Hàn Chi nắm ngược lại tay của Lăng Sâm, hơi siết lại như đang cổ vũ cho bản thân.
“Có thể anh sẽ không tin được những gì em sắp nói, cũng có
thể anh sẽ nghĩ rằng em điên rồi. Nhưng em muốn nói cho anh bí
mật của em. Sau khi nghe em nói rồi, anh vẫn muốn ở bên cạnh em
thì anh sẽ là người đàn ông duy nhất của Hàn Chi này, còn
không muốn ở bên nhau nữa, em có thể xóa kí ức của anh, xem như hai ta chưa từng quen nhau.”
“Em nói cái gì vậy hả? Dù em giờ có biến thành tang thi đi
nữa thì anh cũng không rời đi em đâu. Em vẫn không hiểu hay sao
Hàn Chi, em là người phụ nữ duy nhất của anh. Em muốn bỏ anh
sao, em đừng có mơ. Chuyện đó chỉ xảy ra trừ khi anh chết.” Lăng Sâm hét lên giân dữ, gằn từng tiếng với Hàn Chi.
“Được, vậy anh nghe cho kĩ, em chỉ nói chuyện này một lần
này thôi. Em không phải Hàn Chi thật sự.” Hàn Chi nói đến đó
thì ngừng để anh có thể tiếp thu.
“Ai mà quan tâm chuyện đó chứ. Chỉ cần anh biết em vẫn là em là được rồi.” Lăng Sâm cảm thấy chuyện này chẳng to tát gì
cả.
Lúc trước, hắn đã cảm thấy tính cách của Hàn Chi bây giờ
so với trong báo cáo mà thư ký diều tra được khác rất xa, nên
nghe được việc này Lăng Sâm thấy chẳng sao cả.
“Ừ, em là người xuyên không. Thế giới trước đây của em cũng
là tận thế, ở đó em sống hết 120 tuổi rồi rồi bị người ta
độc chết. Khi đó, dị năng của em đã là cấp hai mươi. Em chết
rồi sau đó đến đây, đem theo dị năng cùng xuyên qua. Khi mới xuyên qua, là ngày em gặp anh trong khách sạn, lúc đó, em bị bỏ
thuốc, còn chuyện sau đó thì anh biết rồi. Không gian của em
thì em đã có sẵn từ nhỏ, nó như được khắc vào trong người em
vậy.” Hàn Chi nói xong thì nhìn Lăng Sâm.
Hắn im lặng như đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, Lăng Sâm đen mặt, mở miệng hỏi Hàn Chi.
“Em bị ai độc chết?”
“Em nói cả buổi anh chỉ quan tâm đến chuyện này thôi sao? Ôi,
đó là những người em xem họ là người thân của mình, nhưng tại
em mạnh quá sức tưởng tượng của họ nên họ sợ em giành quyền.
Mà điều này giờ không còn quan trọng nữa rồi, thế giới này
không phải là thế giới cũ của em nên anh có biết cũng chẳng đi báo thù được đâu.” Hàn Chi như nhìn ra ý nghĩ của Lăng Sâm.
Lăng Sâm không nói gì mà nhích lại gần ôm lấy Hàn Chi. Cô bị người thân phản bội thì làm sao mà không đau lòng được chứ.
Hắn sẽ dành cả cuộc đời này để đối tốt với cô. Dù cô có là gì hay mạnh như thế nào thì đối với Lăng Sâm, cô chỉ cần là
Hàn Chi của hắn, là vợ hắn, là mèo con của hắn là được rồi.
Từ giờ, để hắn đến yêu cô, quan tâm cô, kề bên cô đi.
Hàn Chi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lại Lăng Sâm.
Được một lúc, Hàn Chi cảm thấy hình như ôm hơi lâu thì phải, có xu hướng ôm càng ngày càng chặt. Cái này không tốt cho bảo bối trong bụng cô đâu.
“Anh buông em ra, anh ôm chặt quá rồi. Con ngạt thở mất.” Hàn Chi nhỏ giọng nói.
“CÁI GÌ?” Lăng Sâm đứng hình, sau đó lại la toáng lên.
“Anh không thích có con sao? Em nhất quyết sẽ giữ lại nó, anh không muốn thì mình chia tay.” Hàn Chi lại cảm thấy hụt hẫn.
“Em nói cái quái gì vậy? Trời ạ, anh sắp được làm ba. Không thể tin được, Chi Chi, anh yêu em chết mất. Sao em không nói sớm, nãy giờ toàn nói ba cái chuyện tào lao gì không, chuyện quan
trọng thế này phải nói trước chứ. Anh làm ba, làm ba rồi, làm ba rồi, ha ha ha.” Lăng Sâm mừng như điên hét lên, chuyện quan
trọng phải lập lại ba lần mới cảm thấy thỏa mãn.
Thật là, nãy giờ Hàn Chi nói một đống chuyện động trời, còn không bằng tin cô có thai.