Chương 154: Đăng tải thông tin đính chính
“Tuyệt đối không thể được” Bạch Hoài An vội vàng lên tiếng cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt cô vô cùng không muốn, Hoắc Tùng Quân cau mày lại, cô tự mình tìm cái người Quý Tiêu Châu ở trước mặt đây để giúp cô tra chuyện nhưng lại không nguyện ý để anh giúp cô giải quyết luôn chuyện cho cô.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa đủ tin tưởng anh sao, không muốn để anh nhúng tay vào chuyện này?
Tâm trạng Hoắc Tùng Quân lập tức trầm xuống, buồn rầu, cảm thấy rất không thoải mái.
Anh luôn cảm giác rằng sau khi Hoài An quay trở về với anh một lần nữa, cô dường như không còn sự thẳng thắn và mạnh mẽ như trước đây nữa, mà cô luôn có sự dè dặt với anh.
Nhưng chuyện này cũng là tại anh mà thôi. Cho dù Hoắc Tùng Quân biết rằng bản thân không thể làm gì, chỉ có thể tận lực đối xử với cô tốt hơn nữa, để cho cô cảm thấy có sự tin tưởng hơn với anh.
Sự trầm tĩnh trên người anh thể hiện rất rõ ràng, Quý Tiêu Châu cảm thấy hơi không được tự nhiên, vừa đúng lúc đã nói xong chuyện, cậu ta cũng phải rời đi.
“Hoài An, tôi có chuyện nên đi trước đây. Sau khi trở về, tôi lập tức sắp xếp người đi điều tra. Cô yên tâm, chúng tôi đều là dân chuyên nghiệp.
Nếu như phát hiện được ra điều gì sẽ lập tức báo lại cho cô”
Bạch Hoài An gật đầu rồi đứng dậy: “Để tôi tiễn anh ra ngoài”
Cô nói xong rồi quay ra nhìn Hoắc Tùng Quân, giọng nói dịu dàng: “Anh đợi em một lát, em tiễn anh Quý ra ngoài trước đã”
Hoắc Tùng Quân gật đầu đồng ý, nhìn Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu rời đi, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một mình anh ngồi ở chỗ đó, vì vẻ ngoài vô cùng có sức hút nên nhân viên phục vụ tranh nhau tới muốn giúp anh gọi thức ăn. Cuối cùng người chiến thắng là một nhân viên phục vụ có vẻ ngoài khá xinh đẹp.
Cô ta cố ý sửa sang lại quần áo, đi tới đưa thực đơn cho anh, giọng nói vui vẻ: “Chào anh, anh có muốn uống thứ gì không ạ?”.
Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu, ánh mắt rất âm trầm, vô cùng sâu thẳm. Trước ánh mắt của anh, nhân viên phục vụ hơi khựng lại, luôn cảm thấy có một áp lực vô hình khiến cô ta không thể thở nổi.
Cô ta nhớ tới người phụ nữ vừa mới rời đi kia, vội vàng nói: “Có phải anh đang đợi bạn gái của anh không? Vậy đợi đến khi cô ấy trở lại, tôi sẽ giúp anh gọi thức ăn sau”
Vừa nói xong, cô ta chuẩn bị rời đi thì bị Hoắc Tùng Quân gọi lại: “Chờ một chút”
Anh nhìn qua thực đơn rồi nói: “Cho tôi một tách capuchino và một sandwich cá ngừ”
Hoài An không thích cà phê quả đắng, capuchino là thức uống mà cô hay uống, vừa rồi nghe Trần Thanh Minh nói buổi trưa cô vẫn chưa ăn cơm.
Bây giờ chắc là rất đói rồi.
Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt, vội vàng nhận lấy thực đơn rồi rời đi.
Mấy cô gái nhỏ nhìn thấy cô nhân viên phục vụ đã trở lại, lập tức vội vàng hỏi: “Như thế nào, như thế nào. Anh đẹp trai kia vừa rồi có nói chuyện với cô không?”.
Cô nhân viên phục vụ nhìn lại cô gái nhỏ đang hóng, nhớ lại cảm giác ban nãy đối mặt với Hoắc Tùng Quân, theo bản năng run lập cập: “Chuyện đó, chờ lúc nữa cô tự mang thức ăn qua đó đi. Tôi không đi nữa đâu”
Lúc Bạch Hoài An tiễn Quý Tiêu Châu ra ngoài, cậu ta đi tới trước xe của mình, xuyên qua khung kính cửa sổ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoắc Tùng Quân rồi nói với Bạch Hoài An: “Cô vừa rồi không để cho anh ấy giúp đỡ có vẻ đã khiến anh ấy tức giận rồi”
Bạch Hoài An theo ánh mắt của cậu ta nhìn vào, quả thực nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh. Cô dừng lại một lát, biểu cảm không biết phải làm thế nào: “Tôi cũng biết là Hoắc Tùng Quân ra tay thì chắc chắn có thể lấy lại được di sản và nhà cửa của bố tôi”
Cô vừa nói vừa thở dài: “Đám người cặn bã nhà họ Bạch kia là anh chưa biết thôi. Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết chuyện của tôi và Hoắc Tùng Quân ở chung với nhau. Nếu như Hoắc Tùng Quân giúp tôi, bại lộ mối quan hệ của chúng tôi với bọn họ thì với tính cách không biết xấu hổ của đám quỷ hút máu nhà họ Bạch không biết xấu hổ đó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để dây dưa với Hoắc Tùng Quân, tìm kiếm lợi lộc từ anh ấy”
Bạch Hoài An nghĩ tới những người đó, sắc mặt rất khó nhìn. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hoắc Tùng Quân đã giúp đỡ tôi quá nhiều, tôi không muốn vì chuyện này mà anh ấy dính vào phiền toái”
Không thể tùy ý dựa vào tình cảm của một người như vậy được. Cô không muốn vì đám người cặn bã nhà họ Bạch kia mà phát sinh xung đột không cần thiết với Hoắc Tùng Quân.
Quý Tiêu Châu nhìn một lượt từ đầu đến chân cô, cô bé trước mặt này thực sự rất hiền lành, giống như bố cô vậy.
Cậu ta không kiềm được sự đau lòng cho cô, theo bản năng đưa tay ra xoa đầu cô: “Hoài An, sau này tôi chính là anh trai ruột của cô, nếu như cô có chuyện gì thì cứ lập tức gọi tôi. Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ giúp cô.”
Bạch Hoài An hơi khựng lại, nghe được lời nói này, ánh mắt cô hơi đỏ lên, ngẩng đầu cười với cậu ta: “Cảm ơn anh”
Cô tiễn Quý Tiêu Châu xong thì quay trở lại vị trí, thấy trước mặt đã để sẵn sandwich và cà phê sữa nóng đang bốc hơi, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hoắc Tùng Quân thấy cô trở lại, toàn bộ biểu cảm lạnh lùng trên mặt đều biến mất, kéo cô ngồi xuống cạnh mình, vô cùng thân mật: “Anh gọi ít thức ăn cho em, em ăn một chút trước đi”
Hương vị nồng đậm của cà phê, bánh sandwich cũng vô cùng thu hút. Lúc này Bạch Hoài An mới nhớ ra là hình như cô chưa ăn cơm trưa, theo bản năng bụng kêu lên hai tiếng.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân hơi cong nhẹ, đẩy thức ăn tới trước mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Em ăn đi.”
Bạch Hoài An vừa ăn vừa lướt facebook. Đúng lúc thấy văn bản đính chính của Hoắc thị, sau khi đọc rõ ràng nội dung, cô suýt chút nữa bị nghẹn thức ăn trong họng.
“Em ho khan một cái đi”.
Cô ho tới mức nước mắt chảy hết ra, Hoắc Tùng Quân vội vàng vỗ nhẹ lưng cô: “Lúc ăn thì không nên nghịch điện thoại di động đầu”
Bạch Hoài An nắm lấy bàn tay của anh, cho anh nhìn màn hình điện thoại: “Anh, anh đã tuyên bố chuyện ra ngoài rồi sao?”
Sau khi Hoắc Tùng Quân nhìn rõ nội dung trên đó mới biết vì sao vừa rồi Bạch Hoài An lại kinh ngạc đến vậy. Anh gật đầu nói: “Đúng, đã thông báo ra ngoài”
Buổi sáng anh vừa mới tới công ty, đã nhờ bộ phận quan hệ công chúng xử lý vụ hỏa hoạn xảy ra hơn mười năm trước. Còn có đầu đuôi nguồn gốc câu chuyện An Bích Hà muốn báo ơn. Cuối cùng đã đăng từng tin lên một để tìm vị ân nhân năm đó đã cứu mạng.
“Anh sẽ ra tay với An thị sao?” Mặc dù cô rất đồng cảm với việc Hoắc Tùng Quân bị lừa gạt hơn mười năm, nhưng nghĩ đến việc anh sẽ ra tay với An thị, ngược lại thấy An Bích Hà rất vui xẻo. Trong lòng Bạch Hoài An dâng lên sự kích động, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ của cô, xoa đầu cô nói: “Em đang thấy hạnh phúc lắm à?”
“Đấy là chuyện đương nhiên rồi. An Bích Hà và nhà họ An là kẻ thù của em. Nhìn thấy bọn họ đau khổ thì tất nhiên em hạnh phúc rồi” Bạch Hoài An không che giấu sự thỏa mãn khi nhìn thấy người khác đau khổ của mình, giương mắt hỏi: “Anh chuẩn bị đối phó An Bích Hà vậy có cần em giúp gì không?”
Hoắc Tùng Quân vốn chỉ muốn nói “Không cần”, nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của Bạch Hoài An, gật đầu nói: “Hoắc thị chưa có nổi bật về quần áo. Mặc dù doanh thu bán hiện tại của “Khinh Nhiễm” của An thị đã kém hơn trước kia nhưng cũng vẫn có lãi. Về phương diện này vẫn cần em tìm cách đối phó” .
Bạch Hoài An không nghĩ rằng thực sự có việc cần đến mình, lập tức thẳng lưng, tự vỗ vào vai mình: “Cứ giao cho em đi”.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, ánh mắt cũng dịu dàng: “Em mau ăn thêm đi. Chút nữa anh sẽ đưa em về nhà. Khoảng thời gian này anh có hơi bận rộn, có thể sẽ không thường xuyên đến tìm em được khi em cần đến anh”
Bạch Hoài An gật đầu như gà mổ thóc, tất nhiên cô biết “bận bịu” ở đây của Hoắc Tùng Quân là gì, sao mà không đồng ý được chứ.
An Bích Hà ở bên này cũng đã nhìn thấy thông báo đính chính của Hoắc thị, ngón tay nắm chặt điện thoại di động, đốt ngón tay cũng nổi gân xanh: “Không ngờ rằng Hoắc Tùng Quân lại hành động nhanh như vậy. Không hề để lại chút thời gian hòa hoãn nào cả”.
Bố An đi ngang qua nghe được những lời này của cô ta, cau mày nói: “Tối hôm qua con cũng đã hiểu rõ rồi, nhất định Hoắc Tùng Quân sẽ ra tay với chúng ta. Lúc này còn kinh ngạc gì nữa chứ, mau tới bộ phận quan hệ công chúng của công ty để xử lý đi, không được chậm trễ. Nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt với công ty.”
An Bích Hà nổi giận. Bây giờ cô ta không dám đọc bình luận trên Internet nhưng trong lòng cô biết rất rõ ràng. Mấy ngày nay tin tức không tốt về cô ta vẫn không ngừng trên mạng, danh tiếng đã sớm bị phá hủy rồi. Cô ta cũng chỉ mong rằng An thị tuyệt đối không có ảnh hưởng lớn nào, nếu không chuyện rất khó xử lý.
Lúc đang chuẩn bị qua bộ phận quan hệ công chúng của công ty, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Cô ta nhìn thấy màn hình điện thoại, môi mấp máy, do dự một lát rồi mới bấm nhận: “Ngô Thành Nam, thế nào rồi”
Con noi toi the nào nữa sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô không nói cho tôi biết hả?” Giọng nói của Ngô Thanh Vũ hơi gấp gáp, phát hiện tâm trạng mình hơi kích động quá mức mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh ta cũng vừa mới biết chuyện Hoắc thị phát ra thông tin đính chính như vậy.
“Sao chuyện này có thể bại lộ được chứ?” Trong ánh mắt Ngô Thành Nam lộ vẻ phiền lòng. Hỏa hoạn ngày đó nghiêm trọng như vậy, giám sát xung quanh đều bị phá hủy. Đám người tập trung rất đông ở cửa trước, anh ta tình cờ đi ngang qua cửa sau và thấy được. Lúc ấy trừ anh ta, chắc hẳn không còn người nào chú ý tới bên đó. Sao chuyện có thể bại lộ được chứ?
Ngô Thành Nam, anh im lặng trước đã” An Bích Hà nhận thấy được sự gấp gáp trong lời nói của anh ta, trấn an nói: “Khi đó trong quán rượu có công nhận núp ở kế bên, gần đây Hoắc thị đã tìm được ra người công nhân đó. Hôm qua Hoắc Tùng Quân đã dò xét tôi, tôi vô tình làm lộ ra”
Lúc cô ta nói đến phần sau, giọng nói ấp úng. Lúc đó cô ta không nghĩ rằng Hoắc Tùng Quân lại cố ý cho người làm giả hỏa hoạn để lừa gạt cô ta.
An Bích Hà vẫn bị ám ảnh tâm lý với trận hỏa hoạn hơn mười năm trước, căn bản cũng không có phòng bị nên phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.
Ngô Thành Nam nghe cô ta nói vậy, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, sao lại có thể ngu xuẩn như vậy cơ chứ? Cứ vậy mà bị tra ra được sao?
Tuy nhiên bây giờ than vãn cũng vô ích thôi. Sắp tới nhất định Hoắc thị sẽ động thủ với An thị. Anh ta đã rất vất vả mới khiến An Bích Hà nghe lời.
Nếu như Hoắc thị thực sự bắt đầu ra động thủ, căn bản cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu.