Cô trả được thù cho cha mẹ, cùng với Hoắc Tùng Quân gương vỡ lại lành, có hai người bạn tốt là Sở Minh Nguyệt và Trần Thanh Minh, còn có bố mẹ của Hoắc Tùng Quân luôn thương yêu cô nữa.

Dường như không còn bất kỳ khó khăn, cản trở nào, giờ đây là lúc sự nghiệp của cô khởi sắc, cô đã hạnh phúc hơn rất nhiều người trên thế giới này rồi.

Quả như Bạch Hoài An dự đoán, ngày hôm sau đi làm, cô và Cách Lệ Tâm công việc bận lu bù.

Bên Cách Lệ Tâm có rất ít nhân viên phụ giúp công việc nên hầu hết mọi việc đều do hai người thực hiện, Tuần lễ thời trang đang ngày một đến gần, cả hai đều cần phải đẩy nhanh tiến độ hết công suất mà đồng thời vẫn phải đảm bảo chất lượng.

Cách Lệ Tâm không hổ danh là một bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, tác phong làm việc vô cùng chuyên nghiệp.

Bạch Hoài An làm việc với cô ấy, không những cùng nhau hoàn thành công việc mà cô còn học hỏi được rất nhiều từ Cách Lệ Tâm, những gì Cách Lệ Tâm thể hiện đúng là khiến Bạch Hoài An được dịp mở rộng tầm mắt.

Bên này Trần Thanh Minh muốn chuyển đi đều phải tự mình dọn dẹp tất cả đồ đạc, Bạch Hoài An bận rộn đến mức.

đầu tắt mặt tối, ngay cả hôm Trần Thanh Minh chuyển sang nhà mới, Bạch Hoài An cũng không thể về nhà một chuyến.

Tuy nhiên, Trần Thanh Minh cũng rất hiểu cho cô, dù sao cô cũng bận như vậy, mà bình thường vẫn đối tốt với anh, cũng không có gì đang chê trách.

Lúc Bạch Hoài An mệt mỏi lu bù, Trần Thanh Minh còn giúp gọi ít đồ ngọt tới tận nơi cho cô.

Trên tấm thiếp ký gửi còn viết:

“Những lúc như này ăn một cái gì đó ngọt một chút có thể giúp thư giãn tâm trạng” Bạch Hoài An vừa buồn cười vừa cảm động, trong lòng thầm nghĩ mình thật sự không giúp Trân Thanh Minh vô ích.

Cái tên này mặc dù da mặt dày, cao cao tại thượng nhưng dù sao cũng đẹp trai, có mắt thẩm mỹ, trí tuệ cảm xúc cao, sự nghiệp thành đạt lại còn tâm lý, sống tình cảm.

Nếu không phải vì đã có Hoắc Tùng Quân, có lẽ ngay cả cô cũng sẽ bị làm cho đổ ngã.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra mấy hôm trước cùng Sở Minh Nguyệt nói chuyện, cô ấy nói tìm người theo dõi Châu Hữu Thiên, không biết hiện tại tình hình thế nào rồi.

Sở Minh Nguyệt không chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô bận như vậy cũng quên mất chuyện đó.

Trong lúc nghỉ ngơi, Bạch Hoài An liền vào trong phòng tắm lấy điện thoại ra gọi cho Sở Minh Nguyệt.

Phải mất một lúc mới kết nối được máy.

Sở Minh Nguyệt bên kia âm thanh Có chút ồn ào, giống như đang ở bên ngoài“Minh Nguyệt, cậu đang ở đâu?” Sở Minh Nguyệt giọng nói gấp gáp:

Trường học tổ chức cho giáo viên ra ngoài dã ngoại, tớ ở bên ngoài, tín hiệu có thể không tốt lắm" Bạch Hoài An nghe giọng nói của cô không có gì dị thường, trong lòng thoảng yên tâm một chút, sau đó thận trọng hỏi:

“Còn chuyện kia, hôm trước cậu nói tìm người theo dõi Châu Hữu Thiên, có phát hiện gì bất thường không?” Vừa nghe vậy, Sở Minh Nguyệt liên cầu mày, vẻ mặt hơi trầm xuông khi nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.”

Anh ấy đã đến gặp người phụ nữ đó Tớ phát hiện ra người phụ nữ đó tên Ngô Tiêu Thị/m” Cô dừng lại một chút, cắn cắn môi dưới:

“Cô ấy lúc trước làm ở bệnh viện, sau này lưu lại thành phố Sơn Lam, tình cờ tới làm việc ở phòng khám chuẩn đoán điều trị tâm lý của Châu Hữu Thiên” Bạch Hoài An hít sâu một hơi Tớ/mmẹ nhà nó.

”Bạch Hoài An gần như nhịn không được muốn chửi tục luôn rồi, chỉ cần là phụ nữ, đều có thể phát hiện ra suy nghĩ không trong sáng của người phụ nữ này.

Cô ta và Châu Hữu Thiên là mối tình đầu của nhau, người ta bây giờ là người đã có bạn gái, thành phố Sơn Lam lớn như vậy, có biết bao phòng khám tâm lý, tình cờ thế nào mà vào làm đúng phòng khám của Châu Hữu Thiên? Cô ta rõ ràng là cố tình tìm tới.

Bạch Hoài An không tin rằng cô ta không có mưu tính tình tứ gì, nhất định là có vấn đề.

“Bọn họ, ngày hôm đó bọn họ đã làm gì?” Bạch Hoài An kìm nén tức giận, trước tiên nghĩ cần làm rõ mọi chuyện.

Sở Minh Nguyệt rũ mi xuống, vẻ mặt có chút lãnh đạm:

“Châu Hữu Thiên giúp người phụ nữ đó tìm nhà.

Trước đây cô ấy ở khách sạn, hôm đó là ngày nghỉ, muốn đi xem nhà” Cô không cần nghĩ cũng biết, cái cớ mà Ngô Tiêu Thi dùng chắc chắn là cô ta không quen với thành phố Sơn Lam nên muốn nhờ Châu Hữu Thiên, người thành phố Sơn Lam, dẫn cô ta đi tìm.

Hoặc là cô ta là phụ nữ chân yếu tay mềm, nếu lỡ gặp phải chuyện xấu thì biết phải làm sao, dù sao xã hội này cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, người tốt người xấu đều là lẫn lộn trong nhau.

Châu Hữu Thiên cũng nhẹ dạ cả tin, anh ta có lẽ nghĩ những gì cô ấy nói là có lý, vì vậy đã đến giúp đỡ.

Nếu lúc trước anh ta quang minh chính đại, Sở Minh Nguyệt sẽ không có gì ý kiến, nhưng vì anh ta hết lần này tới lần khác, làm ra mấy loại hành động lén lén lút lút, thực sự không khỏi khiến người ta có chút không vừa lòng.

“Minh Nguyệt, cậu có nghe thấy tớ nói không?” Giọng nói lo lắng của Bạch Hoài An vang lên.

Sở Minh Nguyệt định thần lại:

“Xin lỗi, tớ vừa rồi có chút không tập trung” Bạch Hoài An không có lựa chọn nào khác, quyết định hỏi thẳng:

“Bọn họ không có hành động gì mờ ám hay quá phận đúng không?” Sở Minh Nguyệt giọng đều đều:

“Không có, người tớ nhờ chụp ảnh và quay phim lại đưa cho tớ xem, hai người bọn họ thực sự không có làm gì đặc biệt.

Châu Hữu Thiên luôn rất biết chừng mực mà giữ khoảng cách” Ngô Tiêu Thi đó ngày hôm ấy vẻ mặt rất tươi sáng, còn cất công trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc xinh đẹp.

Xem những đoạn video quay được, thấy cô ta đã cố gắng nói chuyện để gần gũi Châu Hữu Thiên, muốn tiếp xúc thân thể với anh, nhưng cô ta đã không thành công.

Châu Hữu Thiên hoàn toàn né tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play