thụy trong lòng đấu tranh tâm lý vô cùng căng thăng.
Cả đoàn phim đang rất chăm chú nhìn Tiêu Vĩnh Thụy nhảy xuống hoàn thành cảnh cuối cùng nhưng chờ hoài chờ mãi mà không thấy cậu nhảy.
Đạo diễn biểu tình kỳ quái hô, "Cắt!"
Tiêu Vĩnh Thụy thở dài nhẹ nhõm, thật sự rất nhẹ nhõm đấy!
Đạo diễn hỏi, "Thụy Thụy, sao không nhảy?"
Tiêu Vĩnh Thụy biểu cảm tuyệt vọng, nói "Cháu không nhảy được không?"
"Không được, cảnh này phải quay, nó rất dễ lấy nước mắt độc giả." Đạo diễn kiên quyết nói.
"Nhưng cháu không nhảy được!" Tiêu Vĩnh Thụy đau đớn nói.
---- Hết chương 64 ---
Kiều: Thật ra tui biết quay cảnh dài là không thể, nhưng tui rất muốn viết một mạch cho nó hay, kiểu đang đắm chìm trong tâm lý của Yến Cẩm Lăng lại quay sang miêu tả tâm trạng của Tiêu Vĩnh Thụy, nó không có khớp lắm, tui viết cũng không rành mạch, nên thôi, mọi người đọc một mạch như đọc truyện về Yến Cẩm Lăng cho nó gay cấn.
Trạch Trạch: Sao hai chương rồi mà ta không lên sóng? Tay cầm dao kề cổ tác giả, Thụy Thụy ôm chân lê lết bên cạnh ngăn cản.
Thụy Thụy: Đừng mà...
Kiều: Hic... đại gia tha mạng, chương sau nha, chương sau nhất định cho ngài lên.