Trong lúc Lăng Sâm tưởng chừng như phải ôm đất ngủ qua đêm nay thì Hàn Chi chần chừ nói.
“Anh không cần phải ngủ dưới đất đâu, lên giường mà ngủ. Cả
hai cũng không phải chưa từng ngủ chung.” Cô nói về sau càng
ngày càng nhỏ.
“Hả? Anh được lên giường ngủ hả?” Lăng Sâm ngạc nhiên hỏi
lại. Hắn cứ nghĩ tối nay chắc chắn sẽ phải ngủ đất rồi,
không ngờ cô lại cho hắn lên giường ngủ chung với cô. Đây thật
là niềm vui ngoài ý muốn mà.
“Không muốn thì thôi.” Hàn Chi nói.
“Làm gì có chứ. Tại anh hơi bất ngờ xíu mà. Chi Chi, em là
tốt nhất.” Nói xong, Lăng Sâm đi nhanh lại hôn bên má Hàn Chi một cái rồi leo lên giường đắp chăn, nhắm mắt lại ngủ.
“Anh...”
Hàn Chi bị tập kích bất ngờ thì đơ ra một lúc, hai má bắt
đầu đỏ lên. Cô nhìn cái người đang nhắm mắt giả vờ ngủ kia,
thật muốn đánh cho hắn một trận.
Hàn Chi tức giận, thở mạnh ra một hơi, cũng lên giường, lấy
ra một cái chăn mới từ trong không gian ra đắp lên, nhắm mắt lại ngủ.
“Anh làm em hết hồn, xin lỗi, đau lắm không?” Hàn Chi áy náy, tiếng vang lớn như vậy chắc là đau lắm.
“Anh không sao, té có một cái đã thấm gì anh đâu, em đừng lo. Em rửa mặt, xúc miệng trước đi.” Lăng Sâm cười hì hì đáp.
“Anh thật không sao chứ? Có đau chỗ nào nhớ nói em trị liệu
cho anh, dị năng của em có thể trị thương.” Hàn Chi vẫn còn lo
lắng, cô bị giật mình nên lực khá mạnh.
“Em không cần lo mà, anh không yếu đến vậy đâu.” Lăng Sâm cười
nói nhưng tay phía sau thì đang nhu phần hông, thật sự hắn té
rất đau. Nhưng làm sao hắn có thể nói cho Hàn Chi được chứ, như vậy cũng quá yếu ớt rồi.
Hàn Chi nhìn Lăng Sâm bằng ánh mắt không tin tưởng lắm. Nhưng rồi, cô cũng bước nhanh vào làm vệ sinh cá nhân.
Sau khi đợi Lăng Sâm cũng làm vệ sinh xong, Hàn Chi bảo Lăng Sâm ngồi gần cô. Cô muốn nói chuyện với hắn.
Lăng Sâm thấy vẻ mặt Hàn Chi nghiêm túc thì hơi căng thẳng,
không lẽ, hắn ôm cô ngủ làm cô khó chịu, cô không muốn ở bên
hắn nữa.
“Anh xin lỗi mà, Chi Chi. Sau này, em không thích anh đụng vào
em thì anh sẽ không đụng em nữa, em muốn gì anh cũng chấp nhận
hết, nhưng em đừng bỏ anh mà. Trừ chuyện bắt anh phải từ bỏ
em, thì chuyện khác em muốn sai bảo anh như thế nào cũng được.” Lăng Sâm sốt ruột nói nhanh với Hàn Chi.
“Anh nói gì vậy? Em đã nói gì đâu.” Hàn Chi cảm thấy Lăng
Sâm bây giờ rất buồn cười, nhưng trong lòng cô thấy ấm áp và
ngọt ngào.
“Không phải hả? Hì Hì, vậy em muốn nói gì với anh?” Lăng Sâm nghe Hàn Chi không so đo chuyện anh ôm cô ngủ tối qua thì vui vẻ
trở lại.
“Em nói về chuyện dị năng của em, dù sao bây giờ, anh cũng
là bạn trai của em, đến dị năng của người yêu mình là gì mà
cũng không biết thì em thấy không ổn lắm.” Hàn Chi nói.
“Em tín nhiệm anh, anh rất vui nhưng nếu em không muốn nói
cũng không cần miễn cưỡng chính mình. Khi nào, em thật sự muốn nói với anh thì hẵn nói. Anh có thể đợi, đợi đến khi nào
lòng em thật sự hoàn toàn mở vì anh.” Lăng Sâm ôn nhu, nắm tay
cô nói.
“Em muốn nói cho anh nghe ngay bây giờ. Em đã chấp nhận anh là bạn trai em thì sẽ không giấu anh, chỉ hy vọng anh không làm em
thật vọng vì sự tin tưởng này. Em là dị năng giả bảy hệ gồm
kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi và băng, còn tinh thần lực do các dị năng khác cao nên nó cũng được kéo theo.” Hàn Chi nói như
ném một quả bom cho Lăng Sâm.
Lăng Sâm ngẩn người, Hàn Chi nói cô có bảy hệ dị năng nhưng
trong đó không có không gian. Hắn cứ nghĩ cô là dị năng không
gian và hệ lôi như hắn, hắn phải may mắn cỡ nào mới gặp được
một người bạn gái thần tiên như vậy chứ.
Cô mạnh như vậy thì hắn biết bảo vệ cô kiểu gì đây. Lăng Sâm hiện đang rất hoài nghi cuộc sống.
Hàn Chi thấy Lăng Sâm ngẩn ra thì lòng hơi trầm xuống.
Không lẽ, hắn cũng giống như những người ở kiếp trước của cô, họ đều nghi ngại cô vì cô quá mạnh.
Con ngươi càng ngày càng tối đen, lần đầu tiên có một người
khiến cô động lòng nhưng lại không có kết cuộc, cảm giác buồn
tủi xâm chiếm lấy cô.
Khi Lăng Sâm hoàn hồn lại, hắn thấy Hàn Chi đang tràn ngập bi thương. Sao lại như vậy? Hắn làm gì khiến cô buồn như vậy? Hắn thật không nhớ được?
Lăng Sâm bắt đầu luống cuống.
“Mèo con, em sao vây? Anh có làm gì khiến em buồn hả? Anh có
làm gì bậy thì em cứ đánh anh cho hả giận đi. Đừng buồn như
vậy, anh nhìn chịu không nổi.”
“Chứ anh không phải thấy em có năng lực nên sợ em lấn át anh
sao? Thường đàn ông các anh, ai cũng thích phụ nữ mềm yếu, cần được che chở, để thể hiện bản lĩnh mà?” Hàn Chi chất vấn.
“Em nói cái quái gì vậy? Anh muốn mạnh hơn là để bảo vệ em mà, em rất mạnh, anh biết nhưng lỡ như, anh nói lỡ như, một
lúc bất cẩn nào đó, em gặp nguy hiểm thì anh vẫn có thể ở
bên giúp đỡ em. Em càng mạnh anh càng vui vẻ hơn, vì anh biết
được mèo con của anh cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Nhà chúng ta sau này, em làm chủ. Em nói cái gì anh đều nghe theo em hết. Người ngoài nói anh hèn nhát hay sợ vợ cũng không sao. Ai mà quan tâm đến họ chứ. Cùng lắm thì sau này đổi lại, em bảo vệ anh.
Anh phát hiện mình đã yêu em rất sâu rồi, anh không thể không
có em được. Chi Chi, em đừng nghĩ lung tung gì hết, anh có lẽ
độc thân đến bây giờ là để chờ em thôi.”
Lăng Sâm xoay mặt Hàn Chi lại đối diện hắn, nắm chặt tay cô,
thâm tình nói. Lần đầu tiên trong đời, hắn nói chuyện yêu đương, hắn không biết cô cần cái gì? Cũng không biết phải làm sao để dỗ cô vui. Hắn chỉ có thể nói hết những điều hắn có thể
nghĩ ra lúc này, cùng với tình cảm hắn dành cho cô, nói hết
ra với cô.
Hàn Chi nghe vậy thì nhìn chăm chú vào Lăng Sâm. Cô nhìn thấy trong đôi mắt hắn sự cẩn thận, lấy lòng, ôn nhu, yêu mến, không hề thấy sự dè dặt, e sợ trong đó.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Chi quyết định nói cho Lăng Sâm về
lai lịch của cô. Nếu đã ông trời cho cô cơ hội sống lại một
lần thì cô sẽ cố gắng trân trọng những gì cô có ở thế giới
này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT