Xe của Hàn Chi chạy đến trời nhá nhem tối, Lăng Sâm đề nghị mọi người kiếm nhà trống để nghỉ ngơi.

Nơi này là vùng ngoại ô, lâu lâu mới có thể thấy được một căn nhà. Họ chạy mãi đến khi thấy một ngôi nhà lầu hai tầng. Phải cách rất xa mới thấy một căn nhà tiếp theo. Nhóm Lăng Sâm quyết định nghỉ lại trong căn nhà này. Cả đám dừng xe trước cửa, xách đồ xuống rồi khóa xe lại cẩn thận.

Lưu Duẫn dẫn trước gõ gõ cửa, xem bên trong có tang thi hay không. Gõ vài cái, bên trong vẫn yên lặng, không có tiếng động gì. Có lẽ, trước mạt thế, chủ nhà này đã đi ra ngoài. Cả đám phá cửa bước vào bên trong.

Nhà đầy đủ tiện nghi, bếp vẫn còn khí đốt, chỉ có điều không có điện. Lăng Sâm lấy trong không gian ra đưa cho mỗi người một cây đèn pin để thấp sáng. Ngôi nhà còn rất mới, chỉ có điều bám bụi bậm do lâu ngày không có ai sử dụng. Trong nhà có bốn phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.

“Tốt rồi! Cuối cùng em cũng được tắm rồi.” Lưu Ly reo lên.

“Bảy người nhưng chỉ có bốn phòng, tối nay chị ngủ với em, còn các anh hai người một phòng, tự chia nhau đi.” Hàn Chi lên tiếng làm Lưu Ly nhận được ánh mắt ai oán của Lăng Sâm.

“Làm sao chị lại ngủ với em? Không được, em không quen ngủ chung với người khác, chị chung phòng với lão đại đi, vậy nhé.” Lưu Ly hiểu ý nói.

“Lưu Ly xem đi xả nước tắm cho mọi người đi. Tất cả tắm xong rồi xuống nấu đồ ăn. Phòng anh với chị dâu em không cần xả nước, trong không gian anh còn nước. Em đi lo cho mấy người khác là được.”

Lăng Sâm dặn dò rồi nhanh chóng dắt tay Hàn Chi đi vào một phòng ở lầu hai, không để cô có thêm cơ hội nói tiếng nào nữa.

Hàn Chi đi nhanh theo Lăng Sâm mà vẫn còn nghe tiếng cười khúc khích của đám người kia. Cô ở chung với Lăng Sâm cũng không thấy bài xích, trái lại cô rất thích ở gần anh, mùi hương cơ thể của anh làm cô cảm thấy yên tâm. Lăng Sâm là người đàn ông đầu tiên có tiếp xúc thân mật với cô cả hai đời, nên cô vẫn có chút ngại ngùng.

Thực lực của Hàn Chi rất cao nhưng về phương diện tình cảm thì cô vẫn chỉ là gà mờ. Nghĩ đến việc tối nay ngủ chung với Lăng Sâm, hai má Hàn Chi bắt đầu đỏ lên.

Lăng Sâm thấy đôi má đỏ ửng của cô, phải kiềm nén lắm hắn mới không nhào vào hôn cô.

Vào phòng, Lăng Sâm chăm sóc nói.

“Em muốn lắm không anh chuẩn bị nước cho, trong không gian của anh có nước.”

“Không cần, em có thể tạo nước.” Hàn Chi cười nói, sau đó, một quả bóng nước xuất hiệ trên tay Hàn Chi.

“Ồ, vậy tốt quá. Em tắm trước đi, em tắm xong anh lại tắm. Anh đi xuống lấy đồ ăn để sẵn ở bếp cho mọi người.”

Lăng Sâm hơi ngạc nhiên vì Hàn Chi có thêm dị năng khác nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Cô có càng nhiều dị năng thì khả năng sinh tồn càng cao, không phải sao.

Lăng Sâm sẽ không ép hỏi Hàn Chi, nếu cô muốn kể cho hắn thì sẽ tự động kể. Với lại, người thì ai mà không có bí mật riêng của mình chứ.

Nói xong, Lăng Sâm mở cửa bước ra khỏi phòng. Hàn Chi cũng có không gian nên hắn không cần vẽ thêm chuyện mà hỏi cô cần gì không.

Hàn Chi nhìn bóng lưng của Lăng Sâm thì hơi trầm tư, cô chuẩn bị nói với hắn, cô có đến bảy hệ dị năng. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi cũng không hỏi cô cái gì. Không lẽ, Lăng Sâm không cảm thấy hiếu kì sao?

Nghĩ một lúc, Hàn Chi cũng không rối rắm nhiều. Hắn không hỏi thì cô nói cho hắn biết, dù sao bí mật lớn nhất của Hàn Chi là không gian thì Lăng Sâm đã biết rồi, so với đó, chuyện cô có nhiều dị năng cũng không đáng là gì.

Không hiểu sao, lúc trước, Hàn Chi lại không do dự mà lộ ra không gian trước mặt Lăng Sâm. Hắn đem lại cho cô một cảm giác rất an tâm, làm cho tâm hồn cô khi ở bên hắn được thả lỏng, theo bản năng bộc lộ lòng mình.

“Ôi, lần này, mình bị anh ấy ăn đến gắt gao rồi.” Hàn Chi thở dài nói.

Hàn Chi nghĩ mãi cũng không hiểu được tại sao mình lại có thể tin tưởng Lăng Sâm đến như vậy. Đã suy nghĩ không ra đáp án, cô lại không dây dưa nữa, tùy theo tâm ý bản thân đi. Kiếp này, cô thấy mình đủ mạnh để không sợ bị phản bội.

Hàn Chi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tay còn đang cầm khăn lau khô tóc. Cô mặc một cái áo thun phối với quần lửng, phong cách trẻ trung, đôi chân trắng nỏn lộ ra càng thêm bắt mắt. Bộ đồ tôn lên nét ngây ngô của tuổi mới lớn, dáng người mảnh khảnh như ẩn như hiện.

Lăng Sâm nhìn Hàn Chi mà ngây ngẩn cả người. Đợi đến khi Hàn Chi kêu hắn đi tắm thì hắn mới hoàn hồn lại.

“Em xong rồi, anh tắm đi em đã đổ đầy nước rồi đó.”

“Ừ, cảm ơn em. Anh đi tắm đây.” Bóng Lăng Sâm đi nhanh vào phòng tắm hơi có khuynh hướng chạy trối chết.

Hàn Chi nhìn đôi tai hơi đỏ của Lăng Sâm thì cười khúc khích.

Một lúc sau, cả đám người nhẹ nhàng, sạch sẽ ngồi tại phòng khách. Lưu Ly và Cố Thâm đảm nhiệm việc nấu cơm. Lưu Duẫn theo lệnh của Lăng Sâm đi gia cố lại cửa ra vào. Hai chiếc xe bên ngoài đã bị Lăng Sâm tiện tay thu vào không gian lúc xuống bỏ đồ ăn vào bếp.

Mùi thức ăn bay thoang thoảng trong không khí, làm người ngồi ở phòng khách đều nao nao. Không đến năm phút, Lưu Ly chạy ra gọi mọi người vào ăn cơm.

Hôm nay, lão đại rất hào phóng, lấy ra đồ ăn cực kì phong phú. Cô (Lưu Ly) làm được rất nhiều món, có thịt kho, canh cá, còn có món xào, một bàn dinh dưỡng đầy đủ. Bình thường, lão đại đều phát thức ăn nhanh cho cả đám rồi mạnh ai về phòng người nấy gặm, nay có chị dâu đi cùng thì lại khác.

Lưu Ly cảm thấy quá hạnh phúc rồi. Cô mong sau này đi đâu với lão đại, anh ấy cũng dẫn chị dâu đi chung, như vậy cô cũng được hưởng phúc ké của chị dâu rồi.

Phòng ăn không lớn, thức ăn được dọn ra trên cái bàn đặt giữa phòng, le lói ánh đèn pin được đặt ở trên cao, đơn sơ nhưng rất ấm cúng. Tiếng ăn uống, cười nói vang lên trong không gian nhỏ.

Vùng này xung quanh ít nhà ở nên cũng rất ít tang thi. Cố Thâm đã dùng tinh thần lực cấp hai của mình đi thăm dò rồi, nên mọi người đều yên tâm ăn uống thỏa thích.

Hàn Chi rất thích bầu không khí này, nó khiến tâm tình cô thư giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play