Dụ Dao nhìn người dưới tầng, cô lộ vẻ ngây ngốc và trống rỗng, trái tim như bị một tảng đá lớn rơi xuống, chìm xuống đáy vực mà chính cô cũng không thể nhìn thấy vách núi.
Khoảng thời gian thân mật sớm chiều trước kia bỗng chốc bị đánh vỡ thành những mảnh vụn, chồng chất hỗn loạn trước mắt cô. Nặc Nặc ngây thơ hồn nhiên, ỷ lại và ngọt ngào, toàn bộ bị bao phủ bởi một lớp hư ảo không chân thật giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ lớn.
Trái tim đập mạnh vào xương sườn, tê dại đau đớn, bên tai cô bị tiếng tạp âm ong ong chiếm cứ, trong chốc lát cô không thể nghe thấy gì.
“Dung Dã là chó”, cậu bé quỷ lầm lì đã để lại vết sẹo trên vai và cổ cô kia, vì bị từ chối hợp đồng tư nhân mà làm cho cô bị cả vòng này phong sát, nhị thiếu nhà họ Dung, luôn quan sát từ xung quanh, là Dung Dã bất cứ lúc nào cũng gây bất lợi cho cô và Nặc Nặc: “Tôi thậm chí còn không muốn nhắc đến tên của anh ta…”
Chính miệng cô đã nói với Nặc Nặc như vậy.
Lúc ấy anh có phản ứng như thế nào? Tại thời điểm nghe cô miêu tả, ký ức của anh đã hồi phục rồi đúng không?
Vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn để lừa gạt cô, che giấu cô, mà nguyên nhân khiến anh không chịu thừa nhận chính là vì anh chính là Dung Dã.
Thời gian anh khỏi bệnh chắc chắn không phải ngày một ngày hai, ngay cả một câu giải thích với cô cũng không có?
Không khí trong phổi Dụ Dao như bị rút sạch, mắt cô nhìn chằm chằm trên người Dung Dã. Cô nâng cánh tay lạnh băng lên, kéo cái tay đang che miệng cô của Lục Ngạn Thời xuống, cúi thấp người thở dốc.
Xung quanh đều là những âm thanh hỗn tạp vặn vẹo, nhưng giọng nói của Dung Dã lại vượt qua độ cao của một tầng lầu, cố tình phá vỡ tất cả trở ngại, chui vào tai cô.
“Ông nội khôi phục rất tốt.” Dung Dã mặc một thân tây trang không theo khuôn phép, một tay anh đút vào túi quần dài, vạt áo tự nhiên mở rộng: “Tôi còn tưởng rằng chúng ta không thể gặp nhau nữa.”
Dung Thiệu Lương bình tĩnh quan sát anh, trong mắt hiện lên sự phức tạp và một chút may mắn.
Ai có thể ngờ rằng đứa con trai cả và cháu trai mà ông ta bảo vệ cẩn thận lại có thể tùy ý lấy mạng của mình, không có một chút tình thân, ông ta sẽ không nuông chiều nữa.
Mà con quỷ nhỏ được ông ta nhặt về làm công cụ, bồi dưỡng từ nhỏ lại ngoan cường sống đến tận bây giờ, khả năng là tính cách và giá trị của anh đều vượt xa đám con cháu được nuôi trong nhà kính của nhà họ Dung.
Cuối cùng thì Dung Dã mới là người hữu dụng nhất bên người ông ta.
Người ngoài, bao gồm cả người nhà họ Dung, gần như không ai biết được thân thế thực sự của Dung Dã. Bắt đầu từ ngày anh xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều cho rằng ông ta dẫn con riêng từ ngoài về, hai bố con kia không dám công khai với bên ngoài là Dung nhị thiếu đã chết hoặc mất tích, sợ gây chấn động trong tập đoàn. Chỉ nói Dung Dã đã ra nước ngoài, tạm thời tiếp quản sản nghiệp trong tay anh.
Dung Thiệu Lương đã trải thăng trầm lớn như vậy, đã không muốn mạo hiểm trên đầu sóng ngọn gió nữa.
Thay vì gửi gắm hy vọng cho đôi bố con bất hiếu kia, thì ông ta có thể ủng hộ Dung Dã lên cướp đoạt gia nghiệp, ông ta chỉ cần ở phía sau màn, khống chế Dung Dã là đủ rồi.
Ánh mắt của Dung Thiệu Lương đảo qua người ngồi đối diện.
Lưu lạc mấy tháng ở bên ngoài dường như cũng không làm anh thay đổi một chút nào.
Theo thói quen khóe miệng Dung Dã nở một nụ cười lười biếng, hai chân duỗi thẳng, ánh mắt bướng bỉnh. Cho dù là ở trước mặt ai, anh cũng không biết kính cẩn là cái gì, lại có thể khiến những người đó nhắc tới anh là biến sắc.
Lúc trước vì để khống chế Dung Dã, ông ta đã sắp xếp rất nhiều phụ nữ khác nhau từ khi anh đủ mười tám tuổi. Thiếu niên đang ở tuổi tinh lực tràn đầy, ông ta cho rằng rất dễ dàng xử lý, thế mà ngay từ đầu đã không thực hiện được. Người cuối cùng muốn bò lên giường Dung Dã, suýt nữa thì mất mạng.
Ông ta nhớ rõ ngày đó, Dung Dã dẫm mạnh vào cổ họng người phụ nữ đó, thưởng thức một cái giá cắm nến sắc bén trong tay, giương đôi mắt đen như mực lên hỏi ông ta: “Ông nội, ông muốn tôi gánh một cái mạng sau lưng thì nới vừa lòng đúng không?”
Những người phụ nữ khi đó thì không thể.
Vậy Dụ Dao thì sao?
Dung Dã bình tĩnh nhìn chằm chằm Dung Thiệu Lương trên sô pha.
Ông ngoại ruột thịt, ông nội trên danh nghĩa, bây giờ sẽ càng kiểm soát anh càng chặt chẽ hơn, như vậy Dung Thiệu Lương mới có thể yên tâm.
Những năm gần đây anh tỏ ra cực kì cuồng nhiệt đối với quyền lực, khiến Dung Thiệu Lương luôn tin tưởng vững chắc là anh không hề có hứng thú với con người, chỉ yêu quyền lực và tiền bạc.
Nhưng bây giờ thì khác, giữa họ có Dụ Dao.
Mấy tháng anh xảy ra chuyện, không giấu được Dung Thiệu Lương.
Năm đó vì để giải thoát cho Dao Dao, anh giả vờ chán ghét cô, cố ý làm cô bị thương. Bây giờ còn nguy hiểm hơn trước kia, anh phải bảo đảm rằng cô an toàn, nhất định phải thể hiện ngày càng trầm trọng.
Dung Thiệu Lương cố ý hay vô tình đứng ngay dưới vị trí Lục Ngạn Thời và Dụ Dao đang trốn.
Ông ta híp mắt cười nói: “Hai ông cháu chúng ta còn sống là được rồi. Hôm nay cháu cùng ông trở về, mang cả bạn gái nhỏ của cháu nữa. Người ta không để ý đến cháu bị mất trí nhớ, sẵn sàng yêu cháu, khi còn nhỏ còn ở bên cháu hai năm, dù thế nào thì cháu cũng phải cho người ta một lời giải thích.”
“Nếu muốn kết hôn, ông cũng có thể tổ chức hôn lễ cho các cháu.” Ông ta như thể một người ông hiền từ: “Tuy rằng nhà họ Trình không có tên tuổi, ông cũng không cổ hủ như vậy mà chia rẽ hai đứa.”
Dung Dã dựa lưng trên ghế sô pha.
Dụ Dao ở trên tầng có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng nghiền ngẫm của anh.
Cô mím chặt môi, hai cánh môi khô khốc dính chặt vào nhau.
Một lúc sau, cô rõ ràng nghe thấy Dung Dã mở miệng, giọng điệu thờ ơ: “Bạn gái gì?”
Dung Thiệu Lương chậm rãi nói: “Dụ Dao.”
Dung Dã tiện tay nhặt cái bật lửa ở trên bàn lên, ngón tay tái nhợt gạt bánh xe, “Bang” một tiếng vẽ ra ánh lửa.
“Nhắc đến cô ta làm gì?” Anh khẽ nhếch mép lạnh lùng nói: “Tôi bị tiêm thuốc, trở thành một tên ngốc không có trí nhớ, vừa khéo gặp được cô ta, tôi mới có thể mơ mơ màng màng đi theo cô ta, cho dù có đổi thành ai thì kết quả cũng như vậy, cũng chỉ là một công cụ giúp tôi sống sót mà thôi.”
“Người yêu đương cùng cô ta không phải tôi, mà là kẻ ngốc đã biến mất kia.”
Đôi môi hồng nhạt của Dung Dã máy móc nói ra từng chữ, trái tim anh như bị băng cứng dồn nén, cắt ra một cái lỗ dữ tợn: “Tôi vừa mới khôi phục lại, căn bản không nhận ra cô ta là ai, thời điểm phát hiện, chỉ cảm thấy chán ghét.”
Khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng, lạnh lùng bạc bẽo.
“Khi còn bé tôi chán ghét cô ta nhất, sau này cô ta lại lăn lộn trong giới giải trí nhìn thật chướng mắt, sắp xếp người gọi cô ta tới gặp, chẳng qua là vì quá nhàm chán, muốn dằn vặt cô ta một chút mà thôi.”
“Kết hôn cùng cô ta? Đùa cái gì vậy.”
Dụ Dao cuộn mình trong góc tối nho nhỏ ở lầu hai, kinh ngạc nhìn chằm chằm Dung dã, toàn thế giới nổ vang, đinh tai nhức óc.
Đôi môi đang khép lại của cô không kìm được mở ra, xé rách một vài lớp da, mùi máu tanh lan tràn khắp khoang miệng.
Hốc mắt bị thứ gì đó nóng bỏng lấp đấy, giãy giụa muốn chảy ra ngoài. Cô cố chịu đựng, thở hổn hển, dùng tay bóp chặt lan can, cố hết sức kìm nén vỡ òa trong lòng.
Dung Thiệu Lương gật đầu: “Cũng được, dù sao thì việc bố cô bé, Dụ Thanh Đàn tự tử cũng không liên quan đến cháu.”
Lời nói này cực kỳ mơ hồ, đối với người trong cuộc, là nói Dung Dã biết sự việc dơ bẩn mà hai bố con kia làm, phát hiện sự thật về cái chết của Dụ Thanh Đàn.
Nhưng nếu để người ngoài nghe thấy thì rất dễ hiểu rằng, Dung Dã tham gia vào cái chết của Dụ Thanh Đàn.
Đầu Lục Ngạn Thời đều là mồ hôi. Trước đây anh ta chỉ biết sơ sơ, bây giờ được nghe trực tiếp tại chỗ, suýt chút nữa anh ta không nhịn được mà gây ra động tĩnh.
Âm lượng của anh thấp đến gần như không có, chỉ dùng khẩu hình và hơi thở, nôn nóng nói với Dụ Dao: “Em xem đi, Đây là người em thích!”
“Anh ta là Dung Dã, trêu đùa em, phong sát em ở trong giới. Em chăm sóc anh ta lâu như thế, cuối cùng anh ta lại đối xử với em như vậy!”
“Từ trước đến nay anh ta không hề có chút tình cảm nào với em, thậm chí còn muốn tống khứ em đi!”
“Có khả năng anh ta còn là thủ phạm hại bố em!”
“Dụ Dao, em đừng tiếp tục bị lừa nữa…”
Sự tức giận muốn hộc máu của Lục Ngạn Thời và những lời nói trong đại sảnh dưới lầu đồng thời đả kích Dụ Dao.
Cô như dừng lại trong không gian của chính mình, nhìn thẳng về phía Dung Dã, tầm mắt run rẩy, rơi xuống những đường gân xanh nổi lên trên trán anh.
Chỉ cô mới có thể nhìn thấy, ở góc độ của Dung Thiệu Lương đối mặt là Dung Dã lạnh lùng vô tình.
Dụ Dao nhắm mắt lại.
Đâu là phản ứng chỉ có thể lộ ra khi Nặc Nặc cố nén.
Những cú shock va chạm, sau cơn đau buốt ban đầu, ngược lại Dụ Dao càng thêm tỉnh táo.
Chồng chất trước mắt đều là ngày đêm ngọt ngào mà chính mình từng trải qua. Trong lòng bàn tay cô còn sót lại độ ấm của Dung Dã, tình yêu trong mắt anh, sự nghẹn ngào khi anh gọi tên cô, người khác không thể hiểu, chỉ có cô.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, thái độ của Dung Thiệu Lương, có giống như đang đối xử với đứa cháu thất lạc đã lâu của mình không?
Từ nhỏ Dung Dã đã bị cầm tù trong khu nhà kia, theo lời đồn đại thì nhà họ Dung chưa bao giờ đối xử với anh như một người bình thường. Bây giờ nghĩ đến, người liên lạc với Trình Mộng để trị liệu cho Dung Dã, chính là Dung Thiệu Lương, sao ông ta có thể nhiệt tình với đứa cháu này?
Dụ Dao bỗng nhiên ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh.
Căn nhà này giống như là, một cái phim trường được dựng tốt, Dung Thiệu Lương là đạo diễn, Lục Ngạn Thời là diễn viên có kiến thức nửa vời, mà cô… chính là khán giả của màn diễn này sao?
Lục Ngạn Thời sửng sốt, khiếp sợ phát hiện vẻ mặt cô đã không còn yếu ớt như vừa nãy. Mặc dù nước mắt trong hốc mắt lăn dài không trọng lượng lăn xuống dưới, nhưng mà cô không khóc.
Vẫn chưa tỉnh à?
Lục Ngạn Thời không thể tiếp nhận, muốn giữ chặt Dụ Dao. Trong lúc hành động, đồng hồ trên cổ tay anh ta vô tình chạm phải lan can kim loại, phát ra một tiếng “Cốp”, ở trong không gian yên tĩnh nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Đôi mắt của Dung Dã chợt lạnh đi, anh đột ngột nhìn lên lầu hai.
Dụ Dao đối mặt với anh.
Không lâu trước đây, anh còn nhắm mắt theo đuôi bảo vệ cô, trong đôi mắt chứa đầy bóng dáng cô.
Mà vào giờ khắc này, anh nói ra những lời tàn nhẫn nhất, trở thành kẻ thù của cô.
Sắc mặt của Lục Ngạn Thời trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì đứng lên, hoảng sợ che Dụ Dao ở phía sau, cố gắng bảo vệ cô.
Góc áo của cô lộ ra từ phía sau Lục Ngạn Thời.
Khoảnh khắc Dung Dã nhìn rõ ràng, đất trời như sụp đổ.
Đất đá lởm chởm áp xuống, đập vào lưng anh, anh nhanh chóng nhận ra lý do vì sao Dung Thiệu Lương yêu cầu chọn địa điểm, đây chính là buổi gặp mặt được chuẩn bị tốt cho anh.
Dung Thiệu Lương đã đoán được phản ứng của anh, không chắc liệu anh có cảm tình với Dụ Dao hay không, vì vậy muốn dứt khoát một đao chặt đứt.
Trong quá khứ Dung Thiệu Lương cần có một người để ràng buộc anh, kìm hãm anh. Nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi, Dung Thiệu Lương không đơn thuần xem anh là một vũ khí nữa, mà muốn đẩy anh lên vị trí gia chủ, vì vậy không cho phép anh có nhược điểm.
Nếu Dụ Dao không phải nhược điểm, tất nhiên là tốt nhất.
Nhưng Dung Thiệu Lương sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào, anh phủ nhận, Dung Thiệu Lương cũng không yên tâm, muốn mắt đối mặt, tự mình hủy diệt hoàn toàn khả năng anh che giấu tình cảm.
Thân phận của anh.
Những lời anh đã nói.
Dùng phương thức thảm thiết nhất bại lộ trước mặt Dụ Dao.
Dụ Dao cúi đầu lau sạch nước mắt trên mặt, xoa bóp hai chân tê mỏi, đi ra từ sau lưng Lục Ngạn Thời, bước xuống cầu thang, từng bước từng bước một rất chậm.
Dung Dã vẫn ngồi trên sô pha, trong tay anh vẫn còn nắm cái bật lửa, bánh răng kim loại khảm thật sâu vào trong da thịt, một vết máu nhàn nhạt chảy vào khe lõm.
Đối mặt với phản ứng giả vờ kinh ngạc của Dung Thiệu Lương, anh chậm rãi đứng lên, tầm mắt lướt qua Nguyên Lạc và Giang Hoài ở cách đó không xa.
Kế hoạch chu đáo cái gì, đều là chó má.
Trong nháy mắt Dụ Dao xuất hiện, trong thế giới của anh chỉ còn lại một đống đổ nát.
Cô gái nào có thể chịu đựng loại đả kích này.
Mà một khi Dụ Dao lộ ra phản ứng sụp đổ, nói ra mối quan hệ tình cảm trong mấy tháng, thậm triền miên hôm qua hôm nay, Dung Thiệu Lương đương nhiên có thể đoán được lời nói vừa nãy của anh là thật hay giả.
Sau khi xác nhận tầm quan trọng của Dụ Dao, có thể Dung Thiệu Lương sẽ làm gì đó bất lợi với cô.
Dung Thiệu Lương vẫn luôn cho rằng anh yêu quyền, yêu tiền, yêu sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Dung, cho dù hôm nay có bị ép buộc như vậy, anh cũng sẽ thỏa hiệp.
Nhưng sai rồi, từ trước đến nay anh không hề yêu những thứ đó, anh còn có con đường thứ hai.
Mạng của anh vẫn luôn treo trên mũi dao, không đáng giá. Nếu ông ta dám uy hiếp đến Dụ Dao, vậy không bằng cùng nhau đi lên con đường chết.
Không cần phải thận trọng từng bước, hướng về tương lai, anh không có tương lai, hôm nay anh có thể trực tiếp giết chết Dung Thiệu Lương.
Ngay lúc Dung Dã sắp nâng tay lên, Dụ Dao ở phía sau anh, bình tĩnh không gợn sóng hỏi: “Dung Dã, lừa dối tôi chơi vui không?”
Tim cô đập loạn xạ, nhưng giọng nói vẫn rất ổn định.
Dụ Dao không biết tiền căn hậu quả, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng tiềm thức nói cho cô, hiện tại cô là một công cụ dùng để uy hiếp lợi thế của Dung Dã.
Nếu cảm xúc của cô mất kiểm soát, sẽ làm hại anh.
Những lời Dung Dã nói cô không tin, nhưng có thể chứng minh trong trường hợp này, cô và anh nên đối lập, không có tình cảm với nhau, như vậy là có lợi cho Dung Dã nhất.
Dụ Dao không có thời gian suy nghĩ, cô hoàn toàn dựa vào bản năng, dựng thẳng sống lưng, khẽ nâng cằm, đôi môi đỏ mọng nhấc lên một vòng cung mỉa mai, lạnh lùng nhìn bóng lưng anh, phối hợp cùng anh diễn xuất.
“Có phải anh cho rằng, anh ở trước mặt tôi diễn rất tốt?”
Tay Dung Dã cứng đờ, anh rủ mắt, giống như là bị chính mình đông cứng.
Dung Dã thong thả quay người lại, đụng phải đôi mắt không có chút nhiệt độ của Dụ Dao.
Trên người Dụ Dao còn mặc bộ quần áo lúc hai người tạm biệt, khóa váy là chính tay anh kéo.
Gót giày của cô nện trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, không nhanh không chậm đi về phía Dung Dã, dừng lại cách anh nửa bước, có hơi buồn cười hỏi anh: “Dung Dã, anh nói không sai, người yêu đương cùng tôi là Nặc Nặc, anh tính là cái gì?”
“Anh thực sự nghĩ rằng có thể lừa gạt tôi? Tôi đã cảm giác được từ lâu rồi.”
“Nặc Nặc sạch sẽ sáng ngời, còn anh thì sao?” Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, đôi tay tự nhiên khoanh trước ngực, ngón tay ở chỗ tối tăm tàn nhẫn véo chính mình: “Từ nhỏ đã âm u, vặn vẹo, có chỗ nào giống anh ấy? Nếu không phải vì khuôn mặt này của anh làm tôi có thể miễn cưỡng tìm được chút cảm giác của Nặc Nặc, thì sao tôi có thể để anh lưu lại nhiều ngày như vậy.”
Dung Dã không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, xung quanh có rất nhiều camera đang theo dõi.
Trái tim anh như bị bóp nát thành bùn, anh mỉm cười, lộ ra một chút âm khí.
Dụ Dao vươn tay nắm lấy cằm anh như thường lệ, chạm vào làn da của anh, vừa chạm vào liền tách ra.
“Dung Dã, đừng nhìn tôi như vậy.”
“Ánh mắt này của anh, không giống anh ấy chút nào.”
Trước khi đạt đến giới hạn, Dụ Dao thu tay lại, lui lại hai bước, không hề nhìn vào mắt Dung Dã.
Kiên trì đi qua.
Qua đêm nay, và cả sau này.
Cô quay đầu, quay về phía Dung Thiệu Lương, dùng tốc độ thích hợp nhất đọc lời thoại của mình.
“Dung tiên sinh, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, có một mối tình thất bại, sau này tôi cũng không muốn nhớ lại. Tôi còn có công việc và cuộc sống, xung quanh có không ít người theo đuổi, tôi dự định nhanh chóng đổi một người.”
“Vấn đề của bố tôi đã có kết luận từ lâu, tôi tin đó chính là sự thật và không muốn nghe bất cứ điều gì khác. Mẹ tôi chính là vì vậy mà chết, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ.”
“Các ông ở trong nhà cao cửa rộng, tôi không leo tới, cũng không muốn leo lên.”
“Tôi coi như Nặc Nặc đã không còn, về phần Dung Dã, không có quan hệ gì với tôi cả.”
“Cho nên.” cô bóp đầu ngón tay bị thương, bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”
Mùa hè vẫn chưa đến, gió đêm gào thét thổi qua lạnh thấu xương.
Dụ Dao ngồi trên xe của Lục Ngạn Thời, ở một hướng khác, người của Dung Thiệu Lương mênh mông cuồn cuộn vây quanh mấy chiếc xe việt dã. Giang Hoài mở cửa một chiếc xe màu đen trong khu Nam, Dung Dã không quay đầu lại, tây trang được anh tùy ý cầm trong tay, gió thổi áo sơmi của anh, dán lên sống lưng thanh lãnh của anh.
Ánh mắt của Dụ Dao nhìn kính chiếu hậu.
Thân hình ở trong gió, giống như sắp bị thổi bay. Nhưng dưới lớp quần áo đang bay phần phật, anh vẫn đứng sừng sững, giống như dãy núi và cây cổ thụ không bao giờ sụp đổ.
Đó là nhị thiếu nhà họ Dung, là người mà cô chưa bao giờ thật sự quen biết, là nỗi sợ hãi trong miệng bao nhiêu người, lại là quỷ thần bị xua như xua vịt.
Dung Dã lên xe, ngồi vào hàng ghế sau, thấp giọng nói: “Lái xe, đi theo họ.”
Giang Hoài không dám nói một tiếng, mũi chua xót không chịu nổi.
Xe của Dung Thiệu Lương dẫn đầu, đi vào màn đêm, Giang Hoài chỉ có thể theo sau, đi ngược hướng với xe của Dụ Dao.
Dung Dã trầm mặc nhắm mắt lại, đến khi hoàn toàn lái xe ra khỏi ngã tư, chiếc xe đi ngược hướng phía sau biến mất không còn bóng dáng, anh mới khom lưng dựa vào cửa xe lạnh lẽo.
Ánh đèn trôi nổi bên ngoài là sợi chỉ đỏ anh quấn lên tay Dụ Dao, từng bước đi qua con phố kia…
Lông mi của Dung Dã nửa nâng lên, đồng tử bị ánh đèn neon phản chiếu ra màu đỏ rực. Anh nắm chặt thẻ thú cưng trên cổ tay mình, có vết nước không một tiếng động lặng lẽ rơi vào bóng tối.
Dọc theo đường đi Dụ Dao không nói một lời với Lục Ngạn Thời, cô run rẩy lấy di động ra, số cuộc gọi nhỡ đỏ tươi hiện lên trên màn hình điện thoại. Trước cửa nhà, Tống Lam bị cô né tránh dẫn theo một đám người chờ ở đây, thấy cô trở về, vẻ mặt đều rất khó xử.
Cô đẩy người ra, bước vào hành lang.
Tống Lam đuổi theo, giãy giụa vài lần, cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ đem một cái hộp có khóa vân tay đưa cho cô.
Dụ Dao cầm lấy cái hộp, mở cửa vào nhà. Xoài bối rối chào đón, nhất thời quên làm nũng, không hiểu vì sao hôm nay Đế Hậu chỉ còn một.
Cô cởi giày, khom lưng nhìn đôi dép lê màu xanh đậm của Nặc Nặc được đặt chỉnh tề ở đó, cảm xúc thấp thỏm một đường đột nhiên sụp đổ hoàn toàn.
Dụ Dao để chân trần cúi đầu thở mấy hơi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ấn tay vào cảm biến vân tay của hộp đựng đồ.
Nắp hộ nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một hộp trang sức nhung và một bức thư.
Dụ Dao nắm chặt tay mình, miễn cưỡng khôi phục chút sức lực, mở chiếc hộp nhỏ ra, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Nét chữ trên phong thư cô chưa từng gặp qua, nó hoàn toàn khác với nét chữ mượt mà của Nặc Nặc.
Lạnh lùng mạnh mẽ, liều lĩnh hoang dã.
“Gửi Dao Dao.”
Đêm khuya trong nhà, chỉ có ngọn đèn yếu ớt ở cửa được bật lên.
Dụ Dao dựa vào cửa, thời điểm mở lá thư ra, tầm nhìn của cô đã mờ đi.
Cô còn chưa nhìn thấy nội dung phía trên, hai dòng chữ viết tay cuối cùng đã đập vào mắt.
“Chờ anh trở về, em có thể chia sẻ tình yêu thuộc về Nặc Nặc, chia cho Dung Dã một chút được không.”
“Một chút, là anh thỏa mãn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT