Hàn Tiểu Hạo lê lết nức nở ở trong phòng, Tiêu Vĩnh Thụy hỏi cậu ta có muốn đến phim trường với cậu không thì Hàn Tiểu Hạo bảo muốn đi ngủ bù. Tiêu Vĩnh Thụy liền đồng ý, để Hàn Tiểu Hạo và nhóc con ở khách sạn, còn mình thì chạy đến phim trường.


Trên đường đi, Lục Liễu tò mò hỏi, "Anh Thụy, anh quen biết Hàn ảnh đế sao?"


Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu, "Ừ, khá thân. Em fan cậu ta à?"


Lục Liễu hưng phấn nói, "Dạ phải, em thích nhất là Hàn ảnh đế! Bộ phim điện ảnh đầu tiên em xem là [Độc Dược] cho chính Hàn ảnh đế diễn nam chính đó! Siêu ngầu luôn!"


Tiêu Vĩnh Thụy có nghe loáng thoáng qua [Độc Dược], bộ phim này Hàn Tiểu Hạo phá vỡ kỷ lục phòng vé mùa hè năm trước. Quả thật là vận may kinh người, vừa mới xuất đạo đã được nhận vai chính rồi. Nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng của cậu ta.


Hai người tán gẫu một lúc đã tới phim trường. Lại là một ngày làm việc mệt mỏi, cuộc sống của Tiêu Vĩnh Thụy quay cuồng theo từng tiến độ của bộ phim, ngày nào cũng làm việc đến tận chiều tối. Cậu giảm gần 5 kg, lúc lên cân Tiêu Vĩnh Thụy cũng không ngờ bản thân mình chỉ còn có 48 kg.


Tiêu Vĩnh Thụy vô tình lỡ miệng nói với Hàn Trạch, bị hắn tức giận mắng một trận. Cậu chỉ nín thin thít ngồi nghe, đầu cũng không dám ngẩng lên, rất sợ tia lửa của hắn bắn qua màn hình điện thoại xuyên thẳng vào người cậu. Cuối cùng, Hàn Trạch chốt lại bằng một câu hỏi, "Em biết em sai gì chưa?"


Tiêu Vĩnh Thụy nghe chửi tai này ném qua tai kia, ngơ ngác nói, "Về sau em sẽ không nói số kg của mình cho anh nữa."


Lòng lộp bộp vài tiếng, chết! Cậu lại lỡ lời, vội vàng sửa lại, "Em sẽ chú ý ăn uống, không nhịn ăn..."


Nhưng vẫn không cản nổi lửa giận của "khủng long bạo chúa" phun từ Mỹ đến Trung Quốc.


Ba người Tiêu Vĩnh Thụy, Hàn Tiểu Hạo và Hàn Lạc An chung sống vô cùng êm ấm với nhau khoảng một tuần thì đột nhiên có một vị khách không mời mà đến. Buổi tối hôm ấy Tiêu Vĩnh Thụy được về sớm, cả nhà ba người định làm một bữa linh đình, ai ngờ lại có người gõ cửa.


"Ai vậy nhỉ?" Tiêu Vĩnh Thụy tự hỏi, rồi cậu đứng dậy ra mở cửa. Ngoài của là một nam nhân, vóc người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, ăn mặc cũng rất gọn gàng, anh cũng không ngờ người mở cửa là một người khác. Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình từng gặp người này lúc nào, cậu không để người ta vào phòng, đứng ngoài cửa hỏi luôn, "Anh là ai?"


Nam nhân không trả lời câu hỏi của cậu, hỏi ngược lại, "Hàn Tiểu Hạo có ở đây không?"


Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày, người này tự nhiên hỏi tung tích Hàn Tiểu Hạo, chần chừ không trả lời. Đầu óc của cậu xoay xoay mấy vòng, đột nhiên nhớ đến cái người đáng ghét Hàn Tiểu Hạo nói. Tiêu Vĩnh Thụy mỉm cười nhìn anh ta nói, "Anh tìm lầm chỗ rồi, tôi ở một mình mà. Hàn Tiểu Hạo.... là cái vị ảnh đế rất nổi tiếng phải không? Sao cậu ấy lại ở với tôi được."


Nam nhân lộ vẻ nghi hoặc kèm theo lo lắng, hỏi lại "Vậy cậu biết Hàn Tiểu Hạo ở đâu không?"


Tiêu Vĩnh Thụy nhẹ nhàng đáp, "Xin lỗi, giờ tôi đang ăn cơm. Muốn tìm người có thể lên đồn công an, tôi không có trách nhiệm tìm người cho anh..." Cậu nói chưa dứt câu, trong phòng Hàn Tiểu Hạo tên siêu ngu ngốc này chờ không được nói vọng ra, "Thụy Thụy, anh ngủ ở ngoài luôn rồi hả? Ai tìm anh vậy?"


Lòng Tiêu Vĩnh Thụy chỉ còn ba chữ: Thôi xong rồi....


Nam nhân đứng ngoài cửa nghe giọng liền nhạy bén nhận ra, rất không khách khí đẩy Tiêu Vĩnh Thụy ra chạy vào tìm người. Tiêu Vĩnh Thụy bị người lạ xô bẹp dí vào bức tường, thầm cảm thán: Không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo chính là thế này đây.


Chốc lát sau, Hàn Tiểu Hạo ở bên trong la toáng lên. Cậu ta cũng chẳng ngờ khách tới lại là cái tên khốn nạn này. 


"Sao anh lại tìm được chỗ này? Anh mau đi đi, tránh xa tôi ra." Hàn Tiểu Hạo gào lên.


"Hàn Tiểu Hạo, quay về với tôi đi." Nam Cung Dạ nói.


"Không!"


"Vậy đừng trách tôi dùng bạo lực với em." Nam Cung Dạ anh tìm thằng nhóc con này gần một tuần, mà Hàn Tiểu Hạo như bốc hơi vậy, không thể tìm được. Cả căn biệt thự cũng không bóng người. Anh đành gọi cho Hàn Trạch. Hắn nghe vậy liền bảo rằng biết em trai hắn ở đâu nhưng hắn không nói, sợ anh làm gì em trai hắn. Anh nghe mà ngứa tai, tên này nhất định là muốn kiếm chác chút gì đó từ anh mà! 


Nam Cung Dạ ngứa răng thề thốt sau này nhất định có mối làm ăn nào tốt nhất định chia cho Hàn Trạch thì hắn mới thong dong nói ra địa điểm.


Anh em lúc nguy nan không thằng nào xài được!


Quay về hiện thực, Tiêu Vĩnh Thụy đứng bên cạnh, tay ôm nhóc con Hàn Lạc An, mắt chứng kiến tận cảnh "bạo lực gia đình" trong truyền thuyết. Hàn Tiểu Hạo cũng yếu quá đi, mới mấy chiêu đã bị xách lên như xách mèo rồi. Hàn Tiểu Hạo gào khóc hu hu bị Nam Cung Dạ xách đi ra ngoài. Tiêu Vĩnh Thụy mới nhớ đến nhóc con mình đang ôm trên tay.


"Tiểu An, con muốn đi với chú Tiểu Hạo không?"


Hàn Lạc An bĩu môi, nói "Thôi, con ở lại đây. Con không muốn về đâu, hai người đó rất ồn ào!" Giọng điệu non nớt thế mà nói ra lời như ông cụ non chọc cậu bật cười, "Vậy cũng được, thôi hai chúng ta ăn cơm đi."


Một đoạn sự cố nho nhỏ trôi qua, Tiêu Vĩnh Thụy lại quay về những ngày bình thường. Chỉ khác mỗi việc cậu không thể để Hàn Lạc An ở một mình ở khách sạn, cậu không yên tâm nên đưa nhóc con đi theo luôn. Hàn Lạc An cũng ngoan vô cùng, không chút nào quậy phá, đỡ việc cho cậu rất nhiều.


Ngày qua ngày, đoàn phim [Yến Cẩm Lăng] cũng đến chặng đường cuối cùng. Cảnh quay này là cảnh quay cuối cùng của Tiêu Vĩnh Thụy, với sự dàn dựng công phu nhất từ trước đến nay. Nhân viên đoàn phim đã chuẩn bị từ tối hôm trước đến sáng hôm nay. Bây giờ đây, Tiêu Vĩnh Thụy trên tay cầm kịch bạn đã bị mình xem nát, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ rườm rà trang trí nào là hoa văn, họa tiết, nào là kim tuyến, nói chung Tiêu Vĩnh Thụy gần giống như cây noel rồi, đứng im cho nhân viên trang trí lên trên người.


Cậu nhíu mày đọc đi đọc lại đoạn này trong kịch bản, thật ra đoạn này chỉ có vài lời thoại. Nhưng ngay trong hôm trước, đạo diễn bảo biên kịch sửa lại kịch bản cho Yến Cẩm Lăng bị vạn tiễn xuyên tim rồi ngã từ thành cao ngã xuống cho nó thêm bi thảm. 


Đối với mấy diễn viên khác thì không sao, nhưng Tiêu Vĩnh Thụy lại gặp trở ngại tâm lý rất lớn đối với phân đoạn này. Trước kia chỉ có một vướng mắc là vạn tiễn xuyên tim, giờ lại thêm một cái ngã từ thành cao xuống. Mà Tiêu Vĩnh Thụy đối với hai cái này thì sợ cả hai. Cậu không còn thời gian buồn rầu nữa vì đạo diễn đã kêu cậu vào vị trí rồi.


Doris vỗ vai cậu hòa ái bảo, "Thụy Thụy, còn cảnh cuối cùng, nhất định phải diễn thật tốt." Ông rất thích thằng nhóc Tiêu Vĩnh Thụy này, dịu dàng, lễ độ, đối nhân xử thế rất tốt, tâm tư còn đơn thuần, lại chăm chỉ diễn xuất. Quả thật là hòn ngọc thô trong giới giải trí!


Tiêu Vĩnh Thụy cười, thật thà nói, "Cháu sẽ cố gắng ạ." Còn được hay không thì cậu không chắc chắn...


"Action!" Phó đạo diễn cầm clapper board "cạch" một tiếng. Tất cả diễn viên đều vào vị trí, Tiêu Vĩnh Thụy đứng thẳng lưng, hít sâu một hơi lấy khí, đến đâu thì đến đi, cậu cố hết sức là được.


Yến Cẩm Lăng dùng ba năm để lật đổ Huy Hoàng phái, diệt môn chỉ trong vòng vài ngày. Có thể nói Ma giáo do Yến Cẩm Lăng dẫn dắt đã bước tới thời kỳ huy hoàng nhất, thay thế ánh mắt trời lụi tàn Huy Hoàng phái kia. Có lẽ tiếng xấu truyền quá xa, Ma giáo không làm gì người dân bình thường nhưng những người đó lại vô duyên vô cớ xa lánh, thậm chí viết những thoại bạn bêu xấu! 


Yến Cẩm Lăng sau khi diệt môn, bắt sống được Bạch Thiên Hà. Cậu vụng về dùng tình cảm chân thành nhất của bản thân đối xử với cô thật tốt, tốt đến mức muốn dâng tất cả cho cô. Chắc hẳn Bạch Thiên Hà là người duy nhất đối xử tốt với Yến Cẩm Lăng khi trước. Yến Cẩm Lăng bên ngoài ngoan độc xảo quyệt, khi ở bên cạnh Bạch Thiên Hà thì dịu dàng ôn nhu, không bao giờ quát mắng, lại còn tận tình hầu hạ phục vụ Bạch Thiên Hà y như lúc cô còn là nữ nhi cao cao tại thượng ở Huy Hoàng phái.


Nhưng Bạch Thiên Hà thì không như thế, tuy cô có tình cảm với Yến Cẩm Lăng là thật, nhưng cô thích chính là Yến Cẩm Lăng hào hiệp chính nghĩa, ngây thơ đơn thuần làm đệ tử ở Huy Hoàng phái chứ không phải kẻ xảo quyệt âm hiểm này. Hơn nữa, Yến Cẩm Lăng còn là hung thủ giết cha cô, huynh đệ của cô, cô có chết cũng không thể nào tha thứ cho tên sát nhân này.


Bạch Thiên Hà sống những ngày tháng xa hoa nhất ở Ma giáo, không một ai có thể làm gì cô cả, như một bà chủ ở đây. Nhưng cô không muốn sống một cuộc sống cá chậu chim lồng thế này, cô muốn bay nhảy khắp nơi, khám phá thế giới ngoài kia. Chính vì vậy, Bạch Thiên Hà cấu kết với Mộ Dung Sở - vị đệ tử chân truyền của môn chủ. Mộ Dung Sở đem lòng yêu Bạch Thiên Hà, cô biết chứ, hắn còn rất hận Yến Cẩm Lăng, thề thốt phải báo thù cho sư phụ, trả nỗi nhục nhã của Huy Hoàng phái.


Vì thế mới có ngày hôm nay, Mộ Dung Sở tụ tâp tu sĩ gần xa tiến đánh Ma giáo, Bạch Thiên Hà ở bên trong yểm trợ đánh ra, phải nói là nội ứng ngoại hợp. Yến Cẩm Lăng yêu sâu sắc Bạch Thiên Hà, tin tưởng cô thật lòng, ai ngờ lại bị một cú phản bội thế này.


Yến Cẩm Lăng mặc bộ y phục màu đỏ, có lẽ cậu muốn dùng màu này để che đi vết máu dính trên người. Cậu như tân lang chuẩn bị cưới, nhưng trên mặt lại là nét ưu thương nhìn người mình yêu say đắm chạy đến với địch nhân. 


Tiêu Vĩnh Thụy một tay cầm thanh kiếm đã được đổ nước màu đỏ giả thành máu, cậu bước từng bước chậm rãi đi lên tòa thành cao ngất. Từng bước khiến cả người cậu loạng choạng, có lẽ đã bị thương rất nghiêm trọng rồi, thanh kiếm kia cậu không nhấc lên nổi, chỉ kéo lê nó dưới sàn. Khuôn mặt chết lặng không còn sức sống, nhưng đôi mắt vô cùng kiên định.


Tiêu Vĩnh Thụy thời khắc này nhập làm một với nhân vật Yến Cẩm Lăng. Cậu lên được đỉnh của tòa thành, nhìn xuống dưới là cảnh chiến loạn, quân phe cậu đã dần yếu thế, đối diện là khuôn mặt lạnh tanh đầy thù hận của Mộ Dung Sở do Mộ Diệc Phàm sắm vai. Gần Mộ Dung Sở là Bạch Thiên Hà đang cưỡi trên ngựa cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.


Yến Cẩm Lăng thở hắt ra một hơi, nói "Thiên Hà, về đây với ta." Tuy Yến Cẩm Lăng nói với âm lượng rất bình thường nhưng trong giọng nói có linh khí, truyền xa đến tai Bạch Thiên Hà. Cô biến sắc nói, "Không bao giờ!"


"Nàng sao lại đi với tên đó, thật xấu xí... Không phải nàng thích nhất mấy thứ xinh đẹp sao. Về đây với ta đi Thiên Hà, ta sẽ dâng tất cả những gì nàng muốn, sẽ luôn yêu quý nàng, sủng ái nàng. Thiên Hà, nàng đi với tên đó... biết tim ta đau đến nhường nào không?" Yến Cẩm Lăng tựa như kẻ điên, mặc kệ Bạch Thiên Hà cự tuyệt, cậu vẫn thổ lộ tấm lòng của mình.


Mộ Dung Sở không nhịn được nữa nói, "Tên thần kinh! Ngươi nói ai xấu xí?"


"Là ngươi đó." Yến Cẩm Lăng nói xong còn nhe răng cười, hai mắt híp lại vô cùng vui vẻ, nếu mặc kệ toàn thân đẫm máu kia của Yến Cẩm Lăng thì mọi người sẽ rất tán thưởng nụ cười này. Nhưng một kẻ bị thương toàn thân rồi mà vẫn còn cười được thì nên tránh thật xa, tên này bị điên rồi.


---- Hết chương 63 ---


Trạch Trạch: Nay ta không được lên sóng! Tức giận!


Thụy Thụy: Ngoan ngoan, rất nhanh sẽ gặp lại anh thôi.


Trạch Trạch: Vẫn giận! Cho hôn một cái mới hết giận.


Thụy Thụy: Ngại ngùng đưa mặt qua cho sắc lang hôn.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play