Dụ Dao ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, lật đi lật lại nhìn phong thư rất nhiều lần.
Nét chữ này hoàn toàn xa lạ, mỗi một nét chữ đều toát lên sự sắc bén, mạnh mẽ đến nỗi muốn thoát khỏi trang giấy, phác họa nên một người mà dường như cô chưa từng chạm đến.
Gần nhất cũng xa nhất.
Da thịt thân cận, nhưng lại như chưa từng quen biết nhau.
Dụ Dao cúi người mấy lần, ôm chân, vùi mặt vào đầu gối, nước mắt nhẫn nhịn từ lúc trở về từ hội sở đều tùy ý chảy xuống. Xoài ở bên cạnh gấp đến độ vây quanh cô, liên tục kêu “Á uuu”, cô nghe thấy âm thanh này, nhớ tới câu đầu tiên mà Nặc Nặc nói với cô chính là hai chữ này.
Điện thoại vẫn vang lên không ngừng, cô đều nghe từng cái từng cái một, chỉ là cổ họng nghẹn lại, trước sau nói không nên lời.
Hiếm khi giọng nói của Tống Lam nóng nảy: “Dụ Dao, cô nghe tôi nói, chúng tôi tuyệt đối không giám sát cô. Buổi tối hôm nay tôi cũng vừa mới biết Nặc Nặc bên cạnh cô chính là Dung Dã, anh ấy sắp xếp chúng tôi ở đó là vì để bảo vệ cô an toàn, đưa cô về nhà. Hai người trợ lý cũng do chính cậu ta tuyển chọn, về sau thay anh ấy chăm sóc cô…”
“Tôi thừa nhận có một số tài nguyên là do anh ấy âm thầm chuẩn bị, nhưng cái nào cũng đều là dựa vào năng lực của cô mới lấy được. Cô không cần bởi vì chuyện này mà thấy mâu thuẫn, công việc phía sau vẫn phải tiếp tục…”
Lục Ngạn Thời bị cô làm lơ, vẫn còn bám riết không tha tiếp tục khuyên nhủ cô.
“Dụ Dao, may là em vẫn đủ lý trí, nói những cái đó với Dung Dã ngay trước mặt anh ta là anh yên tâm rồi. Dù em có chấp nhận anh hay không, em cũng không thể tiếp tục bị anh ta bắt nạt.”
Lòng anh ta còn sợ hãi mà thấp giọng lẩm bẩm.
“Khi em đối đầu với anh ta, ánh mắt của anh ta thật sự quá khủng bố. Anh hoàn toàn không thể ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, anh lo anh ta sẽ nuốt sống em mất.”
Ngay cả Trình Hoài Sâm cũng xuất hiện, quá nửa là nghe Lục Ngạn Thời nói chuyện, lão già trầm mặc nghe một lúc, sau đó nói mấy câu ngắn gọn với cô.
“Lúc con vào đại học, Dung Dã đã âm thầm theo con, là ông tận mắt nhìn thấy, tình cảm của cậu ta đối với con là gì, chính con tự phán đoán, đừng nghe lời của một phía.”
“Mặt khác, nước nhà họ Dung quá sâu, dù là ông hay con cũng không thể tưởng tượng được. Lần này cậu ấy trở về có thể toàn vẹn đi ra hay không, không ai biết cả, con muốn đối xử với cậu ấy thế nào, trong lòng cân nhắc rõ ràng. Nếu thật sự muốn chọn người khác… Cũng không phải không được.”
Mãi đến rạng sáng, điện thoại Dụ Dao mới hoàn toàn yên tĩnh, cô vẫn duy trì tư thế kia, cuộn tròn người lại.
Trải nghiệm từ thời thơ ấu, hình ảnh trong quá khứ, nhãn hiệu trong trí nhớ, tin đồn, cùng các loại âm thanh từ bốn phương tám hướng đều đang thay cô định nghĩa và miêu tả Dung Dã.
Quái đản, thô bạo, bạc tình, nguy hiểm, ý chí sắt đá, thủ đoạn tàn nhẫn, thiếu thốn tình cảm của người bình thường.
