Chuyện Tiêu Vĩnh Thụy sợ độ cao luôn bị cậu giấu đi nên không ai phát hiện ra. Nguyên nhân rất dài, phải kể đến khi Tiêu Vĩnh Thụy vẫn còn là tiểu hoàng tử mười tuổi chưa được phong vương. Mùa xuân năm ấy, phụ hoàng tổ chức hội săn bắn, chắc chắn là nhàn quá nên tìm chút chuyện làm cho vui. Không chỉ tất cả hoàng tử, các thế gia công tử cũng được mời đi. Hoàng thượng có lệnh, ai dám không tuân? Thế là bãi săn đó lại tầng tầng lớp lớp những thiếu niên lưng vác cung, tay cầm nỏ, khí thế hừng hực.
Tiêu Vĩnh Thụy đáng lẽ ra được miễn đi săn, vì cậu từ khi năm tuổi bị ngã xuống hồ trong mùa đông, cơ thể nuôi mãi vẫn không khỏe mạnh nổi. Thân tàn nhưng tâm không tàn, Tiêu Vĩnh Thụy còn hăng hái hơn cả đại hoàng tử - hoàng đế hiện giờ, và mấy đệ đệ khác nữa.
Phụ hoàng hết cách, ông không muốn bảo đại hoàng tử Tiêu Vĩnh Ngôn chăm sóc cho cậu lắm, dù gì cũng là hoàng tử không được sủng. Nhưng nhìn mấy đệ đệ khác, đứa thì vẫn chảy nước miếng, đứa thì khóc lóc đòi sữa, thôi thì đành giao cho đại hoàng tử coi chừng Tiêu Vĩnh Thụy vậy.
Cậu vui vô cùng, ngày nào cũng léo réo theo sau đại ca mình, nói huyên thiên mãi đến nỗi đại ca Tiêu Vĩnh Ngôn nổi giận suýt nữa thì đánh cậu. Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy thì thích đại ca nhất, chắc vì tâm tính trẻ nhỏ, cậu coi đại ca như phụ hoàng và mẫu hậu nên rất thích lẽo đẽo sau lưng hắn.
Đến ngày săn bắn, Tiêu Vĩnh Thụy và Tiêu Vĩnh Ngôn đi cùng nhau vào rừng, vì đảm bảo tính công bằng, không phải ai nhiều thuộc hạ tùy tùng thì nhiều thú hơn, tất cả mọi người đều phải tự thân vận động nên ra lệnh không cho đoàn tùy tùng theo sau, nên chỉ có hai người cùng đi vào thôi. Sự cố xảy ra, Tiêu Vĩnh Thụy nhớ mang máng là bản thân không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi đá. Cậu giờ đã không còn nhớ tâm tình lúc đó thế nào nữa, nhưng chắc chắn là rất sợ hãi. Vách núi đó rất sâu, nhìn xuống là một dòng suối chảy siết, những tảng đá nhô lên, nhọn hoắt!
May mắn là có đại ca cứu cậu, hắn thấy cậu bị té ngã, hai mắt muốn khóc đến nơi, liền chạy đến cứu. Nhưng đại ca cứu Tiêu Vĩnh Thụy xong lúc đi về bị phụ hoàng phát hiện, hắn bị phụ hoàng sai người đánh, cậu cũng bị đánh, nhưng là mẫu hậu đánh. Mấy đòn của mẫu hậu nhẹ lắm, vừa đánh vừa khóc, bảo cậu sao lại không cẩn thận như thế. Tối đến, Tiêu Vĩnh Thụy lén chạy đến viện của đại hoàng tử, thấy hắn vẫn còn thức chép phạt.
"Đại ca, huynh không giận đệ sao?" Tiêu Vĩnh Thụy dè dặt nói, "Đệ hại huynh bị đánh, còn phải chép sách..."
Tiêu Vĩnh Ngôn từ nhỏ đã trưởng thành hơn các huynh đệ khác, nói "Không giận, đệ về đi."
"Để đệ chép hộ huynh, không làm gì cho huynh đệ không ngủ được!" Tiêu Vĩnh Thụy lương tâm bất an, giành lấy quyển sách chép phạt, đẩy đại ca đi ngủ còn bản thân mình chép phạt hộ hắn. Cậu thức trắng đêm ngồi chép, chữ cố gắng viết cho thật giống với chữ của đại ca, viết đến gần sáng thì mệt mỏi ngủ quên mất.
Chắc hẳn sống đến bây giờ Tiêu Vĩnh Thụy vẫn không phát hiện ra một bí mật, khi cậu vô ý trượt chân ngã xuống vách núi, thật ra không phải là 'vô ý' đâu, Tiêu Vĩnh Ngôn ở đằng sau từ năm năm trước vẫn luôn thù hận đệ đệ từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái này, hắn dùng nội lực, tạo ra cơn gió mạnh, đẩy Tiêu Vĩnh Thụy ngã xuống, đi chết đi.
Nhưng khi thấy Tiêu Vĩnh Thụy sợ hãi co rúm lại, bàn tay nho nhỏ vẫn cố níu kéo không để mình rơi xuống, hai mắt tha thiết cầu cứu hắn, rươm rướm như muốn khóc. Hắn lại ma xui quỷ khiến chạy đến kéo cậu lên, bị lão hoàng thượng đánh cũng không trách sai tội, quả thực hắn muốn Tiêu Vĩnh Thụy ngã chết dưới đó. Nhưng khi thấy Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng chép phạt hộ mình cả đêm, sáng hôm sau cậu nằm gục trên bàn, mệt mỏi rã rời, bên cạnh cậu là chồng sách đã chép xong hẳn, còn lại một trang của quyển cuối cùng. Tiêu Vĩnh Thụy vừa ngủ vừa nói mớ, "Đại ca... lần sau đệ sẽ không gây họa đến huynh nữa..." Lòng thù hận của Tiêu Vĩnh Ngôn đã nguôi ngoai bớt, không phải không hận, chỉ là không hận như trước kia. Hắn đặt Tiêu Vĩnh Thụy lên trên giường của hắn, bản thân mình ngồi chép cho xong một trang cuối cùng.
Tiêu Vĩnh Thụy từ nhỏ đã được nhiều ngươi yêu thích quả thật cũng không hề sai....
Quay lại hiện tại, Tiêu Vĩnh Thụy đang ngồi một góc ỉu xìu như bong bóng xì hơi, đã đến gần trưa, đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi sớm vì nam chính sợ độ cao, Tiêu Vĩnh Thụy rất áy náy.
Cậu muốn gọi cho Hàn Trạch, nhưng tính toán giờ một chút hiện giờ bên Mỹ là ban đêm rồi, Hàn Trạch buổi sáng làm việc mệt mỏi, nên để hắn nghỉ ngơi. Đang buồn rầu bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là Hàn Trạch gọi!
Cậu lập tức bắt máy, "Anh không ngủ hả?"
Hàn Trạch khẽ cười, "Anh không ngủ được, người yêu của anh đang gặp rắc rối, làm bạn trai như anh làm sao có thể ngủ được?" Hắn đã đẩy nhanh tiến độ công việc, về trước dự kiến ba ngày, giờ đang ngồi trên máy bay bay về nước. Thật sự không muốn ở Mỹ thêm một phút một giây nào nữa, Hàn Trạch chỉ muốn nhanh nhanh bay về ôm bảo bối của hắn thôi.
Tiêu Vĩnh Thụy hơi cảm động, nói "Em có gặp rắc rối gì đâu..."
"Còn nói dối, anh không ở bên cạnh là em học hư phải không?" Hàn Trạch bỗng nhiên nghiêm giọng.
Tiêu Vĩnh Thụy cúi đầu ốp mặt xuống hai đầu gối, buồn rười rượi nói, "Anh thấy em vô dụng không? Nhảy một chút cũng không được."
"Em không vô dụng, em rất tài giỏi, thật đấy." Hàn Trạch dỗ dành.
Tiêu Vĩnh Thụy không tin, "Em tài giỏi chỗ nào?"
Hàn Trạch nghĩ một lúc, ngay khi Tiêu Vĩnh Thụy định nói câu "Anh là đồ lừa đảo" thì hắn bỗng thốt lên, "Em tài giỏi nhất chính là dụ dỗ được anh yêu em! Thử nghĩ coi trên thế giới này có hàng tỷ người, tại sao anh chỉ yêu mỗi mình em?"
"Không phải là anh dụ dỗ em à?" Tiêu Vĩnh Thụy nói lại.
"Em vừa xuất hiện, hệt như hoa anh túc làm anh nghiện đến nỗi không rời xa em được." Hàn Trạch giọng ngọt sớt nói, "Em biết hiện giờ anh nhớ em cỡ nào không, anh chỉ muốn vứt hết công việc chạy về gặp em thôi."
"Khụ..." Tiêu Vĩnh Thụy đỏ mặt, thì thầm "Em cũng nhớ anh."
Tiêu Vĩnh Thụy như được ai đó bật nút, cậu nói hết những buồn rầu trong lòng ra cho hắn nghe, Hàn Trạch không nói gì, chỉ im lặng nghe, như một nơi gửi gắm tâm sự.
"Em rất muốn nhảy xuống, không muốn liên lụy mọi người, còn một cảnh quay cuối cùng thôi..." Tiêu Vĩnh Thụy ỉu xìu nói.
Hàn Trạch im lặng một lúc, nói "Không nhảy được thì thôi, anh bảo đạo diễn cắt cảnh ấy đi." Hắn không muốn bảo bối nhà hắn vì chút chướng ngại này mà buồn bã.
"Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ tràn đầy sức sống mọi khi đâu rồi? Sao lại ỉu xìu thế này? Anh có tiền, không muốn quay thì không quay, dù gì cũng là phim anh đầu tư!" Hàn Trạch cười nói.
Thường ngày Tiêu Vĩnh Thụy rất nghe lời hắn, hắn bảo đi hướng Đông tuyệt đối không lảng vảng sang hướng Tây nay lại kháng nghị, " Không được! Em muốn quay, em không muốn cả đoàn phim thất vọng, cũng... không muốn làm thất vọng chính bản thân mình. Cho nên đừng...đừng có bảo đạo diễn cắt cảnh cuối nha."
"Ừm, cố lên bảo bối, em làm được mà, trước khi em diễn hãy gọi cho anh, anh muốn tận mắt thấy bảo bối nhà mình tài giỏi cỡ nào." Hàn Trạch nhẹ giọng nói.
"Thụy Thụy, tối nay anh sẽ cho em một bất ngờ." Hàn Trạch thần bí nói.
"Bất ngờ gì thế?" Tiêu Vĩnh Thụy tò mò.
"Nói ra rồi đâu còn bất ngờ nữa, nếu lần này em diễn tốt thì là quà chúc mừng, còn không tốt lắm thì coi như quà an ủi."
Hai người thì thầm rủ rỉ với nhau vui đến nỗi quên giờ giấc, mà ai kia muốn chen cũng không chen được. Vương Tú Mi đứng gần đó nhìn Tiêu Vĩnh Thụy trong ghen tị, ai có thể nói chuyện lâu với cậu như thế? Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
"Mi Mi à, sao dạo này em lạnh nhạt với tôi thế? Tôi nhớ em lắm em biết không?" Giọng đàn ông từ loa điện thoại vang lên.
Vương Tú Mi khinh thường nói, "Lão già, tôi chơi chán ông rồi, cút!" Cô cúp máy, thầm nói "Lão già bám dai như đỉa, đúng là phiền phức, không phải chỉ ngủ với lão hai đêm thôi sao..." Với lại, lão già đó già rồi, làm sao thỏa mãn được cô?
Cô thích nhất là loại tiểu thịt tươi non mềm như Tiêu Vĩnh Thụy đây này, Vương Tú Mi khẽ liếm môi. Nếu hôm nay hoàn thành công việc thuận lợi không phải sẽ liên hoan hay sao?
Tiêu Vĩnh Thụy nghỉ ngơi qua buổi trưa xong liền bắt tay chuẩn bị cảnh quay cuối cùng cho thật tốt. Cả đoàn phim phấn chấn hẳn lên, mọi người lại bắt đầu công việc. Tiêu Vĩnh Thụy thay trang phục xong, trang điểm lại một chút. Dường như là thần giao cách cảm, Hàn Trạch gọi đến "Thụy Thụy, bắt đầu quay chưa?"
"Rồi ạ, em lo quá." Tiêu Vĩnh Thụy đứng phía dưới nhìn lên trên đỉnh tòa thành, khoảng cách nào khoảng mười mét chứ đùa, cái phao bơi hơm đặt sẵn ở dưới chắc cũng dày gần một mét, tổng lại là chín mét. Dù vậy vẫn rất cao...
Đang nói chuyện, Mộ Diệc Phàm chạy đến, chắc hẳn y cũng lo cho tâm lý sợ độ cao của cậu, nói "Thụy Thụy, lát nữa phải ráng lên, nhảy một cái thôi mà, có gì khó khăn đâu!"
Tiêu Vĩnh Thụy cười gượng, nhưng Hàn Trạch ở trong điện thoại nghe được, nói "Em ấy đang chuẩn bị tâm lý, cậu đừng có đến nói bậy nói bạ."
"A, cậu đang nói chuyện với tên khốn kia à? Tôi cứ thích nói bậy nói bạ đó, liên quan đến cậu sao?" Mộ Diệc Phàm chọc tức Hàn Trạch, "Nè Thụy Thụy, tôi chỉ cho cậu một chiêu, lúc đó cứ lấy cái gì đó bịt mắt mình lại, mắt không thấy tâm cũng không sợ luôn, không sao đâu, nhảy một cái là xong."
"Thật sao?"
"Đương nhiên! Mặc dù tôi không sợ độ cao nhưng tôi thấy mấy người sợ độ cao toàn làm như vậy, không biết có bớt sợ hay không nữa, chắc sẽ có chút hiệu quả." Mộ Diệc Phàm đang nói giữa chừng thì đạo diễn bên kia gọi vào, "Hai người kia, mau vào vị trí, đứng đó làm gì?"
--- Hết chương 65 ---
Hàn Trạch: Đếm từng giờ được ôm Thụy Thụy
Kiều: Tui bấm ngón tay rồi, chương sau mi chắc chắn về!