Nhìn căn cứ phồn thịnh qua khung cửa sổ, Hàn Chi ngồi trên ghế đẩu tại tầng
năm của tòa thị chính. Cô nhìn khung cảnh ảm đạm sau khi mạt thế
kết thúc, làm một dị năng giả đỉnh cấp của căn cứ M, cô đã phải làm
rất nhiều rất nhiều thứ, trong lòng cảm thấy thật mệt mỏi.
"Sống đến nay đã 121 tuổi, chạy đôn đáo ở tận thế cũng đã một trăm
năm, zombie vương ta còn giết được thế mà lại chết trong tay lũ nhóc con tụi bây, thật mất mặt."
Cô nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại, bên khóe môi vương một ít máu, nhíu mày ngủ thiếp đi, một giấc ngủ không bao giờ tỉnh.
Hàn Chi, dị năng giả cấp hai mươi cả bảy hệ: Kim, mộc, thủy, hỏa,
thổ, lôi, băng. Người có cống hiến to lớn cho nhân loại trong thời mạt
thế. Cô đi đầu trong chém giết tang thi, năng nổ trong xây dựng căn cứ,
tìm kiếm một lượng thức ăn vật tư khổng lồ quyên cho căn cứ, tổ chức nhiệm vụ để tạo công ăn việc làm cho dị năng giả và cả người thường,
rất nhiều việc khác.
Cô chỉ muốn tạo cho bản thân một gia đình, vì là một cô nhi nên cô
luôn ao ước có một ngôi nhà thuộc về mình, một nơi có thể an tâm thoải
mái nghỉ ngơi. Một trăm năm, Hàn Chi đóng góp tạo căn cứ, có ngôi nhà
thuộc về mình nhưng giờ phút này cô thấy lòng thật lạnh.
Những người bản thân xem như người thân, giờ đây lại vì nàng có sức
mạnh đỉnh cấp mà lo sợ bị lấn quyền. Chúng nó (những người lãnh đạo căn
cứ) là những đứa trẻ cô cứu đầu tiên, tự tay nuôi lớn, giúp kích phát dị năng, đưa lên làm lãnh đạo.
"Chúng cũng là lũ đã tự tay đem độc dược dâng tới tận miệng của mình, thôi thôi, xem như nuôi bạch nhãn lang, kiếp sau chỉ muốn sống vì bản thân, con mẹ nó đáng thương, ta cũng đáng thương có được không?"
Đây là loại độc mới nghiên cứu ra từ chất độc của dị năng
giả hệ độc cao cấp nhất căn cứ. Dù Hàn Chi có tài giỏi đến
thế nào đi nữa cũng không phải là thần, không thể nào bách
độc bất xâm.
Tiếng nhạc đinh tai làm Hàn Chi đau buốt cả đầu, thật lâu
không có ai dám mở nhạc kể từ khi mạt thế giáng lâm. Cô nhập
nhèm mở mắt ra, khung cảnh xa lạ, ánh đèn lập lòe của quán
bar làm Hàn Chi phải nheo nheo mắt. Cô thử cử động thân thể, một
cơn nóng chạy dọc theo.
"Chết tiệt, lại bị bỏ thuốc." Hàn Chi lầm bầm.
Đầu cũng đã thanh tỉnh, dù sao Hàn Chi cũng là dị năng giả
cấp cao, không phải hạng xoàng, nhưng mị dược nàng không giải
được.
Kéo nàng vào phòng 1206, hai người nữ ném cô lên giường, cười khẩy.
"Ai bảo mày xinh đẹp như vậy, lại là vị hôn thê của Vương
Thiếu. Cẩm Hinh là muội muội mày, nó thích Vương thiếu như
vậy, làm chị mày hy sinh vì nó một chút cũng không phải điều
quá đáng nhỉ." Nói rồi hai người mở cửa sải bước đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, Hàn Chi liền mở mắt ra. "Thuốc kích dục này thật mạnh." Trong lòng cô ảo não nghĩ. Bước xuống
giường, vớ lấy túi sách kế bên, mở cửa bám vào tường đi ra
ngoài. Ngoài hành lang, nghe được xa xa có tiếng bước chân đi
lại.
Hàn Chi không suy nghĩ nhiều được, đi nhanh tới cửa đối diện, cửa khóa, một đạo thiểm điện nhỏ từ đầu ngón tay bắn vào
bản điện khóa.
"Cách", mở cửa, đi vào, đóng cửa. Một loạt thao tác diễn ra trong nháy mắt.
Vào được cửa, Hàn Chi dựa vào cửa thở gấp, không phải vì
mệt mà là thuốc đang phát huy tác dụng của nó. Ngẩng đầu lên,
Hàn Chi bắt gặp một đôi mắt sắc bén đang nhìn bản thân, bốn
mắt nhìn nhau.
Một nam nhân vừa tắm xong, trên hông chỉ treo một chiếc khăn
tắm lỏng lẻo, tám múi nha, cơ ngực giật giật, phập phồng, xương quai xanh nhìn thật mạnh mẽ, chỉ có mặt cô nhìn không rõ,
nhưng nhìn mơ hồ thấy cũng là một soái ca.
"Thân hình thật tuyệt." Hàn Chi thốt ra mà không cần suy nghĩ. Làm nam nhân khóe chân mày giật giật nhíu lại.
"Dáng chuẩn nha, em trai, phục vụ tốt chị, có thưởng." Cô
giẫm cao gót, đi lại gần hắn, ngón tay khiêu nhẹ cằm nam nhân
nói.
Dù sao cũng phải giải mị dược, làm xử nữ hơn trăm năm nàng
không nghĩ mình muốn ngâm nước lạnh đâu, hơn nữa hắn cũng rất
hợp khẩu vị của nàng.
Lăng Sâm không nghĩ mình lại bị đùa giỡn tại địa bàn của
bản thân. Làm người đàn ông hoàng kim nhiều năm như vậy, gia tài bạc tỷ, cả bạch hắc đạo không ai dám ở trước mặt hắn giở
trò, dù không phải trên địa bàn của hắn thì cũng như vậy.
Con mèo nhỏ trước mắt này, không biết ăn cái gì mập gan dám xâm nhập phòng của hắn. Nhìn kĩ lại, mèo con này cũng thật
đẹp, mắt hạnh, mày ngài, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ nhỏ khép
mở, chỉ có khuôn mặt là ửng đỏ bất thường, thì ra bị người
tính kế.
Trên người mèo con có hương thiếu nữ thoang thoảng, không phải mùi nước hoa chán ghét. Cũng thật lạ, hắn mắc bệnh sạch sẽ
rất nặng, không có người phụ nữ nào lại gần được hắn. Chỉ
cần lại gần hắn sẽ buồn nôn không chịu được, nhưng giờ hắn
gặp được một ngoại lệ, chính là con mèo lười trước mặt.