Mặc dù đêm nay chính mắt cô nhìn thấy rõ ràng, chính xác nghe được, tất cả đều là Dung Dã lạnh lùng vô tình.
Nhưng cô…
Giống như bị ma quỷ ám vậy, cho tới bây giờ, cô nghi ngờ tất cả mọi thứ trên người Dung Dã, thế nhưng lại chưa có một khắc nào nghi ngờ tình cảm của anh.
Cô đang đánh cược.
Khi tất cả mọi người, bao gồm cả chính Dung Dã, đều hờ hững phủ nhận tất cả, cô vẫn dựa vào trực giác mà dũng cảm đánh cược, cược tình cảm của anh.
Dụ Dao lại vuốt phẳng phong thư một lần nữa.
Nội dung trong thư kỳ thật rất ngắn, anh nói xin lỗi với cô, nói với cô rằng anh chính là Dung Dã, xin cô chờ anh. Nhưng liên quan tới chân tướng mà cô nên biết, tới những chuyện hiểu lầm nên giải thích, anh cũng không nhắc đến một chữ. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc tối, bị cô vạch trần trước mặt, xem ra anh định im lặng đến cùng, không định giải thích với cô bất cứ chuyện gì, muốn cô chẳng hay biết gì.
Nhưng trong đó có hai câu có thể trả lời nghi vấn quan trọng nhất của cô.
Dụ Dao ngồi dậy, dựa vào cánh cửa, mặt mũi đầy vệt nước mắt đã khô, nhưng khóe môi lại không thể khống chế mà nhếch lên.
Cô chỉ có duy nhất một lợi thế.
Nhưng nếu cô cược thắng, cho dù con đường phía trước dài bao nhiêu, cô sẽ đều bách chiến bách thắng.
—— “Rốt cuộc anh là ai?”
Ở trong thư, nét chữ của anh thấm qua mặt sau tờ giấy.
—— “Anh là Nặc Nặc, là Dung Dã.”
—— “Dù sống hay chết, cả đời này đều là tín đồ trung thành nhất của em.”
Dụ Dao không về phòng ngủ, hồi ức trên chiếc giường kia quá tươi đẹp, cô không có cách nào để đối mặt. Cô nằm một mình trên chiếc giường nhỏ có ga giường hình dấu chân cún con ở cửa miễn cưỡng ngủ mấy giờ, trời sáng thì tỉnh dậy, cô theo thói quen ôm lấy bên cạnh, nhưng lại chỉ còn khoảng không trống rỗng.
Không có anh, cún con của cô đi mất rồi.
Dụ Dao đứng dậy dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, sau đó nghiêm túc trang điểm một lớp tinh tế, che đi tất cả những yếu ớt.
Cô không có nhiều thời gian để suy sụp tinh thần như vậy.
Cảnh diễn còn rất lâu mới có thể kết thúc, biểu hiện tối hôm qua của cô mới chỉ là mở màn mà thôi. Bức màn lớn vừa được kéo ra, không biết đạo diễn Dung Thiệu Lương cho bao nhiêu camera vô hình nhắm thẳng vào cô, cẩn thận chú ý mỗi một bước tiếp theo của cô.
Mà cô cũng muốn dùng toàn lực để phối hợp với người kia…
Dụ Dao chống bồn rửa tay, mu bàn tay che đi đôi mắt, hít một hơi thật sâu.
Ngoại trừ không nghi ngờ tình cảm của anh, mỗi một chuyện khác, cô đều không thể dễ dàng tha thứ cho anh.
Biết rõ cô hiểu lầm Dung Dã cũng không nói gì, giấu nhiều bí mật với cô như vậy mà không chịu tiết lộ nửa chữ cho cô. Anh lại còn khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn trước mặt cô để lừa người, dùng thân phận Nặc Nặc để thân cận với cô, tự tay thay cô quyết định, dựa vào cái gì chứ.
Anh không tin cô, hay là căn bản không coi cô là người yêu để có thể phó thác?!
Coi như anh có nhiều lý do, nhưng đối với cô chúng vô lý.
