Trans: ShaGBeta: LamTrên lễ phục Dụ Dao có bảy tám sợi dây nhỏ, lúc cô mặt cô còn thấy bền chắc, nhưng rơi vào tay của Dung Dã thì hoàn toàn không chịu nổi một cú tấn công.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh xẹt qua lưng cô, mặt sau của chiếc váy bị hủy đến triệt để.
Vải bị kéo căng ra “Xẹt” một tiếng, ngọc trai rơi ở trên đất vang lên âm thanh giòn tan. Hai người cọ sát vào nhau, hơi thở gấp gáp trầm thấp, dính sát vào nhau, cùng với đàn organ thánh khiết trong phòng khách phía xa, khiến cho sự bình tĩnh của Dụ Dao bị kéo ra tới cực độ.
Dụ Dao không chịu khống chế mà dựa vào trong góc tường. Không gian chật chội nhỏ hẹp, hô hấp của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa nặng nề như muốn nhấn chìm lấy cô.
Không có sợi dây trang trí, lưng của cô hoàn toàn lộ ra. Dây đeo vai chật chội bị kéo tới, cũng có một bên bị tuột xuống, một mảng lớn màu trắng sứ lộ ra ngoài, lại bị tây trang che lại.
Tay của Dung Dã không hề dịch chuyển, vân vê trên da thịt cô, chen vào eo của cô, không có chừng mực chen sâu vào tầng tầng lớp lớp bên trong.
Dụ Dao không nhịn được mà ngẩng đầu lên, cái cổ nhỏ dài kéo căng thành một đường cong.
Cô hé miệng hít sâu hai lần, nhìn về phía bức tượng lớn che đi hai người.
Là một pho tượng thiên sứ lớn màu trắng tuyền, vừa sạch sẽ vừa dịu dàng.
Giống Nặc Nặc của cô.
Mà hiện tại người đang muốn chiếm lấy cô này, lại tựa như một con dã thú nguy hiểm đang ẩn núp, cũng tựa như một tên tà thần cướp bóc u ám đang bị đính lên giá chữ thập, phong ấn trong một tòa lâu đài cổ, khiến cho con người ta phải e sợ và phục tùng.
Đây là lần đầu tiên Dụ Dao chân chính tiếp xúc với Dung Dã một cách đúng nghĩa, tuy rằng đã hơi chuẩn bị tâm lý, nhưng tình thế vẫn vượt khỏi sự dự đoán của cô.
… Điên!
Dung Dã siết chặt đè cô vào trong ngực, mỗi một động tác nhỏ đều ép chặt cô vào trong người mình. Đôi môi anh mang theo hơi thở lạnh lẽo tựa như băng tuyết, lúc hôn lên môi cô, lại nóng đến mức có thể thiêu cháy người.
Bản năng cơ thể, nỗi nhớ, sự đau lòng, tình yêu ẩn nhẫn bất an, đều đang thúc giục Dụ Dao tiếp nhận nụ hôn này.
Nhưng cô cắn răng, móng tay cắm vào lòng bàn tay, vào giây phút môi dính lấy môi, quyết tuyệt quay mặt đi.
Dung Dã chỉ chạm vào vành tai và tóc của Dụ Dao.
Đã rất lâu rồi không thân mật, vừa chạm vào đã dấy lên ngọn lửa.
Hơi thở Dung Dã càng nặng nề, nửa cưỡng ép mà nâng cô lên, bế cô đến nhà vệ sinh không người phía trước. Dụ Dao thật sự đã dùng lực, hung hăng thoát khỏi sự kìm hãm của anh.
Nếu mà vào căn phòng nhỏ thì anh sẽ càng làm càn hơn nữa! Dây sắt của cô có to hơn nữa cũng không trói được anh! Không những không nói được gì, mà còn phải giao bản thân mình ra.
Trong lúc giãy giụa, Dụ Dao ngã sang bên tường, đầu suýt chút nữa là đụng vào tường. Tay Dung Dã đỡ sau đầu cô, xoay cô về phía mình, hung ác mãnh liệt mà nhìn chằm chằm.
Trong bóng tối mờ mịt, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh cuồn cuộn màu máu đỏ sẫm, còn cô vẫn duy trì nét lạnh lùng, thiêu đốt lẫn nhau.
“Dung Dã.” Dụ Dao giành quyền mở miệng trước anh, không mang theo chút tình cảm nào: “Cần tôi nhắc lại những lời đêm hôm đó một lần nữa không?! Dung nhị thiếu lúc đó quyết đoán bao nhiêu, vứt tôi sang một bên rõ rành rành như vậy, hiện tại lại muốn làm gì! Anh coi tôi là đồ ăn nhanh, là đồ chơi à?!”
Rõ ràng biết là không phải như vậy, nhưng Dụ Dao vẫn muốn thử anh, ép anh chủ động nói sự thật.
Nặc Nặc mất rồi, cô lại không thân quen gì với Dung Dã, tại sao phải đối xử nhẹ nhàng với anh.
Hôm nay anh vừa đến đã đối xử với cô mạnh bạo như vậy!
Chẳng lẽ cô không thể tức giận à, phải tiếp nhận vô điều kiện hay sao?
Anh không tin tưởng cô, vốn dĩ chính là tự mình đập đá vào chân mình, đáng ra nên phải chịu phạt vì tội lừa gạt của mình.
“Tôi và anh đã chia tay rồi, hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ.” Giọng nói của cô trầm thấp nhưng vô cùng nghiêm túc: “Tôi thích làm gì thì làm cái đó, muốn ở bên cạnh ai thì ở bên cạnh người đó, dù sao cũng không phải là anh.”
“Không phải Dung nhị thiếu ước gì đá được tôi đi hả? Tôi làm như vậy anh vẫn không hài lòng à?” Dụ Dao lạnh lùng nhìn anh: “Hiện tại là ý gì, xé rách váy của tôi rồi, tôi ra ngoài kiểu gì đây?!”
“Thư.” Cổ họng Dung Dã có vô số gai, lòng ngực đau như bị cô đánh gãy từng cái từng cái xương một: “Anh để lại lá thư cho em!”
Dụ Dao nhớ đến nội dung bức thư, trong ánh mắt lóe lên nước mắt nhợt nhạt, nở nụ cười lạnh hỏi: “Anh cũng đã nói tôi như vậy rồi, Nặc Nặc của tôi cũng không còn nữa, tại sao tôi còn phải đọc thư làm gì?!”
Cô có hơi tàn nhẫn mà nhìn anh: “Thư bị đốt lâu rồi.”
Tơ máu trong mắt Dung Dã khiến người ta khiếp sợ, gần như rơi trên khuôn mặt cô, đang định thốt ra mấy chữ, thì từ hàng lang lại truyền tới giọng nói, do hai phòng vệ sinh đằng trước nhiều người, có khách chê phiền phúc, nên bắt đầu tiến vào bên đây.
Dù cho có tượng che lại, nhưng dẫu sao trên đầu cô chính là một cái đèn tường, nếu thật sự có người đi qua, khó đảm bảo sẽ không bị nhìn thấy, huống chi còn có những hạt ngọc trai bị vỡ trên đất.
Dụ Dao không nhịn được mà căng thẳng, vừa lộ ra chút hỗn loạn, Dung Dã đột nhiên trầm mặc ôm vai cô, tay còn lại kéo tây trang trên người cô xuống, quăn lên cái đèn bên trên,vẫy tay một cái, cái đèn bên trong im hơi lặng tiếng vỡ vụn, trong nháy mắt tắt ngúm.
Ánh sáng ở phía bên này đột nhiên tối tăm, khiến cho khách muốn qua đây đều bị dọa sợ. Các thiết bị lắp đặt bên trong trang viên vốn tương đối tôn giáo hóa, trong chốc lát xảy ra rủi ro như vậy, thực sự có chút kinh sợ.
Dung Dã ôm lấy Dụ Dao đi vào phòng vệ sinh. Đến trước cửa, Dụ Dao không lên tiếng giãy giụa khỏi anh, trốn vào bên trong. Lúc muốn đóng cửa, anh không cho cô cự tuyệt mà chen vào bên trong.
Tim Dụ Dao không khỏi run rẩy, không dám lên tiếng, trợn mắt cảnh cáo anh. Dung Dã lại chỉ lấy túi giấy đã chuẩn bị trước ở trên cái kệ đồ ở trên tường, lấy ra áo choàng len được gấp lại bên trong, quấn lên người Dụ Dao.
Ngay sau đó, ngón tay anh gạt mở khóa cửa, đi ra ngoài, để lại Dụ Dao ở bên trong. Trong hai giây ngắn ngủi đóng mở cửa, qua khe hở Dụ Dao nhìn thấy đôi mắt của anh, chăm chú nhìn cô.
Sự chua xót và đau lòng vô ý thức xộc lên, che lấp đi toàn bộ những cảm xúc khác của cô.
Sao có thể có người…
Vừa mạnh mẽ hung dữ, vừa đau buồn đến mức… nhanh chóng chôn vùi trong đất cát.
Môi Dụ Dao khẽ mấp máy, muốn gọi tên của anh một lần, nhưng không kịp rồi, cửa đã đóng, tiếng bước chân của Dung Dã ngày càng xa dần. Dụ Dao biết, anh đang đi dọn hậu quả.
Vẫn chưa đến lúc để làm những điều mình muốn.
Trái tim đang bị đè nén của Dụ Dao cuối cùng cũng đập thình thịch một cách cuồng nhiệt, cuồng nhiệt đến miệng lưỡi khô khốc. Cô vân vê cái tai bị anh hôn qua, xử lý xong những sợi dây nhỏ bị đứt trên váy, kéo lấy dây đeo vai, quấn khăn choàng len một cách tự nhiên hơn, che đi đống lộn xộn ở đằng sau.
Lại đợi thêm ba bốn phút, xác nhận không sao rồi, cô mới rời khỏi căn phòng kia, rửa tay, như không có gì mà trở về sảnh. Lúc cô đi qua bức tượng, tất cả các dấu vết đều được xử lý sạch sẽ, tựa như chưa từng có người đứng đó ôm ấp.
Đạo diễn thấy cô trở về, gật đầu khen ngợi: “Lạnh rồi à? Nói không phải chứ, khăn choàng mà bên này chuẩn bị rất hợp với bộ váy trên người cô đó.”
Ngược lại không ai cảm thấy một cô gái đi rửa tay lâu đến vậy có vấn đề gì.
Ông ta lại thấp giọng nói: “Yên tâm, tôi thay cô quan sát rồi. Dung Dã đến một lúc rồi lại đi mất rồi, sẽ không làm khó cô.”
Dụ Dao nhìn quanh một vòng, đã không còn hình bóng của Dung Dã từ lâu, cô mới phát giác ra, trong sảnh cũng có các phu nhân khác dùng áo choàng giống cô. Dung Dã tỉ mỉ đến mức, đến việc này cũng suy xét tới.
Trong lòng cô điên cuồng thấp tha thấp thỏm, nhưng trên mặt thì không có chút gì khác thường, bình tĩnh mỉm cười: “Đúng vậy, lạnh, nhưng bây giờ lại nóng rồi.”
Buổi tối khi trở về nhà, Dụ Dao lấy hết can đảm quay về phòng ngủ.
Cô đã ngủ trên chiếc giường đơn ở cửa được mười ngày rồi.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, hơi thở thuộc về thuộc về người đó chắc chắn đã bay đi, nhưng Dụ Dao vẫn trằn trọc, ở bên trong chăn lại thỉnh thoảng sờ lưng với vai của mình, tai cũng nóng lên.
Trong chăn không có, nhưng trên người cô có.
Loại cảm giác xâm nhập vừa quen thuộc lại vừa mới lạ không xua đi, không ngừng tiến vào trong thân thể cô.
Dụ Dao chôn mình vào gối, ép bản thân đi ngủ. Kết quả là cả một đêm, những hình ảnh hạn chế không thể nói thành lời, cứ thế lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô.
Trên giường và phòng tắm trong nhà, khuôn mặt Nặc Nặc ngây thơ xinh đẹp mà đòi lấy cô, đằng sau pho tượng đại thiên sứ ở trang viên, thậm chí trong nhà vệ sinh, cô lại bị Dung Dã áp lên trên tường, xé váy chiếm đoạt.
Lúc Dụ Dao tỉnh dậy, thần trí mê man, không hiểu sao có một loại ảo giác một chân đạp hai thuyền.
Là do tương phản quá lớn.
Một người thì là đại thiên sứ, một người lại là thần sa ngã.
Mẹ nó đúng là muốn lấy mạng nhau mà.
Dụ Dao không biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là lúc nào, cũng không biết đợi đến ngày nào, mới có thể nghe thấy anh nói cho cô nghe tất cả từ đầu đến cuối sự việc. Dù sao thì trước khi anh nói ra sự thật, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.
Phía trước cô không có đèn tín hiệu, chỉ có thể thăm dò mà tiếp tục đi về phía trước, bởi vì cô tin chắc, Dung Dã nhất định sống trong một vùng tối càng khó khăn, càng nghẹt thở hơn so với cô.
Con đường tiếp theo e là sẽ càng ngày càng hẹp, đến lúc anh thật sự đâm thủng bầu trời kia, mới có thể tự do.
Dụ Dao đặt toàn tâm toàn ý vào phim điệp viên của đoàn phim, một bên to giọng lo sự nghiệp, một bên sôi nổi ăn cơm hát hò tụ tập đánh bài với những chàng trai khác nhau. Paparazzi chụp được cô không chỉ một lần, cũng sắp chai lì rồi, khuôn mặt tươi cười tinh xảo trong các ống kính cũng ngày càng sinh động rạng rỡ.
Quá đáng chính là fan CP Bạch Ngọc bên đó còn đang đau đớn, tài khoản marketing bên kia đã bắt đầu lo sợ thiên hạ không loạn mà bỏ phiếu, cược xem rốt cuộc Hải Hậu* mới lên Dụ Dao sẽ chọn mùa xuân thứ hai là kiểu người như thế nào.
(*Hải Vương là chỉ những thằng thích rải nhiều thính cho con gái thì Hải Hậu tương tự cũng vậy.)
Vậy là tất cả những người từng cùng tạo scandal với cô đều bị lôi ra, đến khi làm ra một danh sách mới phát hiện không chỉ chất lượng ngon nghẻ, mà số lượng cũng kinh người.
Thẩm Diệc, nhà đầu tư trẻ, người duy nhất bị chụp lúc nắm lấy cổ tay cô đứng ở đầu bảng.
Dụ Dao cũng nhìn thấy những tin đồn nhảm ở trên mạng, cười cười coi như không có gì, đang nghĩ tới tâm trạng bây giờ của vị lão đại không tiện nhắc tên nào đó thế nào.
Thay xong trang phục diễn của đoàn phim, chuẩn bị vào phim trường, trợ lý nhỏ mà Dung Dã sắp xếp mang nước nóng tới, khuôn mặt luống cuống chạy đến: “Chị Dụ Dao! Vị, vị Thẩm tổng… Thẩm tổng kia đến rồi, ở đằng trước.
Dụ Dao sững sờ một lúc.
Kể từ lần trước khi kéo tay bị chụp được, cô đã cố ý giảm thiểu liên lạc với anh ta. Trực tiếp cắt đứt thì chắc chắn không được, bên cạnh có nhiều người vậy, bao gồm cả bản thân Thẩm Diệc cũng thấy rõ, một ngày trước cô còn an nhàn cười nói, không ngại ngùng không bài xích, chỉ bởi vì đụng tay một cái mà quay đầu nghiêm nghị đòi cắt đứt?
Là người bình thường đều sẽ phát hiện có vấn đề.
Nhân vật hiện tại mà cô đóng chính là một người “Một dạ hai lòng, quên đi tên ngu ngốc, rất muốn phát triển một tình yêu mới”. Một khi lộ ra ý rút lui, rất khó để không bị Dung Thiệu Lương chú ý đến, sợ là bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Dụ Dao gật đầu: “Qua đó nhìn xem.”
Thẩm Diệc có thể coi là một điều ngoài ý muốn. Kiểu người dính dáng với vòng tư bản như anh ta, thật ra không phải lựa chọn thích hợp, khó đảm bảo không có làm ăn có qua lại gì với nhà họ Dung. Nhưng làm một nữ diễn viên muốn yêu đương, bên cạnh có một nhà đầu tư trẻ chất lượng theo đuổi, nếu không để ý tới một chút nào, sẽ khiến người khác nổi lòng nghi ngờ.
Chỉ là cô không ngờ, hình như Thẩm Diệc có hơi nghiêm túc.
Dụ Dao đi đến phim trường, trên đường không ít nhân viên đều đang cười cười nhìn cô, khuôn mặt đầy hóng hớt. Cô điềm tĩnh, vẻ mặt điều chỉnh đến mức không còn chê vào đâu được, nhìn thấy Thẩm Diệc đứng ở cách đó mười mét tự tay đẩy xe trà sữa, đang gửi sự ấm áp đến toàn đoàn phim.
Nhìn thấy cô tới, Thẩm Diệc lấy ra một bó hoa hồng lớn nặng trịch từ trong xe, vừa nhìn là biết là loại hiếm có của trang viên tư nhân trồng ra.
Dường như Dụ Dao nhớ đến đêm đó, cô bị Lục Ngạn Thời hẹn gặp, đêm khuya trở về bệnh viện, Nặc Nặc đứng trong gió lạnh, dùng hơi ấm trong lòng ngực sưởi ấm bó hoa nhỏ cho cô.
Là Nặc Nặc, cũng là Dung Dã.
Vẻ ngoài của Thẩm Diệc thanh cao tuấn tú, cầm lấy bó hoa đến trước mặt cô, thản nhiên nói: “Lần này anh không phải chơi đùa tùy tiện, anh thật sự muốn theo đuổi em.”
Dụ Dao theo bản năng định từ chối, cô cẩn thận thu liễm lại, đang suy nghĩ xem tìm lý do chối từ. Dẫu sao Hải Hậu có thể thả thính, nhưng cũng không cần phải chộp bằng được con cá nào.
Thẩm Diệc chăm chú nhìn cô: “Dụ Dao, anh không ép em lập tức trả lời, nhưng ít nhất cũng nên cho anh cơ hội. Nếu như em mở miệng là từ chối ngay, có phải chứng minh cho việc thật ra em vẫn chưa thể dứt ra khỏi mối tình cũ trước kia hay không?”
Lời đến miệng Dụ Dao đột nhiên dừng lại.
Anh ta đúng là rất mồm mép, nhưng đối với cô mà nói đồng nghĩa với một con dao.
Phim trường nhiều người như vậy, nhưng tất cả đều nghe được. Nếu hôm nay cô từ chối, trên mạng sẽ lập tức nói cô tình cũ khó quên, còn thương nhớ tên ngốc kia. Đến lúc đó chỉ cần Dung Thiệu Lương nhìn thấy, toàn bộ đều trở thành vô ích.
Dụ Dao bày ra một vẻ mặt bạc tình, quyết đoán nói: “Đương nhiên là không phải.”
Đôi mắt của Thẩm Diệc cong lên, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Vậy để anh theo đuổi em, cho anh một cơ hội lại gần em, thử với anh có được không? Không cần em phải làm bạn gái anh ngay bây giờ, chỉ là hy vọng em đừng có trốn tránh anh, coi anh trở thành người dự bị.”
Dáng vẻ nhượng bộ lúc này, nếu như Dụ Dao không đáp ứng, chẳng khác nào tuyên bố trong lòng có mờ ám.
Tay Dụ Dao bấu đến phát đau, thầm mắng Dung Dã. Anh cứ ghen đi, ghen chết anh cho rồi! Em nào có thích kiểu này, mẹ nó em đều là vì ai!
Cô lộ ra nụ cười hơi ấm áp, nhận lại bó hoa đó, cắn răng đọc lời thoại: “Kỳ hạn dự bị bên em rất dài, không vui là sẽ hô ngừng, anh phải có sự chuẩn bị.”
Tiếng máy ảnh bên cạnh vang lên lia lịa, tựa như sợ sẽ bỏ sót một góc nào đó. Nhìn Thẩm Diệc có vẻ rất vui mừng, anh ta có hơi vượt quá giới hạn mà nhẹ nhàng ôm lấy vai Dụ Dao, sau đó buông ra ngay lập tức, nhưng cũng bị chụp lại rồi.
Buổi trưa hôm đó, Dụ Dao lại nhờ vào scandal tình ái đào hoa mà bị lôi lên trang nhất.
Lần này không phải là scandal, mà là bạn trai chính quy được chính chủ xác minh tại hiện trường, tuy rằng trên miệng nói là người dự bị, nhưng ai biết được việc sớm hay muộn. Loại người có điều kiện như Thẩm Diệc theo đuổi người khác, sao có thể không thành chứ.
Toàn bộ mạng lưới của những người theo đuổi idol trên internet lại bị hình ảnh của Dụ Dao lấp đầy, trong siêu thoại của Bạch Ngọc CP đã khóc đến Thái Bình Dương.
“Trời ơiiiiiii, có phải nhóc ngốc sẽ chết không.”
“Sao có thể đối xử với anh ấy như vậy, muốn anh ấy phải làm sao đây, đồ Dụ Dao xấu xa, tôi khóc điên rồi đây này.”
“Lúc đầu yêu anh ấy đến vậy, lại bỏ rơi anh ấy, bây giờ gióng trống khua chiêng có bạn trai mới, tim tôi nát vụn rồi, nhóc ngốc còn có thể sống sao.”
Các fan nữ minh tinh khác vừa hận vừa ghen tị, fan nam minh tinh bị dính đến scandal cũng tức giận không nhẹ, mắng chửi Dụ Dao không một lòng, quần chúng ăn dưa vui vẻ hỏi: “Người bạn trai dự bị này của Dụ Dao có thể được coi là tuyệt phối trong giới này rồi còn gì nữa, ai còn có thể tranh đây?”
Một câu trả lời này lập tức được đẩy lên hot search, nhưng tất cả những bình luận ở bài share lại đều đang cười anh ta gan lớn che trời.
—— “Dung Dã đó, ai mà kéo được Dung Dã xuống chứ, ai mới là top 1 bạn trai trong giới chứ, Thẩm Diệc không đủ tầm đâu.”
Chính là vì biết không ai có thể kéo xuống được, nên mới dám đem ra nói công khai như vậy.
Có một số người có hy vọng là có thể làm được.
Nhưng có một số người, càng không thể có hi vọng mà cũng càng không thể làm được.
Dụ Dao ảo não lướt tin tức trên mạng, nắm chặt điện thoại như sắp vỡ ra, còn bày ra vẻ mặt thích thú. Cô đợi đến chiều tối, đêm khuya, một ngày hai ngày, cũng không nhận được cuộc điện thoại như lần trước.
Được thôi, có thể, cô đây có người xun xoe bợ đỡ, quang minh chính đại hưởng thụ vậy. Chẳng sao cả, chỉ cần Dung nhị thiếu chịu được là được.
Sau buổi trưa ngày thứ hai, lúc rảnh rỗi khi Dụ Dao quay phim, cô nhận được điện thoại của Thẩm Diệc, giọng điệu của Thẩm Diệc truyền tới nhã nhặn dịu dàng: “Dao Dao, buổi tối có buổi tiệc, nửa công nửa tư, cũng coi như trưởng bối và bạn bè thế giao bên ngày của anh, em có thể đi cùng anh không? Anh bảo đảm sẽ không lâu đâu.”
Dụ Dao chần chừ một lát, Thẩm Diệc lập tức đảm bảo: “Lấy thân phận của bạn bè, dù sao… Người khác đều biết anh đang theo đuổi em, em không cần có gánh nặng, tham gia buổi tiệc như vậy, cũng rất tốt cho sự nghiệp của em.”
Đã nói tới mức này, Dụ Dao vân vê ấn đường, che loa thở dài một hơi, tới khi nhấc điện thoại lên một lần nữa, cười nói: “Được.”
Dụ Dao cùng đi với Thẩm Diệc, chỉ là một buổi tiệc mà thôi, đương nhiên sẽ không mặc long trọng gợi cảm. Cô thay một bộ sườn xám cách tân, dùng cây trâm trắng ngọc tùy ý vén mái tóc đen lên, đánh son đỏ, đủ để khiến cho Thẩm Diệc nhìn đến mê mẩn.
Trên đường đi, tâm trạng cô để ở đâu đâu. Sau khi báo cho Tống Lam, để chị ấy đến đón đúng lúc, cô đã hoàn toàn không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh mình, đợi tới khi ngồi vào phòng bao, sau khi ngồi xuống bàn tròn, mới nhìn thấy được đã có sáu bảy người tới.
Đều là những gương mặt có tiếng tăm trong các ngành, trong đó chỉ có một người dắt vợ theo, mà cô hiển nhiên chính là người bạn gái chính thức của Thẩm Diệc.
Dụ Dao chau mày, có hơi không được dễ chịu. Thẩm Diệc thân thiết rót một ly trà nóng cho cô, cô có một sợi tóc trượt ra ngoài, Thẩm Diệc trực tiếp giơ tay, muốn giúp cô vén ra sau tai.
Anh ta vừa chạm vào cô, cửa phòng bao liền động đậy, một số người ở bên bàn đều đứng lên, lễ độ cung kính hướng về phía cửa lớn.
Toàn thân Dụ Dao không khỏi căng thẳng, dường như trong khoảnh khắc khi chiếc cửa kia mở ra, có dòng nước sôi vô tận tràn về cô, nuốt chửng cô từ đầu đến chân.
Sao có thể…
Cô dùng sức nắm lấy mép ghế, trên da thịt nổi lên một tầng run rẩy không thể nào gạt bỏ. Khi Thẩm Diệc thấp giọng nhắc nhở, cô mới chậm chạp đứng lên, trong miệng vừa chát vừa nóng, tim đập như sấm mà quay đầu, nhìn thấy người kia.
Dung Thiệu Lương đứng ở trước mặt, mặt một chiếc áo cổ đứng thời Đường, đã khỏe hơn lần trước gặp rất nhiều. Dung Dã đứng ở bên phải ông ta, vị trí hơi lệch nửa bước, nơi tư nhân như vậy, căn bản không đáng để anh mặc một bộ đồ nghiêm trang.
Quần đen dài đơn giản, áo sơ mi trắng được mở một nút, vạt áo tùy ý rủ xuống. Anh vén tay áo lên, lộ ra xương cổ tay gọn gàng và gồ ghề. A rủ mắt, gọi điện thoại, bờ môi mỏng trầm trầm nhấp thốt ra vài chữ, khiến cho toàn bộ phòng bao chìm đắm giữa sự tịch mịch và kính cẩn.
Kiểu ăn mặc sinh viên đại học vừa thanh thuần vừa đẹp này, ở trên người Dung Dã, lại như tạo thành một lưỡi dao sắc bén và âm trầm.
Anh chỉ là tùy ý ngước mắt lên, tay Thẩm Diệc liền căng cứng, không nhịn được mà tránh sang một bên, thấp giọng vỗ về Dụ Dao: “Đừng sợ, xin lỗi anh không nói trước với em, thật ra hôm nay để em đến, ý tứ chính là muốn xóa bỏ hiểu lầm quá khứ của em và Dung nhị thiếu, tránh cho em luôn không yên lòng, anh sẽ chính thức giới thiệu em.”
“… Giới thiệu?” Rất lâu sau Dụ Dao mới tìm lại được giọng nói, gượng gạo nói: “Dùng thân phận gì, bạn gái dự bị của anh?”
Thẩm Diệc “Ừm” một tiếng: “Được không?”
Dụ Dao nhìn Dung Dã ngồi đối diện cô, lại nhìn Thẩm Diệc ở gần trước mắt, đột nhiên cười, nụ cười tuyệt đẹp trên khuôn mặt cô: “Được.”
Dung Thiệu Lương ngồi vào chỗ, ánh mắt quét qua Dụ Dao, lại nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt Dung Dã bên cạnh.
Dụ Dao sờ chiếc ly trong tay, đạo diễn tự mình đến nơi đốc thúc, làm sao cô có thể khiến người ta thất vọng.
Cô ngồi thẳng lưng, tay tự nhiên gẩy gẩy tai, sợi tóc rủ xuống không những không cong lên, ngược lại còn rơi xuống, phe phẩy qua má cô.
Thẩm Diệc nhìn thấy, nghiêng người lại gần cô, giơ tay giúp cô vén lên. Anh cười với cô, giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến người ta nghe thấy: “Rất đẹp.”
Dụ Dao nghiêng đầu cong môi, đối diện với anh ta.
Bàn tiệc nhiều trưởng bối, có người cười nói: “Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, Thẩm Diệc theo đuổi con gái đúng là có chiêu.”
Thẩm Diệc thuận thế kéo lấy Dụ Dao, đứng lên nói: “Thật không dễ gì dẫn người đến đây, đừng dọa cháu chứ. Dung đổng, cháu dắt đến cho ngài nhìn, đây là người cháu đang theo đuổi.”
Anh ta nói với Dung đổng, nhưng ánh mắt lại thăm dò Dung Dã, bàn tay cũng trượt xuống khủy tay của Dụ Dao.
Cô mặc sườn xám tay ngắn, cánh tay lộ ra phân nửa. Tay người con trai thân mật nắm lấy bên trên, lộ ra dấu tay mờ nhạt, cô không những không hất ra, còn đang cười bao dung, thậm chí còn lộ ra một tia khó xử và ngọt ngào.
Dung Thiệu Lương ra vẻ trưởng bối hiền hậu: “Dụ tiểu thư, ánh mắt tốt.”
Dụ Dao đúng mực, từ đầu đến cuối không hề nhìn Dung Dã một cái, cô gật đầu với Dung Thiệu Lương: “Thẩm Diệc ưu tú đến vậy, người khác cũng sẽ động lòng.”
Có một khí thế tiêu diệt cuồng phong bạo vũ dường như đang tận lực thu liễm lại, khốn khổ ở trong một cái lồng, gắt gao đóng chặt, chỉ có trong lúc ánh mắt nào đó ngước lên hạ xuống, tràn ra một tia từ góc độ khó có thể bắt lấy, nhằm về phía Dụ Dao.
Dung Thiệu Lương quay đầu hỏi: “Dung Dã, cháu thấy sao?”
Dung Dã dựa vào lưng ghế, huyết mạch trên cổ giãn ra, đường quai hàm tựa như lưỡi dao, trên gương mặt không chê vào đâu, đẹp đẽ nhưng nhợt nhạt, chỉ cảm thấy lạnh lẽo u ám.
Một bên môi anh nhếch lên, nhìn thẳng vào người Dụ Dao, chỉ nói ra một chữ: “Được.”
Dụ Dao càng thêm run rẩy, hơi hơi chua xót, thuận theo ánh mắt của Dung Dã lướt nhìn toàn thân. Cô về chỗ ngồi, không nhìn anh nữa, chuyên tâm trò chuyện cùng Thẩm Diệc.
Trà Thẩm Diệc rót, cô uống.
Đồ Thẩm Diệc gắp, cô đều nếm thử.
Thẩm Diệc thấp giọng cười nói, cô thì cong mắt kiên nhẫn nghe.
Thậm chí khi tay Thẩm Diệc chạm vào tay cô, cô cũng không tránh né.
Thần kinh cô thì lại bị dày vò đến một giới hạn, Dung Dã thì ngồi đối diện cô, đầu ngón tay trắng trẻo đang đùa nghịch với chiếc nĩa bạc, như thể nhìn thấy vũ khí sắc nhọn vấy máu.
Sắc mặt Dung Dã vẫn như thường, thỉnh thoảng lại vô ý đáp lời của người khác. Cho đến khi Dung Thiệu Lương chuẩn bị nhấn chuông gọi người, anh mới lười biếng ngẩng đầu: “Ông nội, uống trà à?”
Dung Thiệu Lương gật đầu.
Ông ta mới ăn được một nửa, quen uống trà, loại ông ta uống cũng là loại trà quý báu tự đem đến, màu lục hơi đắng.
Dung Dã đẩy ghế đứng lên: “Không cần kêu người, cháu đi cho.”
Dung Thiệu Lương nghĩ nghĩ cũng không phản đối, loại trà đặc biệt đó, người không hiểu đúng thật là pha không ngon.
Dung Dã bưng bình trà rời khỏi phòng bao, lông mi đen trầm rủ xuống, bỏ thêm đồ vào trong nước trà. Không có màu sắc, vị đắng nhàn nhạt trộn vào trong trà, hoàn toàn không nếm ra.
Vẫn chưa tới lúc đưa Dung Thiệu Lương vào chỗ chết, chẳng qua là mở món khai vị trước mà thôi.
Dung Dã bưng trà chờ về, rót cho Dung Thiệu Lương một ly. Lão hồ ly lại vuốt ve, không uống ngay, Dung Dã cười, cũng rót cho mình một ly, trước mặt ông ta, ung dung uống.
Thuốc này không phức tạp chút nào, người khác uống rồi cũng không có hại. Nhưng người tiêm qua loại thuốc tiêm đó, trong cơ thể còn sót lại dược tính, sau khi sử dụng sẽ đau đầu.
Có thể nghiêm trọng đau đến hôn mê.
Nửa tiếng sau, Dung Thiệu Lương đột nhiên đau đầu, được đưa đến bệnh viện khẩn cấp. Đã uống hết hai bình nước trà từ lâu, mà Dung Dã cũng uống nhưng lại không có bất kỳ sự khác thường gì. Dung Thiệu Lương không thể nào nghi ngờ được, giao phó cho Dung Dã thay mặt ông ta ở lại, ăn bữa cơm này cho xong.
Dụ Dao tận mắt nhìn thấy những biến cố này, trái tim đã vặn thành một cục từ lâu, vẻ mặt tỏ sự quan tâm thích đáng và hợp lý. Sau khi Dung Dã đưa Dung Thiệu Lương đi ra ngoài, cô cũng thuận thế đứng lên, không cẩn thận lật đổ chén đũa, nước canh đổ lên sườn xám, làm dơ một mảng lớn.
Mạch đập của cô đập đến dữ dội, tựa như bị kim đâm vào máu thịt.
“Đầm em bị dơ rồi…” Cô cư xử ngại ngùng và bất lực: “Có thể đi xử lý một chút không?”
Thẩm Diệc lập tức đỡ cô: “Trong xe anh có chuẩn bị cho em trang phục dự phòng, đi thay đi, trên lầu có phòng thay đồ.”
Dụ Dao gật đầu đáp ứng, đi theo Thẩm Diệc, đi đến phòng thay đồ gần đó, cửa lại bị khóa.
Thẩm Diệc không quá quan trọng: “Chắc là có người, ở chỗ khác vẫn còn một phòng, chỉ là nó ở phía khác.”
Gót giày Dụ Dao dẫm ở trên thảm, không có một chút tiếng động, cô ở bên cạnh Thẩm Diệc, đi đến đầu hành lang dài khác, cửa phòng này có thể dễ dàng vặn mở.
Thẩm Dao đưa túi quần áo cho cô: “Em vào đó thay, anh đứng đợi ở cửa, có chuyện gì có thể gọi anh.”
Dụ Dao cười gật đầu, nghiêng người đi vào trong phòng thay đồ, Cánh cửa ở trước mặt cô chầm chậm khép lại, “Tạch” một tiếng đóng lại.
Bên trong không mở đèn, hô hấp Dụ Dao nhanh chóng thay đổi, tim điên cuồng đập loạn.
Cô không có phương hướng, không biết rõ bản thân nên đi đâu, cuối cùng làm đúng hay là sai, chỉ có thể dựa vào một chút cảm ứng và sự ngầm hiểu, vô tri vô giác tiến vào trong đây.
Là vồ hụt rồi à.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Cô phản đoán sai rồi sao.
Dụ Dao khó khăn nuốt nước bọt, ngón tay đặt trên khóa cửa, chuẩn bị vặn.
Trong bóng tối dày đặc ở sau lưng cô, có một tràng tiếng hít thở cuối cùng không khống chế được nữa, tùy ý lan tràn đến bên tai cô, ngột ngạt nặng nề, cuốn theo sự áp bức và xâm lược điên cuồng.
Thân thể Dụ Dao cứng đờ, có một luồng nhiệt nhanh chóng bốc lên, khiến cho cẳng chân cô như nhũn ra.
Thẩm Diệc ở ngay ngoài cửa, chỉ cánh một tấm ván gỗ dày mấy centimet, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại của anh ta.
Dụ Dao đột nhiên mím chặt môi, thân thể không tự chủ dán lên cánh cửa, Dung Dã từ sau lưng đè lấy eo cô, ngón tay lạnh buốt nắm chặt lấy cô, vặn chặt khóa lại.
Thời điểm khóa cửa, cô bị lật trở lại, lưng dán vào cửa.
Trên người cô như bị một con mãnh thú trọng thương sắp chết áp lên, lại tựa như người nào đó đang hấp hối, bất chấp tất cả muốn phá hủy cướp bóc.
Dung Dã bóp chặt hai má cô, đôi mắt loang lổ tơ máu ở trong bóng tối nhìn cô chăm chú.
“Nói lại lần nữa, em động lòng vì ai?”
Không đợi Dụ Dao trả lời, đầu ngón tay Dung Dã đột nhiên dùng lực, ép cô mở miệng.
Trong tiếng trái tim rung động kịch liệt, Dung Dã tàn phá chiếc sườn xám đã bị cô làm dơ, cúi đầu cắn lên môi cô, hưởng thụ tất cả sự mềm mại.