Hàn Trạch nhận thư từ mật thám truyền tới tay. Là thư của Tiêu Vĩnh Thụy, cậu gửi cho hắn một bức thư rất to, trên đường đi mật thám phải gấp lại mấy phần. Tay Hàn Trạch căng thẳng đến nỗi vã mồ hôi, lật thư ra đọc thì lại là một bức tranh. Tiêu Vĩnh Thụy hội họa cũng bình thường, chỉ là Thái Hậu rất thích vẽ vời, hồi còn nhỏ cũng hay nắm tay dạy cậu vẽ, thành ra cũng không đến nỗi tệ. Nhưng Hàn Trạch thì không biết chuyện này, hắn nhìn chằm chằm bức tranh thật lâu không nói gì.
Câu vẽ là một người đàn ông, đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác. Cả hai đều đang ôm nhau ngủ. Người đàn ông được ôm trong lòng người nọ dáng vẻ nhỏ nhắn hơn, người đàn ông còn lại có thể ôm hết cả cơ thể người đó. Tiêu Vĩnh Thụy vẽ khá trừu tượng, vì cậu chỉ biết vẽ tranh thủy mặc. Giờ bẻ lái sang vẽ người thì hơi ngượng tay, với lại trình độ cũng không siêu phàm như các họa sĩ chính thống.
Nhìn mãi Hàn Trạch mới nhận ra, hai người đang ngủ đó chính là hắn và Tiêu Vĩnh Thụy. Hai người đang ôm nhau ngủ say. Phía dưới còn viết một dòng chữ.
"Hàn Trạch, em nhớ anh. Thật muốn ngủ cùng anh." Cuối dòng còn vẽ thêm một mặt khóc, vô cùng dễ thương.
Tiêu Vĩnh Thụy thật sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng viết ra lại không tài nào diễn tả được hết, đành vẽ một bức tranh gửi đến người thương.
Tranh, là linh hồn của người họa sĩ.
Tiêu Vĩnh Thụy dùng tranh, vừa tinh tế vừa khéo léo bày tỏ linh hồn của mình vô cùng nhớ hắn, muốn thương hắn, muốn ngủ cùng hắn.
"Bảo bối nhà mình thật biết cách trêu chọc người." Hàn Trạch cười nhẹ, trái tim như có dòng nước ấm áp len lỏi chảy vào, làm cả người hắn nóng lên.
-------
Màn đêm buông xuống, Hoàng Cung vẫn rực rỡ ánh đèn, mặc cho bên trong ẩn chứa những âm mưu đen tối. Mọi người đều biết tân sủng của Hoàng Thượng sống ở Bảo Linh Cung, vị này không biết thần thông quảng đại cỡ nào mà lại khiến cho Hoàng Thượng đêm nào cũng đến.
Đêm nay cũng vậy, Tiêu Vĩnh Ngôn đến sau khi khi Tiêu Vĩnh Thụy ăn cơm xong. Dạo này cơm được cung nữ Linh Nhi của Hoàng Hậu lén lút thay đổi, cho nên cậu rất yên tâm mà ăn. Vừa ăn xong liền nghe thấy thái giám bên ngoài thông báo có Hoàng Thượng đến. Chút tâm tình vui vẻ vào buổi tối của Tiêu Vĩnh Thụy đều bay biến.
Kỳ lạ, dạo này nghe nói chính sự rất bận. Sao Hoàng huynh mỗi ngày đều đặn đến điểm danh mình vậy?
Tiêu Vĩnh Thụy đứng dậy, hành lễ với Tiêu Vĩnh Ngôn. Tiêu Vĩnh Ngôn dù bận đến đâu thì đứng trước mặt cậu thì vẻ mặt vẫn hơi dịu đi một chút.
Tiêu Vĩnh Ngôn nhảy bén cảm nhận được cậu vẫn tiếp đãi với anh như thường, nhưng thái độ lại hơi khang khác. Anh hơi nhíu mày suy tư.
Cậu kêu người bày chút bánh quy lên, muốn mời Tiêu Vĩnh Ngôn ăn. "Hoàng huynh, món này Ngự Thiện Phòng làm ngon lắm, ăn thử đi." Cậu cầm đưa cho anh.
Tiêu Vĩnh Ngôn cầm bánh lên, nhìn chiếc bánh một lúc, lại nói, "Ngon như thế, đệ nỡ cho trẫm sao? Thôi, không giành với đệ, đệ tự ăn đi."
Nói xong lại trả bánh về dĩa.
Tiêu Vĩnh Thụy hơi bĩu môi, lại cầm chiếc bánh lên, đưa cho anh, "Nhưng đây là tấm lòng của đệ mà! Huynh không ăn đệ sẽ không vui!"
"Trẫm không thích ăn bánh quy cho lắm. Đệ cứ giữ mà dùng." Tiêu Vĩnh Ngôn bình thản nói. "Buổi tối ăn ít thôi, kẻo không ngủ được."
Tiêu Vĩnh Thụy tự cầm tự ăn, "Đệ không ngủ được liên quan gì đến huynh!"
Tiêu Vĩnh Ngôn suy nghĩ một chút, lại nói, "Không ngủ được có thể qua tẩm cung của trẫm ngủ."
"Không cần!"
"Lộc cộc." Trên mái nhà phát ra âm thanh, Tiêu Vĩnh Thụy giật mình, đến rồi ư?
"Cái gì trên mái nhà vậy?" Tiêu Vĩnh Ngôn hỏi, định sai thị vệ trèo lên xem xét.
"Chắc là chuột thôi." Tiêu Vĩnh Thụy chống cằm nói, lại đuổi mèo nhỏ đang loanh quanh bên người đi, "Trạch Trạch, đi bắt chuột đi."
Trạch Trạch "meo" một tiếng kháng nghị rồi cũng nhảy ra ngoài, chả biết đi đâu.
Suốt thời gian còn lại, Tiêu Vĩnh Thụy cứ ngó ra ngoài cửa sổ, hơi mất tập trung. Tiêu Vĩnh Ngôn nhíu mày càng chặt, hỏi cậu, "Bên ngoài có gì hay vậy?"
Tiêu Vĩnh Thụy quay lại nhìn anh, ỉu xìu nói, "Đệ chờ Trạch Trạch."
Một câu hai nghĩa, ai hiểu kiểu gì thì chính là kiểu đó.
Thật vậy sao? Tiêu Vĩnh Ngôn nghi hoặc, nói xong anh cũng đứng lên, cáo từ với cậu, dặn dò đi ngủ sớm, ăn uống đầy đủ rồi quay về tẩm cung.
Tiêu Vĩnh Thụy ăn hết cái bánh quy này đến bánh quy nọ, lại nhìn dĩa bánh đầy ụ giờ còn le que vài cái, cậu thở dài, miệng lẩm bẩm, "Huynh cứ nói không ăn đi, phải có gì đó trong đồ ăn huynh mới không ăn. Đồ lừa đảo!"
"Trạch Trạch ơi..." Tiêu Vĩnh Thụy nghêu ngao gọi. Một bóng đen bay vù vào trong phòng, mèo nhỏ Trạch Trạch thấy dĩa bánh còn có vài miếng tức đến nỗi xù lông, cào cho Tiêu Vĩnh Thụy mấy phát ở tay.
"Hứ." Cậu mặc kệ Trạch Trạch, lấy bút, giấy và nghiên mực ra bắt đầu viết thư. Bức thư trước đó cậu vẽ với ghi vài chữ, cảm thấy không đủ. Bức này viết lại càng nhiều lời đường mật hơn, chắc chắn dỗ đến nỗi Hàn Trạch cười tít cả mắt!
Có nên bày tỏ chút ham muốn chuyện phòng the không nhỉ?
Ừm... viết một chút thôi.
Ngắn quá, Hàn Trạch sẽ không thích, viết thêm chút nữa.
Được rồi.... Tiêu Vĩnh Thụy gác bút. Cậu nhoài người ra cửa sổ, gõ gõ vài cái trên cánh cửa, một bóng đen chui xuống. Cậu đưa bức thư này cho cậu ta, nói "Đưa cái này cho chủ tử của ngươi. Cảm ơn vì đường xá xa xôi giao thư hộ ta nhé."
Mật thám gật đầu, phóng đi.
Tiêu Vĩnh Thụy vươn vai mệt mỏi, thấy vẫn còn sớm, đành ngồi chơi với mèo nhỏ của mình.
Bên ngoài Hoàng Cung, mật thám đang bí mật dùng khinh công chạy ra ngoài, bỗng nhiên một mũi tên nhọn hoắt lao vút tới, đâm vào sườn của cậu ta. Cậu loạng choạng té xuống.
Trong lòng thầm biết chuyện xấu đã xảy ra, vẫn ôm hy vọng bỏ chạy. Nhưng nửa đường đã bị thân vệ tóm cổ bắt lại.
Mật thám định phi tang luôn cái bức thư Tiêu Vĩnh Thụy giao nhưng bị thân vệ đạp xuống đất, đạp vào hai tay của cậu ta không cho cậu ta nhúc nhích.
Tiêu Vĩnh Ngôn thần sắc nghiêm trọng chay đến, nhìn mật thám bị tóm dưới đất, nói "Lục soát người hắn cho trẫm!"
Thân vệ của Hoàng Thượng tìm thấy phong thư thần bí, giao cho Hoàng Thượng. Tiêu Vĩnh Ngôn cầm phong thư, ánh mắt ác liệt nhìn mật thám, "Giam trong lao, tra rõ ràng!"
Nhưng chưa kịp moi móc tin tức gì thì mật thám đã cắn lưỡi tự sát.
Tiêu Vĩnh Ngôn nói, "Từ bây giờ, Hoàng Cung giới nghiêm! Không để một tên nào khác lọt vào!"
"Rõ." Thị vệ xung quanh nghe lệnh đi làm việc.
Anh đi về Dưỡng Tâm điện, cầm lấy bức thư đọc, thư này do chính tay của Tiêu Vĩnh Thụy viết, nét chữ không sai được. Nhưng....
Tiêu Vĩnh Ngôn vò nát bức thư ném xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, "Ai? Là cô nương nhà nào? Thụy Thụy đã thích cô nương nhà nào?" Trong đầu Tiêu Vĩnh Ngôn điên cuồng đặt câu hỏi.
"Lại còn sỗ sàng như thế! Chắc là là một cô nương hư hỏng mới làm cho Thụy Thụy trắng như một tờ giấy có thể viết những lời dâm tục như này! Đáng ghét! Phải bắt nàng ta lại, ngũ mã phanh thây."
"Không thể, Thụy Thụy mới trở về mấy tháng gần đây, cổng thành còn không bước ra thì làm sao thích cô nương ngoài thành được. Chắc chắn là ở trong cung... chắc chắn là thế." Tiêu Vĩnh Ngôn nghĩ, đáy mắt nổi lên tia ghen ghét. Tại sao, tại sao.... ta thích đệ ấy như vậy, mà đệ ấy lại dám léng phéng bên ngoài với cô nương khác ngoài kia.
Tiêu Vĩnh Ngôn một đêm mất ngủ.
Tiêu Vĩnh Thụy một đêm ngủ như heo.
Chuyện này chỉ mỗi mình Tiêu Vĩnh Ngôn biết, cứ đặt ở trong lòng mãi, dần dần thành một cái dằm trong tim, moi ra thì nhức, giấu đi thì đau.
Một hôm, Tiêu Vĩnh Ngôn quá chén. Bình thường nếu anh quá chén thì sẽ về Dưỡng Tâm điện nằm nghỉ, có phi tần bên cạnh hầu hạ. Nhưng nay anh đã đuổi hết họ đi, một mình uống hết bình rượu này đến bình rượu khác. Trong lòng cứ tâm tâm niệm niệm bức thư gửi cho ai. Anh đứng dậy, di giá Bảo Linh Cung.
Tiêu Vĩnh Thụy đang ngồi trong trên bàn gỗ rèn chữ, bỗng nhiên cửa bị mở toang ra, cậu giật mình quay người lại. Thì ra là Hoàng huynh đến.
"Đi ra ngoài hết! Trẫm bảo các ngươi đi ra ngoài hết!" Tiêu Vĩnh Ngôn ra lệnh cho tất cả thái giám cung nữ thị vệ gì đó đều cút ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Vĩnh Thụy và anh.
Tiêu Vĩnh Thụy tay vẫn cầm bút lông, nhíu mày bịt mũi nói, "Hoàng huynh sao lại say đến thế?"
Tiêu Vĩnh Ngôn không nghe, nhìn chằm chằm vào bút trên tay cậu, lại nhìn chằm chằm vài giấy đang đặt trên bàn, đi đến xé nát chúng. Tiêu Vĩnh Thụy hết hồn, kéo tay anh ra. Không ngờ Tiêu Vĩnh Ngôn say vậy mà sức lại khỏe vô cùng, vặn ngược lại tay cậu, đẩy cậu ngồi lên trên giường.
"Huynh nổi cơn điên gì vậy?"
"Điên?" Tiêu Vĩnh Ngôn đi đến, chặn trước người cậu, "Đệ nói ta điên? Ai cũng nói là ta điên rồi. Đúng, ta điên rồi!" Nói xong anh đè người cậu xuống giường, bóp chặt cằm của cậu, gằn giọng nói, "Đó là cô nương nào? Nói mau! Đệ viết thư cho cô nương nào?"
Tiêu Vĩnh Thụy cứ cảm giác cái tình tiết này nó sai sai, buốn bực vặn vẹo cơ thể đẩy Tiêu Vĩnh Ngôn ra, quát "Huynh nói gì vậy? Đệ làm gì viết thư cho cô nương nào? Tránh ra... đè lên tay đệ rồi!"
"Nói dối!" Tiêu Vĩnh Ngôn tức giận, "Ta xem đệ nói dối được đến khi nào!" Anh bắt đầu xé toạc vạt áo của của cậu xuống, tay đưa lên trên đầu, giật ngược tóc cậu để cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Da đầu Tiêu Vĩnh Thụy tê rần, cậu biết rồi! Cái tình tiết này quen lắm, đây là cái tình tiết mà lúc nào Hàn Trạch cầu hoan cậu đều làm!
Nhìn gương mặt hao hao giống Hàn Trạch của Tiêu Vĩnh Ngôn, Tiêu Vĩnh Thụy chưa bao giờ cảm thấy mình tỉnh táo như bây giờ.
Tim cậu đau nhói, tại sao mọi chuyện thành ra như vậy? Họ là anh em đấy!
Tiêu Vĩnh Thụy giơ chân, đá một cú thật mạnh vào hạ bộ của Tiêu Vĩnh Ngôn, cuống cuồng bò dậy bỏ chạy.
Thị vệ đứng canh bên ngoài thấy Tiêu Vĩnh Thụy quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, ngớ người chả hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiêu Vĩnh Ngôn ăn đau, tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng lửa giận vẫn còn, quát lớn, "Bắt lại cho trẫm!"
Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy bị gô cổ, hai tay bị trói chặt đằng sau, lôi xềnh xệch về Bảo Linh Cung.
Cậu bị thị vệ bắt quỳ xuống, đầu đập xuống đất. Cú đập hơi mạnh làm cậu choáng váng, cậu nhìn Tiêu Vĩnh Ngôn hai mắt đang đỏ lừ ngồi trên ghế, cười khinh bỉ.
"Ngươi tưởng ngươi đang lừa con nít sao? Mấy chuyện ngươi làm với mẫu thân ta ta đều biết cả rồi. Ngươi là đồ khốn nạn, súc sinh không bằng heo chó. Ngươi xứng với long ỷ của phụ hoàng sao? Ngươi không xứng!"
"Câm miệng!" Tiêu Vĩnh Ngôn hỏi, "Đệ... đệ biết hết rồi?"
"Phải! Ta biết hết chuyện xấu của ngươi làm rồi! Ta coi ngươi như đại ca ruột thịt...." Nói đến đây, nước mắt Tiêu Vĩnh Thụy lã chã rơi xuống, "Ngươi giết hại mẫu thân của ta. Ngươi lại có ý định xấu với ta... Uổng cho một tấm lòng ta coi ngươi như người thân nhất của mình!"
Ánh mắt Tiêu Vĩnh Thụy quật cường nhìn anh, "Ngươi tưởng ta không biết sao? Trong thức ăn đưa đến Bảo Linh Cung đều có độc, mà ai lại có thể sai người bỏ độc vào đồ ăn của ta được? Ai dám bỏ vào cơ chứ, chỉ có ngươi ra lệnh thì họ mới dám làm! Khốn nạn! Súc sinh!"
Tiêu Vĩnh Ngôn bị cậu nói một loạt tội lỗi của mình ra, lửa giận bùng lên, mất hết lý trí. Anh cúi người xuống, nắm lấy cổ áo của Tiêu Vĩnh Thụy, một tay lôi cậu đứng dậy, lại đè mặt cậu xuống chiếc bàn gỗ ngay gần đó. Cười một nụ cười vừa quái dị vừa say mê.
"Thật thông minh, đệ biết hết rồi ta cũng chẳng còn giấu nữa. Phải, ta chính là như vậy đấy, không chỉ thế... Thụy Thụy à..." Tiêu Vĩnh Ngôn ghé sát tai cậu, "Ca ca yêu ngươi lắm."
Tiêu Vĩnh Thụy nghe ngứa cả tai, nhổ nước bọt lên mặt Tiêu Vĩnh Ngôn, "Biến thái! Làm trái với luân thường đạo lý sẽ bị trời phạt!"
Tiêu Vịnh Ngôn vuốt mặt mình, "Trời phạt? Ha ha, trời phạt được ta sao? Ta chính là Thiên Tử, đệ xem trời có phạt ta không?"
"Có vẻ ta chiều đệ quá rồi nhỉ..." Tiêu Vĩnh Ngôn nói. "Đem đồ lại đây."
Tiêu Vĩnh Thụy giằng co muốn thoát khỏi bàn tay của Tiêu Vĩnh Ngôn liền bị anh đè đầu cậu xuống, không cho cậu nhúc nhích. Một thứ kỳ lạ được mang lên, là một bình thuốc.
Tiêu Vĩnh Ngôn mở bình thuốc ra, nói "Quốc Sư bảo loại thuốc này dạng bột, nhưng để dễ sử dụng ta đã cho người làm thành dạng viên. Tuy hiệu quả không được bằng dạng bột nhưng với một người bị thuốc ăn sâu trong cơ thể như đệ thì quá đủ rồi."
Tay anh bóp miệng cậu, ép buộc cậu mở miệng ra, cường thế nhét viên thuốc vào miệng cậu. Nhìn cho đến khi cậu nuốt xuống mới cười thỏa mãn.
--- Hết chương 84 ---