Dụ Dao biết, ngày hôm qua cô biết rõ Dung Dã đang nói dối, nhưng Dung Dã lại không thấy được. Với tính tình của anh, rất có khả năng coi những lời tàn nhẫn mà cô nói trước mặt anh là sự thật.
Anh thật sự cho rằng, người cô yêu chỉ là Nặc Nặc, mà anh chẳng đáng là gì, ở trong mắt cô ti tiện tối tắm, không đáng một đồng.
Dụ Dao mím môi, theo bản năng nhẫn nhịn sự đau lòng, thầm mắng đáng đời anh.
Để mình anh chịu khổ đi thôi! Tự chuốc lấy!
Huống hồ hiện tại mới tới đâu chứ, những thứ tiếp sau đây còn có anh chịu.
Dụ Dao phục hồi tinh thần, liên hệ với Tống Lam, yêu cầu quay về đoàn phim. Tống Lam nghe được quyết định của cô, vui mừng liên tục thở dài: “Cô nghĩ thông suốt được là tốt rồi, phim vẫn phải tiếp tục quay, giá trị của bộ phim này quả thực rất cao, cô diễn tốt là có thể giành được giải thưởng, để nhị thiếu anh ấy——”
“Đừng nhắc đến anh ta.” Dụ Dao vừa xuống lầu, vừa nói chuyện điện thoại: “Chị Lam, về sau đừng nhắc cái tên này trước mặt em. Còn nữa, bây giờ em độc thân, không có bạn trai, bên cạnh chị có người đàn ông thích hợp nào nhớ để ý giúp em, nếu có thằng nhóc nào muốn xào scandal, em cũng có thể cân nhắc.”
“… Dụ Dao?! Cô nói thật?”
Dụ Dao chắc chắn: “Đương nhiên là thật, bọn em chia tay trong vui vẻ, sớm ngày tìm được cún con mới.”
Sau khi cúp máy, cô dùng sức thở hổn hển mấy hơi mới đi ra khỏi hành lang.
Người ở xung quanh cô, cô không thể đề phòng từng người một. Cho dù Tống Lam là người của Dung Dã, ai có thể xác định cuộc trò chuyện bên trong điện thoại di động của cô tuyệt đối không bị giám sát, ai có thể cam đoan cô sẽ không vô tình tiết lộ cái gì, gây phiền phức cho Dung Dã chứ.
Cách tốt nhất chính là diễn trò cho trọn vẹn.
Chờ đến khi tất cả mọi người tin, Dung Thiệu Lương tự nhiên cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ, cho đến khi xem nhẹ tầm quan trọng và lực ảnh hưởng của cô đối với Dung Dã.
Hiện tại việc cô có thể làm cho Dung Dã cũng chỉ có việc này, những hành động liều lĩnh ngây thơ khác, với sức như con kiến của cô, tất cả đều chẳng là gì, còn có khả năng làm xáo trộn kế hoạch của anh.
Một tuần sau, tất cả mọi người đều biết Dụ Dao chia tay với tên ngốc, CP Bạch Ngọc trong siêu thoại đều kêu rên, bay thẳng lên vị trí đầu bảng xếp hạng CP, khóc thét đủ loại cảm xúc chân thật, mà tai tiếng của Dụ Dao bắt đầu kéo đến ùn ùn không dứt.
<Âm hôn> bùng nổ, <Mộng Cảnh Sơn> được mong chờ cũng chuẩn bị chiếu, lại có bộ phim chất lượng tốt được tân đại chế tác đang quay, Dụ Dao hoàn toàn trở mình. Bản thân cô là nữ thần lạnh lùng, bình thường vẻ mặt ít khi cười nói, hơn nữa tính tình của cô lại sắc sảo, trong giới có rất ít người dám tiếp xúc.
Nhưng một khi cô thu lại lá chắn của mình, để lộ ra đôi mắt sáng và khuôn mặt xinh đẹp kia, cảm giác các CP cùng các nam minh tinh cũng từ từ đi lên.
Không đến mười ngày, Dụ Dao và đạo diễn mới lén ăn cơm, ảnh đế trẻ mời đóng phim mới, lưu lượng tiểu sinh mới, vừa vặn như một cún con treo bên người, ở trong chương trình liên tục gọi ngọt một tiếng “Chị”, vây quanh cô chạy trước chạy sau. Tiểu Lục tổng trước kia bị ném cũng xuất hiện liên tục, mỗi ngày chạy đến phim trường xum xoe.
Các chuyện xấu liên quan tới Dụ Dao liên tiếp đứng đầu, các fan hâm mộ tức muốn hộc máu mắng to, CP Bạch Ngọc nước mắt chảy dài mấy km.
“Sao có thể tuyệt tình như vậy được chứ, hóa ra Dụ Dao trong một đêm là có thể không yêu một người nữa sao.”
“Dù sao cũng chỉ là một tên ngốc, tôi đã sớm đoán được rồi sẽ đến ngày này mà.”
“Trời ạ tôi căn bản cũng không dám nghĩ, tên ngốc bị vứt bỏ, bây giờ sẽ như thế nào đây.”
Gần như trong cùng một thời gian, một mục tin tức gây chú ý khác cũng nhảy thẳng lên đầu, mặc dù không liên quan đến giới giải trí, nhưng vẫn hấp dẫn bao con mắt như cũ, cường thế chiếm trang đầu báo giải trí, các tài khoản lớn nhỏ đều phấn khởi thét chói tai liên tục spam.
Dung nhị thiếu Dung Dã trong lời đồn lần đầu tiên công khai tham dự lễ cắt băng của tập đoàn, chính thức đi đến trước đài, ảnh chụp trên mạng không nhiều lắm, chỉ có hai tấm là chụp lén, nhưng dáng vẻ của người nọ cho dù chỉ là một bóng hình mơ hồ cũng đủ khuấy động cơn sóng.
Dần dần có người móc nối hai việc lại với nhau.
“Tôi nói, không phải là Dung nhị thiếu xuất hiện, để mắt tới Dụ Dao, nên Dụ Dao mới chia tay với tên ngốc đấy chứ?”
“Thôi đừng chém gió, Dung Dã muốn cái gì mà lại không có chứ, lâu như vậy mà vẫn còn nhớ đến một diễn viên nhỏ bé sao? Thêm nữa, Dụ Dao với tên ngốc kia đã nói chuyện yêu đương, đối với Dung Dã căn bản chính là ô uế.”
“Từ từ, tôi muốn to gan nói một tiếng—— chẳng lẽ không ai thấy Dung Dã có chút giống với tên ngốc sao?”
Một bài weibo này bị đông đảo account marketing mang ra trào phúng, toàn bộ đều thống nhất nói: “Fans của Du Dao chắc bị điên rồi, con mẹ nó đừng ăn vạ vượt cấp như thế.”
Ngay đêm Dung Dã tham dự lễ cắt băng, Dụ Dao đồng ý ăn cơm với một nhà đầu tư trẻ tuổi, người này tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm ngay thẳng thanh bạch, vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, lấy lòng rất nhiều lần.
Dụ Dao biết có paparazzi đang theo dõi cô, cô hào phóng để bọn họ tùy tiện chụp. Nhưng cô lại không nghĩ tới, sau khi kết thúc, nhà đầu tư bỗng nhiên nắm lấy tay cô. Lòng cô như bị kéo căng, cô vẫn luôn cẩn thận chú ý, kịp thời tránh đi, nhưng vẫn bị đối phương nắm lấy cánh tay một chút.
Một màn này bị chụp rõ ràng, ngay sau đó xông thẳng lên trang đầu.
Hình ảnh mái tóc dài của cô nhẹ rũ xuống, cổ tay trắng nõn tinh tế một tay có thể nắm chặt bị người ta bắt lấy, góc độ lại thân mật kiều diễm, mà trong nháy mắt kia, nụ cười thương nghiệp bên khóe miệng cô còn chưa kịp thu lại.
Cho dù là ai cũng đều cho là anh tình tôi nguyện, tình cảm hai bên rất tốt.
Tai tiếng của cô nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị chụp tới thật như vậy.
Trên đường về nhà, Dụ Dao dựa vào ghế phía sau xe, lông mày nhíu đến nỗi đỏ lên, tim giống như bị ai hung hăng cào mạnh, đau nhói. Nhưng cô lại chờ mong, gắt gao nắm chặt điện thoại di động, lại không biết rốt cuộc mình đang chờ cái gì.
Khi sắp đến cửa nhà, điện thoại của cô bỗng nhiên rung lên, một dãy số xa lạ hiện lên.
Một khắc kia, Dụ Dao gần như cúi xuống, nén xúc động, lập tức nhận, chính cô cũng không phát giác ngón tay lạnh lẽo của mình đang run lên.
Rõ ràng một dãy số xa lạ có thể là bất cứ ai, nhưng cô lại căng thẳng đến nỗi thở cũng khó khăn.
Mỗi một giây đồng hồ như bị kéo dài đến vô hạn, Dụ Dao cầm điện thoại dính sát vào lỗ tai, bên trong người kia không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở đứt quãng, run rẩy, bị đè nén đến vỡ vụn.
Dụ Dao chỉ nghe một chút, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối.
Cô duỗi tay lau sạch, cắn ngón tay, cũng không rên lên một tiếng, bên kia từng tiếng thở dồn dập vang lên, tay cô cũng run theo.
Một lát sau, điện thoại bị cúp, Dung Dã ăn mặc đơn bạc, đứng ở sân thượng, một tay nắm thật chặt vật trang trí bằng kim loại, không để lại dấu vết bấm một dãy số khác, lười biếng nói chuyện công việc.
Anh như lơ đãng quay người lại, thấy Dung Thiệu Lương, lạnh nhạt ngước mắt: “Ông nội, có việc sao?”
Dung Thiệu Lương nhíu mày, không nhìn ra bất cứ sự khác thường nào trên gương mặt anh, vẫn là lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo nhìn bằng nửa con mắt. Ông ta lắc đầu, chống gậy rời đi.
Dung Dã chậm rãi dời tay đi, trên vật trang trí bằng kim loại có một tầng màu đỏ chói mắt, giọt máu lăn theo đầu ngón tay tái nhợt của anh rơi xuống đất.
Không ai biết bên cạnh sân thượng đèn có thể chiếu đến đây đã tắt hết, chỉ còn ảnh chụp trên di động chiếu lên gương mặt của Dung Dã. Anh cong người, áo sơ mi hơi mỏng dán lấy sống lưng, trong mắt như bị đốt thành một mảnh tro tàn, gần như nhảy điên cuồng không thể khống chế được.
Ba ngày sau, Tống Lam liên hệ với Dụ Dao: “Tối mai có một buổi tiệc rượu cao cấp, phạm vi không lớn, người đến dự đều là các đại lão trong giới tư bản mà bình thường khó có thể gặp được. Đạo diễn bộ phim điệp viên của cô có quan hệ riêng, được mời tham gia, cô có thể làm bạn gái ông ta.”
Dụ Dao nhận cuộc điện thoại này, trái tim như bị quấn lấy khó mà dịu lại, cô xoa thái dương, há mồm định từ chối.
Tống Lam sâu xa cường điệu: “Tôi nói lại lần nữa, đó là người mà bình thường không gặp được, đại lão trong giới tư bản.”
Tinh thần Dụ Dao rung động, trong nháy mắt nhịp tim tăng vọt: “… Tôi đồng ý.”
Tống Lam nhẹ nhàng thở ra: “Lễ phục cô chọn thế nào, vẫn là kiểu bảo thủ…”
Đạo diễn phim điệp viên đã qua tuổi 50, tư lịch trong giới rất sâu, đoạt được vô số giải thưởng đạo diễn lớn, từ lúc quay phim vẫn luôn hòa hợp, tính cách ôn hòa lại chính trực. Dụ Dao làm bạn gái của ông ta, không hề áp lực.
Tống Lam không phụ kỳ vọng của cô, buổi chiều hôm sau đưa váy và trang sức đến. Dụ Dao thấp lập tức vỗ tay, cô lăn lộn trong giới mấy năm cũng chưa mặc lễ phục nóng bỏng như thế này.
Váy dài che đi giày, đai đeo mỏng, áo ngực là voan mỏng, phía trước thì bình thường, phía sau mới tới công chuyện nè. Vị trí thấp đến eo, hơn nửa sống lưng chỉ có mấy cái dây nhỏ, nửa che nửa lộ làn da tuyết trắng.
Tâm Dụ Dao hung ác: “Chính nó.”
Trang điểm hơn hai tiếng, khi Dụ Dao thay lễ phục đi ra cửa, đạo diễn kinh sợ hít khí lạnh: “Đi dự liên hoan phim cũng không thấy cô dụng tâm trang điểm như thế này!”
Dụ Dao dịu dàng cười cười.
Liên hoan phim tính là gì
Mẹ nó thấy bạn trai cũ mới bị kích thích.
Tiệc rượu được tổ chức ở trang viên bên một dòng sông nhỏ, Dụ Dao theo đạo diễn đi đến cửa. Khoảnh khắc cửa xe mở ra, cô mới ý thức được chính mình đã lạnh giống như khối băng, thậm chí còn có chút không muốn đi.
Đạo diễn hiểu rõ mà an ủi: “Đêm nay Dung nhị thiếu cũng ra mặt, cô sợ cậu ta đúng không? Tôi nghe nói cậu ta gây khó dễ cho cô.”
Dụ Dao trúc trắc nuốt xuống một cái, ánh sáng trong mắt lóe lên: “Đúng vậy, tôi sợ anh ta.”
Sảnh ngoài của trang viên bên dòng sông nhỏ rất lớn, được thiết kế theo phong cách lâu đài cổ thời Trung cổ, nơi nơi đều được trang trí diễm lệ. Dụ Dao tự nhiên đi theo đạo diễn, tùy ý cầm một ly nước trái cây lên, xung quanh đều là các nhà tư bản mà cô không nhận ra, trái tim không khống chế được mà nhảy loạn.
Buổi tối tám giờ, khi thời gian chính thức trên thư mời bắt đầu, đồng hồ cổ treo trên tầng vang “Keng keng” đủ số lần, chủ nhân của bữa tiệc đi lên trước, lại dường như đang chờ cái gì mà không mở miệng.
Dụ Dao đứng trong đám người dày đặc, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, có người đang kính cẩn thông báo cái gì đó, nhưng cô lại không nghe rõ, lỗ tai bị âm thanh ồn ào ở xung quanh bao trùm.
Cái tên cấm kỵ đó, là cây châm đâm vào dây thần kinh của cô.
Dung Dã.
Dung Dã.
Đạo diễn rất cẩn thận mà vỗ vỗ Dụ Dao, muốn kéo cô sang bên rìa, sợ Dung nhị thiếu phát hiện cô, sau đó cô sẽ xảy ra chuyện không hay.
Nhưng đám đông náo loạn, rất nhiều người hướng về phía đó, Dụ Dao bị đẩy tới, cơ thể không thể tránh được, vừa lúc lạc sang lối đi vào cửa.
Người đã lâu không gặp, anh đứng trong đám người, một thân quần áo đen như mực, giẫm lên ánh sáng đang đến gần, mái tóc vẫn luôn mềm mại được vuốt về phía sau, khuôn mặt lộ ra hoàn toàn.
Sảnh ngoài hỗn loạn trong nhất thời lặng ngắt như tờ.
Dụ Dao giống như bị yểm bùa, đứng yên tại chỗ, ngón tay gắt gao nắm chặt đến phát đau.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, bị tầng băng che đậy. Dung Dã đi qua trước mặt cô, cô đi giày cao gót cũng chỉ cao đến tai của anh, nơi mà cô từng hôn và trêu chọc vô số lần, giờ phút này lại lạnh như ngọc thạch, không mang theo độ ấm của con người, giống như tượng thần lạnh lùng hờ hững, sượt qua cô.
Một ánh mắt cũng không có.
Dụ Dao làm như từ trước tới nay không quen biết anh, sắc mặt vẫn như thường mà nghiêng đầu cùng đạo diễn nói chuyện, lơ đãng vuốt mái tóc dài, hấp dẫn tầm mắt trong sân.
Chỉ có chính cô biết.
Cả năm giác quan đều mất tác dụng.
Từ khoảnh khắc kia, cô thế nào cũng không bình tĩnh nổi.
Bóng dáng của Dung Dã rất nhanh đã bị vây quanh, nhưng mọi người đều khiếp sợ trước sự kiệm lời và cảm giác áp bách của anh, cũng không dám đến quá gần. Thân hình anh như hạc, Dụ Dao ngẫu nhiên có thể liếc thấy sườn mặt của anh, nước trái cây trong tay cô khẽ rung động, suýt nữa tràn ra ngoài.
Dụ Dao véo tay mình.
Bình tĩnh nào.
Cô nghiêng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, theo đạo diễn đi gặp bạn bè. Làn váy của cô khẽ bay, cùng phục trang đẹp đẽ, trong một thoáng, cô có thể cảm nhận được một ánh mắt giết người đang dừng lại trên người mình.
Cùng với lưng của cô.
Dụ Dao như ý cong môi, lơ đãng nghiêng ly, tay bị dính phải nước trái cây, cô lên tiếng xin lỗi, không nhanh không chậm ra khỏi sảnh ngoài, đến phía sau toilet.
Toilet có ba phòng.
Trong hai phòng trước đều có tiếng người, phòng cuối cùng cách hơi xa, lại quanh co lòng vòng, người khác đều không thích đi, nhưng lại yên tĩnh hơn.
Dụ Dao thả chậm bước chân, nắm chặt lấy túi xách, từng bước một giẫm lên giày cao gót đi qua ngã rẽ cuối cùng.
Phía trước là hết, không còn cơ hội nào nữa.
Dụ Dao rũ mắt, bả vai đang căng thẳng không khỏi mất mát buông lỏng xuống. Khi cô cắn môi đi qua một bức tượng điêu khắc thiên thần cao lớn, tia sáng phía sau không đánh được bóng tối, đột nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng gắt gao nắm lấy cánh tay của cô, không nói lời nào kéo cô đến phía trước.
Khí lạnh che trời lấp đất, hòa lẫn với hương gỗ nặng nề mà cô quen thuộc nhất, điên cuồng tuôn ra bao lấy cơ thể Dụ Dao.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài hơi ẩm ướt, nhất thời đôi môi dẩu lên rồi lại hạ xuống, nhíu mày liên tục kháng cự, muốn đẩy anh ra.
Tay vừa chạm vào ngực anh, cô đã bị người kia thô bạo ôm lấy, bàn tay lạnh âm ướt bóp sau gáy cô, năm ngón tay luồn vào mái tóc dài của cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cong màu lưu ly bị sắc đỏ của tơ máu giao nhau thay thế, hút lấy Dụ Dao đi vào sâu bên trong. Mới chỉ đối diện vài giây, Dụ Dao đã lập tức sa đọa muốn đi vào.
Dụ Dao lạnh nhạt nhìn anh: “Tôi quen anh à?”
Bên tai cô là âm thanh bị đè nén: “Em đang mặc cái gì!”
Dụ Dao cười một cái, trong mắt đều là phong tình. Cô tới gần anh, đôi môi gần như cọ qua cái cằm sắc bén của anh: “Dung Dã, tôi chỉ là công cụ anh nhớ tới thì cảm thấy ngán mà thôi. Tôi mặc cái gì, ở đâu, với ai, liên quan đến anh sao?”
Dung Dã nhìn cô chằm chằm, tay đi xuống, cởi viên cúc duy nhất của tây trang ra.
Dụ Dao ngẩn người, vừa muốn nói gì đã bị một tay anh dùng tây trang mang nhiệt độ cơ thể của anh khoác lấy, một tay kia ôm cô vào lòng, năm ngón tay mảnh khảnh kéo đứt mấy sợi dây ngọc sau lưng cô.
Tiếng leng keng leng keng vang đầy đất, Dung Dã ấn cô vào góc tường, mỗi một tấc máu trên đôi môi mỏng đều lộ ra sự điên cuồng mất khống chế.
“Vậy thử một chút, rốt cuộc em với anh có quan hệ hay không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT