Chương 155: Người làm giả video

“Trước mắt, các người bên đó có cách đối phó gì không?” Ngô Thành Nam hỏi. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải giảm bớt tổn thất, ra sức cố gắng không được để An thị sụp đổ. Nếu không anh ta vất cả phố hợp với An Bích Hà như vậy cũng chỉ là vô ích sao?

An Bích Hà vội vàng nói lại kế hoạch của mình, hơi do dự mở miệng nói: “Thành Nam, chỉ dựa vào một mình An thị của chúng tôi căn bản không thể đấu lại Hoắc thị, chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Tôi hy vọng lúc cần thiết, anh có thể giúp đỡ tôi”

Ngô Thành Nam nghe thấy vậy, hơi do dự chớp mắt, sợ cô ta hiểu lầm, vội vàng đáp lại: “Yên tâm đi, quan hệ của chúng ta thế nào chứ. Dĩ nhiên tôi sẽ giúp cô rồi”

An Bích Hà nghe được lời này của anh ta, trong lòng mới thấy buông lỏng nhẹ nhõm.

“Tuy nhiên, nếu như Ngô thị ra mặt trợ giúp An thị, tuyệt đối sẽ trở thành kẻ thù của Hoắc thị. Nếu Hoắc Tùng Quân quyết tâm muốn báo thù, nhất định cũng sẽ trả thù luôn cả Ngô thị. Tôi sẽ không giúp đỡ một cách lộ liễu, cô có hiểu không?”

Ngô Thành Nam vắt hết óc óc mới nói ra được lời nói này, giọng nói hơi dè dặt mang ý áy náy.

An Bích Hà không suy nghĩ nhiều như vậy. lập tức vội vàng gật đầu: “Hiểu hiểu, tôi cũng biết bây giờ người nắm quyền Ngô thị vẫn là ông Ngô.

Anh không thể tự làm chủ được, quan hệ của chúng ta không được công khai, ông Ngô cũng không để cho Ngô thị tự tổn hại lợi ích tới giúp An thị được”

Ngô Thành Nam nghe được lời này, thở phào nhẹ nhõm: “Cô biết vậy thì tốt rồi, cảm ơn cô có thể thông cảm cho tôi. Tôi sẽ giúp cô thu hút sự chú ý của anh ta, cô ở bên đó muốn tranh thủ thời gian làm gì thì cứ làm, nhất định phải làm xong trước khi Hoắc thị ra tay toàn diện”

Sau khi hai người nói chuyện xong, An Bích Hà cúp điện thoại, xoa xoa mặt, vội vàng chạy đến bộ phận quan hệ công chúng.

Bây giờ nhất định phải áp chế được dư luận trên Internet trước đã. Hiện tại An thị đã bị mưa gió lay động, tuyệt đối không thể liên tiếp gặp nạn như vậy được.

Sau khi Ngô Thành Nam cúp điện thoại, sắc mặt chợt trở lại vẻ lạnh lùng như băng. Anh ta chỉ muốn lấy được lợi ích từ An Bích Hà mà thôi, nhưng anh ta không muốn mình phải mạo hiểm đi giúp An thị, anh ta không làm được, cũng nhất định không làm chuyện đó.

Suy nghĩ một lát, anh ta tìm trong danh bạ zalo một người liên lạc. Sau khi nói mấy câu, bên kia gửi đến một video.

Sau khi anh ta xem nội dung video, khóe miệng cười khẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ ác ý.

Sau khi Bạch Hoài An về đến nhà cũng không hề nhàn rỗi. Trước đó đã trao đổi qua về phương hướng thiết kế cùng với Cách Lệ Tâm, cô phải tra thêm tài liệu nữa để tìm thêm linh cảm thiết kế.

Đúng lúc ấy thì đột nhiên Trần Thanh Minh gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông vô cùng dồn dập, khiến cho Bạch Hoài An như chợt tỉnh lại từ thế giới riêng của mình.

Cô vội vàng nhận, hỏi: “Tổng giám đốc Trần, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không phải công ty xảy ra chuyện mà là có chuyện xảy ra với cô rồi” Trần Thanh Minh vội vàng bảo cô mở mạng xã hội ra: “Cô nhìn qua xem, ngày hôm qua video của người bị hại đã được đăng tải lên Internet, qua hai ngày rồi nhiệt độ vẫn chưa hề giảm nên lập tức được tìm kiểm đồng loạt trên mạng rồi”

Bạch Hoài An nghe thấy vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cười nói: “Dù sao thì nó cũng đã lan truyền rồi. Cuối cùng không phải cũng vạch trần được người nói dối sao. Nó không có ảnh hưởng gì với tôi đâu”

Trần Minh Tâm nói tới chuyện này mà vô cùng căm hận, không kiềm được những lời nói thô tục: “Mẹ nó, nói tới cái video đấy tôi lại tức giận.

Cũng không biết sao có thể cắt chỉnh kiểu gì mà chỉ cắt mặt trước, còn đoạn video quay phía sau lại không cắt đi. Đây rõ ràng là đang nhắm vào người cô.”

Bạch Hoài An lướt mạng qua, quả nhiên thấy cái video đó, giống như Trần Thanh Minh nói. Chỉnh sửa rất có vấn đề. Cắt video nhìn giống như cô đang không chịu thừa nhận đụng người khác, thái độ cứng rắn kiên định của cô nhìn qua đây lại giống như kiêu ngạo.

“Quả thực là nhắm vào tôi”

Lông mày của cô hơi nhíu lại: “Thảo nào đúng như tôi nghĩ, ngày hôm qua tôi vẫn đang lái xe rất ổn, bỗng dưng có một người quay lại nhìn tôi rồi đột nhiên ngã ở trước đầu xe của tôi. Sợi rằng lúc đó anh ta đã xác định biển số xe rồi”

“Tổng giám đốc Trần, tôi không muốn cả nước chứng nhận danh tiếng đầu. Trước tiên hãy dùng facebook của công ty đưa ra một thông báo đính chính. Hy vọng đoạn video đính chính ấy. sẽ có người nhìn thấy và phát lên.

Bạch Hoài An lập tức phản ứng lại, tiến hành chỉnh sửa một số chi tiết rồi gửi cho Trần Thanh Minh.

Sau khi Trần Thanh Minh xem, cảm thấy không có vấn đề gì cả, lập tức dùng facebook của công ty đăng tải. Chỉ mới đăng tải một lúc đã có không ít người để lại bình luận.

Thấy rất nhiều người chú ý đến thông báo đính chính này, Trần Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng bị lời nói tiếp theo của Bạch Hoài An mà cau mày lại.

Bạch Hoài An nói: “Ngày hôm qua người đó chạy quá nhanh, giống như một làn khói, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu. Tôi nghĩ là đã có người giúp đỡ. Bây giờ cảnh sát cũng chưa tìm được tung tích của anh ta. Còn có một chuyện khó giải quyết nữa là đến cuối ngày hôm qua cũng có rất ít người xem. Khi đó cũng không thấy người nào chụp hình hay quay video cả, tuổi tác những người quay lại chứng kiến cũng tương đối cao, đoán rằng cũng rất ít khi lên Internet. Nếu muốn tìm được người đã quay nửa sau của video cũng giống như mò kim đáy biển vậy”.

“Hài da. Nếu có người chủ động đăng tải thì tốt rồi, như vậy mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều. Kể cả có Stone Hammer cũng chưa chắc đã dám làm ầmĩ chuyện này.”

Trần Thanh Minh than thở một câu, Bạch Hoài An cũng mấp máy môi, trong lòng cầu nguyện.

Không biết là có phải không trời nghe được lời cầu nguyện của bọn họ không.

Âm thông báo zalo của Bạch Hoài An hiện lên trên máy vi tính. Đây là tin nhắn của Hoắc Tùng Quân.

“Hoài An, anh không gọi được cho em, bây giờ chắc em cũng biết video trên Internet rồi chứ?

Bạch Hoài An gõ chữ trả lời: “Em đang nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc Trần, công ty cũng đã đăng tải thông tin đính chính rồi. Tình hình bây giờ không nghiêm trọng như vậy nữa. Anh không cần lo lắng cho em đâu”

Anh ở bên đó còn có nhiều công việc bề bộn cần xử lý như vậy, sao có thể để cho anh phân tâm được chứ.

Hoắc Tùng Quân trả lời rất nhanh: “Ông nội vừa mới không gọi được cho em, để anh gửi cho em.”

Sau đó, anh trực tiếp gửi tới một video.

Bạch Hoài An thấy hình ảnh bên ngoài của video rất quen thuộc, mở ra nhìn qua, ánh mắt chợt sáng lên, nói với Trần Thanh Tâm đang ở đầu điện thoại bên kia: “Tổng giám đốc Trần, video chúng ta cần đang ở đây, để tôi gửi cho anh”

Sau một phút, Trần Thanh Minh vốn tĩnh lặng như gà lại đột nhiên hô lên một tiếng vô cùng vui mừng kinh ngạc: “Thực sự là ông trời giúp người tốt mà. Quá tốt rồi. Tôi lập tức đăng tải cái video này lên”

Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại, Bạch Hoài An nghe thấy giọng hô lên vì vui mừng của anh ta, không kiềm được bật cười thành tiếng.

Cô đáp lại Hoắc Tùng Quân bằng một biểu tượng cảm xúc “ôm ôm”, bên kia lập tức đáp lại một biểu tượng “hôn hôn”. Cũng không biết là Hoắc Tùng Quân lấy biểu tượng kia ở đâu nhưng nhìn thực sự rất giống biểu cảm hôn hôn bình thường của anh.

Khóe miệng Bạch Hoài An ngừng cười, lập tức gọi điện thoại cho ông nội Hoắc, bên kia dường như nhấc máy trong một giây.

Giọng nói già nua qua điện thoại truyền tới: “Cô nhóc Hoài An, thế nào rồi, thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia có gửi video cho cháu chưa”.

“Gửi rồi ạ. Cảm ơn ông nội, video này của ông rất quan trọng đó ạ” Bạch Hoài An vội vàng nói cảm ơn, giọng nói vô cùng thân thiết.

“Vậy thì tốt rồi.” Giọng nói của ông nội cũng mang theo ý cười.

Bạch Hoài An tò mò hỏi một câu: “Ông nội, sao ông lại có được video đó ạ? Cháu nhớ lúc đó ông không lấy điện thoại ra quay video mà?”

Giọng nói của ông nội Hoắc lộ ra vẻ đắc ý và kiêu ngạo: “Ông bảo tài xế của mình theo dõi, chính cậu ta đã quay lại”

Bạch Hoài An nhớ là sau khi ông nội giả vờ té ngã, bên cạnh vẫn nhất quyết giúp cô nói lại hiện ứng đám đông kia, trong mắt cũng lộ ra ý cười, chắc hẳn là nhờ tài xế của ông nội, Ông nội cũng thực sự rất đáng yêu đó.

Hai người nói với nhau mấy câu, ông nội cũng sợ rằng sẽ quấy rầy cô xử lý công việc, liên nói: “Cô nhóc Hoài An, đợi đến khi nào rảnh thì nhớ cùng thằng nhóc kia về nhà ăn cơm nhé, Ông nội sẽ làm món thịt kho tàu sở trường cho cháu. Nghe Hoắc Tùng Quân nói cháu thích ăn thức ăn ngọt miệng, nhất định cháu sẽ thích món đó”.

Bạch Hoài An vội vàng gật đầu đáp lại: “Được, đến lúc đó nhất định cháu sẽ tới thăm ông”

Sau khi ông nội cúp điện thoại, ngân nga vài câu hát, chuẩn bị đi tìm ông Trương hàng xóm để khoe khoang là cháu trai sẽ dẫn cháu dâu về nhà.

Đến lúc Hoài An về đây rồi, nhất định ông nội phải mời ông Trương tới, khoe khoang thật nhiều về cháu dâu của ông nội.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy mẹ Hoắc đứng ở trên tầng, nhướn mày hỏi: “Bây giờ con còn học nghe lén người khác nói chuyện điện thoại sao?

Thật không có quy củ gì cả”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play