Trans: Linh NhiBeta: LamCơn mưa nặng hạt làm ướt tóc của Dụ Dao, Dung Dã đang quỳ dưới đất, hai mắt ửng hồng. Anh chợt nhớ ra mình có mang theo dù, liền bung dù che phía trên cho cô.
Trước mặt bố mẹ, Dụ Dao không muốn vô lễ, nhưng cảm xúc trong cô đã vỡ òa.
Bên trong dù không rộng, nhưng Dung Dã vẫn nghiêng dù che hết về phía cô, còn bản thân thì hoàn toàn lộ ra trong màn mưa. Mà anh vẫn chẳng cảm thấy có gì không ổn, dù cho nước mưa tạt vào chảy từ mặt anh xuống dưới, anh vẫn cười nhẹ với cô, nhưng hốc mắt ngày càng đỏ đậm.
Dụ Dao nhớ đến ngày đó trong phòng ở bệnh viện, Nặc Nặc lấy ra chiếc nhẫn mình tự tay làm, ngây ngô cầu hôn cô. Sau đó anh trở thành Hứa Nặc, cố gắng hết mình để tiết kiệm tiền kết hôn, nên việc đầu tiên anh làm sau đó chính là cầu hôn cô.
Trước giờ cô luôn suy nghĩ, dù cho Nặc Nặc không thể bình phục, mãi mãi không hiểu được tình yêu thật sự là gì thì cô vẫn cam tâm tình nguyện yêu đơn phương anh cả đời. Bây giờ anh đã bước qua nhiều chông gai khó khăn như vậy để quỳ ở đây, móc trái tim mình dâng cho cô, cầu xin cô nhận lấy cuộc đời của mình.
A Dã có biết rằng, từ ngày anh quay về, cô chỉ mong chờ đến ngày này.
Dụ Dao mong rằng bản thân có thể khóc xinh xắn một chút, cô mím mím môi, đẩy dù nghiêng qua che cho Dung Dã, vừa mở miệng đã không khống chế được mà nghẹn ngào nói: “Tại sao lúc nào cũng là lúc trời mưa, Ngày em nhặt được anh cũng là ngày mưa, anh trở về tìm em cũng là lúc mưa, ngay cả cầu hôn cũng dưới mưa——”
Nước mắt cô long lanh như những hạt mưa: “Vậy đến ngày cưới có phải cũng mưa luôn không hả!?”
Chưa nói dứt câu, Dụ Dao chưa kịp ngượng thì đã bị Dung Dã ôm chặt. Hai cánh tay anh ướt lạnh ấy giữ chặt eo cô, im lặng thật lâu, không nói lời nào.
Cô ấy nói đám cưới.
Cô ấy đồng ý rồi.
Dụ Dao dở khóc dở cười, ôm lấy anh, nói: “Em đương nhiên là muốn gả cho anh, còn đáp án nào khác à? Dẫn anh đến gặp bố mẹ không phải chính là ý này sao, anh lại chọc em khóc. Tối nay còn có việc mà mắt em sưng như vầy thì làm sao dám gặp ai nữa, anh chịu trách nhiệm đi.”
Tay Dung Dã run rẩy mở nắp chiếc hộp, lấy ra chiếc nhẫn mà anh đã tỉ mỉ chọn đi chọn lại vô số lần, cầm lấy bàn tay trái mềm mại của cô, đeo lên ngón tay cô. Anh nhìn chằm chằm vào viên kim cương sáng lóa nổi bật trên làn da trắng sứ của cô, tựa như ngôi sao soi sáng cả cuộc đời anh.
Nó sẽ không bao giờ tắt.
Dung Dã lặng người, không biết nên nói gì, chỉ cố xác nhận lại với cô: “Dao Dao bằng lòng.”
Dụ Dao gật đầu, nhấn mạnh từng chữ với anh: “Dung Dã, Dao Dao bằng lòng.”
Bên dưới hàng mi ướt đẫm, đôi mắt của Dung Dã bùng cháy sự háo hức. Vì một tay phải che dù cho Dụ Dao nên chỉ có thể dùng tay còn lại véo nhẹ má cô và kéo lại gần mình, sau đó cúi đầu hôn cô: “Vợ ơi, anh sẽ chọn ngày lành tháng tốt, hai ta đi đăng ký kết hôn.”
Đổi cách gọi cũng nhanh ghê.
Dụ Dao cảm thấy hai mắt mình chắc đã sưng húp như quả đào, nhưng khi nghe anh nói câu này, vẫn không nhịn được mà nhoẻn môi cười: “Anh vậy mà mê tín ghê.”
“Chuyện liên quan đến em, anh không thể qua loa.” Dưới chân bắt đầu đọng nước, Dung Dã bế cô lên: “Chọn một ngày tốt thích hợp cưới gả, cùng đi đăng ký, sau đó hai ta sẽ đi trọn đến hết cuộc đời.”
“Làm gì có ngày như vậy chứ, trên hoàng lịch cũng không có ghi mấy cái này.”
“Có!” Dung Dã xoay người ngồi xổm xuống” “Chỉ cần là ngày hai đứa cùng quyết định thì chính là ngày đó. Dao Dao trèo lên, anh cõng em xuống núi.”
Ngoại trừ đế giày dính nước thì hầu như cả người Dụ Dao đều không bị ướt. Cô nhìn lưng Dung Dã, ôm một cái thì được, sao lại có thế bắt anh cõng cô. Dung Dã quay đầu nhìn cô, nhướng mày: “Bảo Bảo, chúng ta chỉ có một cây dù, nếu em không đồng ý thì anh chỉ còn cách vẫn che dù cho em, mà như vậy thì anh sẽ ướt hơn cả bây giờ.”
Nghe được hai chữ đầu khiến lòng Dụ Dao phấp phới.
Mặt cô đỏ ửng đến mang tai: “Anh… Có thể gọi một tên thôi được không, gọi bà xã là được rồi, còn gọi——”
Dung Dã bình tĩnh hỏi: “Không thích gọi bảo bảo à?”
Dụ Dao nín mấy giây, sau đó nhìn thấy đôi mắt tràn ý cười kia thì không thèm do dự nữa, nhảy lên lưng anh, ôm chặt vai anh, cầm dù che trên dầu anh, kiềm chế đáy lòng nhộn nhạo, nghiêm túc nói: “Thích.”
“Thích——” Cô ghé vào tai anh nói: “Anh nghe thấy không.”
Dung Dã có mang theo áo khoác cho Dụ Dao, phủ nó lên người cô, dựng mũ che đầu, khiến nó che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, sau đó cõng cô bước từng bước mạnh mẽ đi xuống núi.
Đi nửa đường, anh dừng lại nói: “Ở dưới có phóng viên và fans, họ không có ý xấu, tất cả đều mang theo hoa đến viếng mộ.”
Dụ Dao lập tức che mắt lại: “Mắt em sưng húp, không muốn gặp ai hết.”
Dung Dã hôn lên cánh tay đang choàng qua vai mình, kéo gối cô sát hơn: “Núp kỹ, có anh ở đây.”
Dưới núi chỗ cổng vào nghĩa trang có một đám đông phóng viên và fans đang tụ tập, bọn họ nhìn thấy chỗ xe Dung Dã đậu nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.
Những người này tự mình tới đây, không hẹn trước nhưng trùng hợp lại gặp nhau ở đây. Lúc trước khi scandal của Dụ Thanh Đàn nổ ra, chính bọn họ hùa theo dư luận nhục mạ ông ấy, sau khi biết được sự thật thì hối hận vô cùng, nhớ đến hôm nay là ngày giỗ của ông nên đến viếng mộ tặng hoa thay cho lời xin lỗi.
Kết quả lại nhìn thấy hai vị nhân vật chính của scandal đang tình thương mến thương đi xuống, bệnh nghề nghiệp của phóng viên tái phát, có chuyện sao lại không chụp, nhao nhao lấy máy ảnh trên người ra, cố gắng giữ yên lặng chụp mấy tấm mà nội tâm thì đang kêu gào tru tréo.
Một người cõng, người kia thì cầm dù che mưa, bóng dáng họ trong cơn mưa trông mờ ảo, nhưng vẫn đẹp đến mê người. Cảnh tượng thần thánh gì đây, nhất định nó vượt xa cả tuyệt tác của tạo hóa nữa.
Đến khi Dung Dã tới gần, mọi người mới thấy mặt của Dụ Dao đã hoàn toàn bị che khuất, nhao nhao cả gan nhào về phía trước để nhìn.
Dung Dã trừng mắt, trong con ngươi hiếm lắm có lúc không lạnh lùng, dịu dàng hòa nhã: “Hôm nay không thích hợp, muốn chụp thì chụp tôi, đừng chụp vị hôn thê của tôi.”
–
Ba chữ “Vị hôn thê”, thanh âm máy ảnh chụp liên hồi liên tục vang lên trong màn mưa, câu nói đó như một quả bom tấn oanh tạc vào những trái tim vừa mong manh vừa phấn khích của quần chúng chúng ăn dưa. Fans của Dụ Dao khóc ròng, fans CP Vinh Dự và CP Bạch Ngọc cũng khóc, fans nhà bên cũng bắt đầu khóc.
Khóc vì mỹ mãn, khóc vì CP bọn họ yêu cuối cùng đã có một bước tiến dài, khóc cho sự tốt số của Dụ Dao, đợi tới tương lai trở thành bà Dung, không ai có thể cạnh tranh với cô trong lĩnh vực truyền hình điện ảnh nữa.
Mà sự thật chứng minh, không nói đến chuyện tình cảm thì chỗ đứng của Dụ Dao trong giới cũng đã không ai dám so bì.
<Mộng Cảnh Sơn> vừa kết thúc công chiếu đã đạt kỷ lục lọt vào top 20 phim có doanh thu phòng vé cao nhất cả nước, là bộ phim hot nhất trên các nền tảng trực tuyến có trả phí. Những phim do Dụ Dao đóng vai chính trở thành phim có lượt xem cao nhất trên các nền tảng, fans Dụ Dao chưa kịp kiêu ngạo thì ngay sau đó đã lên sóng trong sự kỳ vọng của công chúng.
Từ sau khi Dụ Dạo trở lại showbiz, trong bộ phim đầu tiên cô đóng vai nữ chính đã trở thành phim ăn khách dẫn đầu doanh thu phòng vé, ngoài ra còn do đây là một kịch bản có kết thúc hay cùng một đội ngũ ekip chất lượng, cộng đồng mạng đều đang quan tâm, khiến cho doanh thu phòng vé bán ra trước khi công chiếu đã vượt mức kỷ lục.
Ngày công chiếu toàn quốc, Dụ Dao chuẩn bị kỹ lưỡng ngồi ở cuối ghế cuối, bên cạnh cô là vị hôn phu mới ra lò, nhìn đám đông ùn ùn phía trước, hai bên trái phải, cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Ban đầu Dụ Dao còn cố kìm nén chút, không muốn ai phát hiện ra mình, kéo khăn quàng qua cổ, che mặt, nhưng mà vấn đề ở chỗ Dung Dã cứ liên tục đút đồ ăn cho cô. Lúc thì dâu tây hoặc cherry, thi thoảng là bắp rang bơ vị sữa, mẹ nó xong rồi.
Cô không cưỡng lại được sự cám dỗ, yên lặng ăn mãi không dừng, đến khi màn ảnh chiếu đến đoạn nhân vật Tiểu Lâu trong mưa thì cô khựng người, vô thức mò tìm tay Dung Dã.
Bàn tay vừa vươn ra thì đã bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan xen vào nhau. Dưới bóng tối, môi anh phủ lên môi cô, lặng lẽ nhấm nháp cô.
Gần cuối phim, xuất hiện plot twist cực to, tiếp đó là cảnh Dụ Dao độc thoại với ống kính, độc diễn cho đến hết phim, dùng giọng nói của chính cô.
Lúc màn ảnh chiếu dòng chữ cuối cùng, mọi người trong rạp không hẹn mà cùng nhau đứng lên, vỗ tay, không ngừng khen ngợi, còn có rất nhiều người đang lau nước mắt.
Dù là chiến tranh hay cái chết, dù gập ghềnh chông gai, dầu sôi lửa bỏng, dù đẫm máu, chỉ cần có thể hái được bông hoa nở trên vách đá đó, thì tất cả đều đáng giá.
Vì vinh quang đất nước.
Vì ánh sáng dân tộc.
Vì giữ lấy một tình yêu không bao giờ phai.
Dụ Dao cũng đứng lên, siết chặt tay Dung Dã, lại quên mất mình phải chạy ra ngoài nhanh. Người ngồi ở hàng ghế phía trước quay quay đầu thì thấy cô, ngây ngẩn cả người, ngay lập tức cả rạp nhốn nháo.
Tiêu, tiêu rồi.
Dụ Dao không biết mình đã ký tên bao nhiêu lần rồi, còn Dung Dã từ đầu đến cuối vẫn luôn ở cạnh cô. Có anh ở đây, nhiều người nhát gan không dám bước lên, chỉ dám đứng xa xa thể hiện tình cảm với Dụ Dao.
Lúc đông người nhất, Dung Dã khom người, kéo mặt Dụ Dao lại, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe, nhẹ nhàng nói: “Vợ à, anh ghen đó, vậy nên ngày mai em nhất định phải đi đăng ký với anh, đó là ngày tốt nhất không thể bỏ lỡ được.”
Dụ Dao về nhà mở lịch, thấy trên tờ lịch ngày mai in bốn chữ bóng loáng: “Thích hợp làm mọi chuyện.”
Đăng ký, nhất định phải đăng ký kết hôn.
Nhưng mà trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo như vậy, ngày đẹp quá cũng có chỗ không tốt. Sáng sớm cục dân chính còn chưa mở cửa mà Dung Dã đã vội vàng kéo Dụ Dao đến đăng ký, chuẩn bị nhận giấy đăng ký sớm nhất. Kết quả, trước cổng cục đã có một hàng dài người đến trước họ đang xếp hàng chờ, có thể thấy là số lượng vẫn còn đang tăng thêm.
Nếu trực tiếp xuống xe, không nói đến việc có thể thuận lợi đăng ký không thì tin tức đã bay rợp trời.
Dung Dã nhíu mày, dụi dụi mắt.
Cầu hôn và kết hôn hoàn toàn không giống nhau, anh lo lắng hôn nhân sẽ ảnh đến sự nghiệp của Dụ Dao, dù không phải tin tức trái chiều nhưng cũng sẽ cướp đi độ hot của bộ phim cô đóng.
Dao Dao của anh không cần dùng scandal để nổi tiếng.
Cô ấy phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, bước từng bước một trở về đỉnh cao, anh không thể và cũng không đành lòng vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà lập tức công khai việc cô vừa kết hôn với anh.
Ít nhất là cho đến khi Dao Dao chuẩn bị sẵn sàng.
Dung Dã nhìn ra cửa sổ, khớp ngón tay cuộn lại: “Dao Dao, buổi tối chúng ta quay lại đi, anh sẽ nhờ họ tăng ca đột xuất… Tối nay, hôm nay mình nhất định sẽ đăng ký, em không được đổi ý.”
Dụ Dao nhìn anh chằm chằm, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, lại thấy đau lòng. cô muốn nói “Chờ cái gì mà chờ, đi liền luôn, tên ngốc lại để ý ba cái chuyện không đâu”.
Nhưng vừa định mở miệng thì chuông điện thoại vang lên, bên nhà sản xuất đột nhiên có sự sắp xếp khác, do được đề cử tham dự Liên hoan phim cao quý nhất quốc gia năm nay, họ đang gấp muốn chết nên cô không thể không xuất hiện.
Bỗng nhiên Dụ Dao nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.
Cô hít thở sâu, không trì hoãn nữa, nắm lấy tay anh, vuốt thẳng từng ngón tay của Dung Dã: “Được, em có việc đi trước, tối nay anh đến đón em.”
Dụ Dao bận bịu đến chập tối, Dung Dã đã ở ngoài đợi cô, đoàn phim và staff hứng khởi trêu chọc cô: “Hai người ngọt ngào quá nha! Vậy tiếp theo là đi hẹn hò hay về nhà vậy, mau mau bật mí chút xíu cho bọn fan CP bọn tôi đỡ hóng đi.”
“Là đi hẹn hò.”
Cô cười: “Mà còn là cái hẹn siu to khổng lồ.”
Dung Dã không muốn gây sự chú ý nên lái một chiếc xe giản dị ít khi lái nhất, cài chặt dây an toàn cho Dụ Dao như sợ cô chuồn giữa đường.
Mười ngón tay anh siết chặt vô lăng, trên đường kẹt xe không ngớt, anh mím môi, bất giác chau mày, gò má như phủ một lớp sương.
Nhân lúc đèn đỏ, Dụ Dao vươn tay dịu dàng xoa ấn đường của an: “A Dã, em luôn ở đây, em không đi đâu hết, em là vợ anh.”
Lúc này Dung Dã mới hơi thả lỏng, kéo gáy cô qua, cắn môi cô.
Dụ Dao dịu dàng đáp lại anh, cầm lấy bàn tay đang siết chặt vô lăng: “Yên tâm, nhất định sẽ đăng ký mà, tuyệt đối sẽ không để A Dã nhà chúng ta thất vọng.”
Lúc hai người đến nơi cũng chưa quá muộn, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan sở, đội ngũ cán bộ công chức ở đây rất nhiệt tình, cặp này cũng không phải người dễ đối phó, ngay cả cục cảnh sát thành phố và đại đội cảnh sát hình sự thủ đô cũng nóng lòng muốn giúp để tác thành cho hai người, chỉ cần tên đại ma đầu này cưới được vợ sớm thì thế giới hoàn toàn bình yên.
Hai người ngồi cạnh nhau chụp bức ảnh làm bằng chứng họ sẽ bên nhau cả đời.
Điền thông tin ký tên, đóng mộc đỏ, hai quyển sổ nhỏ bằng lòng bàn tay được đóng mộc nổi đã hoàn thành giao đến tay Dung Dã và Dụ Dao.
Dung Dã nói ngay: “Còn đọc tuyên thệ nữa.”
Nhân viên hành chính vội giải thích: “Theo quy trình bình thường là sẽ có, nhưng hai bạn đến trễ, sợ hai người thấy phiền phức nên chúng tôi không nhắc tới.”
“Không có phiền phức.” Giọng anh ỉu xìu, lặp lại lần nữa: “Không có phiền mà.”
Anh muốn làm cái đó.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ ngày càng tối dần, chỗ đăng ký ngoài đại sảnh của cục dân chính đã trống không. Trong phòng tuyên thệ sáng đèn, Dung Dã tay cầm chặt giấy hôn thú, tay kia nắm lấy Dụ Dao, đặt lên bàn gỗ đơn sơ, nhìn về trước mặt hô to lời thể, nói từng chữ cho cô nghe một cách vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc.
Đó là những câu nói chỉ có trong tiểu thuyết.
Nhiều người coi thường, chê là sến súa, nhưng anh lại rất nghiêm túc, một một câu một chữ đều khiến tim Dụ Dao rung động.
Tuyên thệ xong, Dung Dã cúi đầu nở nụ cười, nói với Dụ Dao: “Bà xã, anh sẽ làm được.”
Dụ Dao đỏ mắt ôm chầm lấy anh.
Đương nhiên sẽ làm được.
Tất cả hạnh phúc đẹp đẽ và vô tận này, cô biến nó thành hiện thực cho anh.
Sau khi đăng ký kết hôn, ngoài bận rộn việc công ty thì thời gian còn lại anh đều vùi đầu chuẩn bị cho lễ cưới, mà còn là làm trong lén lút, không thể để người khác phát hiện. Vì dù sao lúc này vợ anh đang ở thời kỳ đỉnh cao quan trọng nhất trong sự nghiệp, chưa có nói muốn công khai chuyện kết hôn.
Dung Dã tự đeo cho mình cái mác là người chồng bí mật của nữ minh tinh đang hot nhất hiện nay, nên tác phong làm việc cực kỳ kín đáo cẩn thận, tuyệt đối không cản trở sự nghiệp của vợ.
Dụ Dao thấy vậy đau lòng muốn chết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cố nhịn, kiên trì làm theo kế hoạch đã soạn.
Chủ đề của lớn, cốt truyện đặc sắc, được chế tác bởi một đội ngũ chuyên nghiệp chất lượng, Dụ Dao bằng kỹ năng diễn xuất của mình đã chống đỡ bộ phim, các diễn viên khác cũng không tệ nên bô phim bùng nổ trở thành phim hot. Cùng lúc đó, nó không chỉ dẫn đầu doanh thu phòng vé, mà khi công chiếu được hai phần ba chặng đường thì doanh thu của nó đã vượt qua cả tổng doanh thu của <Mộng Cảnh Sơn>.
Đến khi kết thúc công chiếu thì điểm Douban đã đạt 8.8, trở thành phim đứng top đầu trong nước, doanh thu đạt top 10 cả nước.
Mấy bình luận công kích và anti cô không tìm được lý do bêu xấu cô, không nói đến phim này đi, chỉ tính mấy thành tích các phim trước đó, Dụ Do chỉ cần lấy thêm một giải thưởng nữa là hoàn toàn xứng đáng với tên gọi Ảnh hậu trị giá trăm tỷ.
Không lâu sau đó, <Mộng Cảnh Sơn> và cùng nhau được đề cử vào danh sách tham dự Liên hoan phim cao quý Trung Quốc, trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm của các bộ cũng thuộc hàng top phim cùng thời điểm đó.
Riêng Dụ Dao cũng được chính thức công bố là ứng cử viên lọt vào danh sách đề cử cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất do Liên hoan phim bình chọn.
Tống Lam có chút tiếc nuối: “Năm nay nhiều phim cũng hay, không chắc trăm phần trăm em sẽ thắng.”
Dụ Dao cười tít mắt: “Đối thủ mạnh, nhiều phim hay, đây mới đúng là việc đáng chúc mừng cho nền điện ảnh nước nhà. Giải thưởng đâu phải của rơi mà nhặt, nó dựa vào thực lực.
Tống Lam gật đầu hiểu ý, thoải mái hơn, rồi nhớ đến việc lớn, lại nói: “Cái clip kia, em nhất định phải làm sao? Nhỡ đâu, ý chị là nhỡ đâu không lấy được…”
Năm nay Liên hoan phim thay đổi phong cách khác so với bình thường trong quá khứ, cực kỳ hài hước, thoải mái. Mở màn buổi trao giải là một tiệc rượu, vậy nên các diễn viên được đề cử Ảnh đế, Ảnh hậu vui lòng chuẩn bị VRC để khi lên bục nhận giải chúng tôi sẽ chiếu nó trên màn hình lớn full HD.
Nội dung không chỉ giới hạn trong những bộ phim được đề cử, diễn viên có thể lồng vào cuộc sống của mình, nội dung có thể linh hoạt tùy ý mỗi người.
“Vậy cũng không sao.” Dụ Dao ôm má không quan tâm: “Không lấy được giải thì về nhà với chồng, chui lên giường rồi từ từ mở cho anh ấy xem, anh ấy vẫn sẽ thấy vui.”
Tống Lam đỏ mặt nạt: “Đừng tưởng chị lớn hơn cô, chị còn chưa lấy chồng đấy, đừng nói mấy chuyện ba chấm đó cho chị nghe!”
Nhưng hai ngày trước khi khai mạc Liên hoan phim, một đối tác quan trọng của tập đoàn đột nhiên đề xuất muốn tái tục hợp đồng, ngoài ra còn muốn tổ chức một nghi thức ký kết long trọng, địa điểm tổ chức là New York. Chuyện lớn như vậy không thể cử người khác đi thay được, Dung Dã phải đích thân đến dự.
Dụ Dao dứt khoát quyết định thay anh: “Không có chần chừ, một giây cũng không, công việc quan trọng nhất, an tâm đi đi, em chờ anh về.”
“Khi anh về…” Giọng nói của cô cực kỳ ngọt ngào và đáng yêu nói: “Em sẽ trả cho anh một người vợ là Ảnh hậu.”
Lúc đó Dung Dã còn ở nhà, chỉ có thể đứng trước mặt Dụ Dao, gọi điện thoại đặt vé máy bay sau đó cúp điện thoại rồi ném nó ra chỗ khác, bóp cằm đè cô xuống: “Vậy có nhớ anh không?”
Dụ Dao bị nụ hôn của anh làm nhột, cười khúc khích né tránh: “Nhớ, còn nhớ đến mức nào——”
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Giống như anh lúc này, tranh thủ từng phút giây gấp gáp muốn làm chuyện đó với em, đã rõ chưa.”
Dung Dã không nhịn nữa, ôm lấy cô tha hồ làm bậy.
Dụ Dao nói cô không hề thất vọng là giả. Sau khi Dung Dã lên máy bay, cô ỉu xìu ôm lấy cái gối hình quả xoài, nhưng cô cũng không có nhiều thời gian rảnh, không lâu nữa là đã đến ngày khai mạc Liên hoan phim.
Buổi chiều có thảm đỏ, buổi tối là lễ trao giải, tổng cộng cô phải mặc ba bộ lễ phục. Trước khi đi, Dung Dã đã chuẩn bị chu toàn cho cô, anh còn muốn treo đầy hai mặt tường cho cô chọn kìa.
Nhưng không được lộ lưng.
Hở ngực càng không được.
Đầm body thì miễn cưỡng cân nhắc, nhưng không cho xẻ tà quá cao.
Theo tiêu chuẩn đó mà sàng lọc, cuối cùng chỉ còn lại mấy bộ sưu tập đặt riêng của các thương hiệu cao cấp là đủ điều kiện thôi. Dụ Dao thưởng cho anh một tràng hôn nồng nhiệt.
Tại hiện trường buổi lễ, Dụ Dao cảm nhận được sự quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, từ đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, từ người nhận lấy vô vàn hoa thơm sự tán thưởng và hâm mộ rồi trải qua ánh mắt không ít lạnh lẽo, khinh thường của người đời. Hôm nay lại quay về đây, cô đã nhìn thấu nhiều chuyện.
Cô chỉ là một diễn viên.
Cô không phải đại minh tinh, không cần vì danh lợi hào quang mà phải tranh đấu bể đầu đổ máu. Cô chỉ là một diễn viên dùng diễn xuất làm sự nghiệp cả đời.
Yêu một người, rồi kết hôn, nắm tay cả đời, không cần phải kiêng dè bất kỳ ánh mắt soi mói hay bình luận của ai hết.
Cô muốn trao cho Dung Dã tất cả những gì gọi là cảm giác an toàn mà anh cần.
Chỉ tiếc, anh không thể tận mắt xem đoạn video cô đã đặc biệt chuẩn bị kia.
Tại hội trường trao giải, Dụ Dao cụp mắt ngồi giữa dàn khách Vip, trên ghế gắn bảng tên với nét chữ hoa lệ, cực kỳ tinh tế. Đồng nghiệp hoặc phóng phóng viên đi ngang qua cô đều nhiệt tình chào hỏi, gọi cô là Cô Dụ, chị Dao Dao…
Năm đó cũng cùng một Liên hoan phim, nhưng đêm đó cả showbiz chờ xem trò cười của cô, cũng đêm mưa ấy cô nhặt được Nặc Nặc.
Cô vì nuôi anh nên quay lại cái vòng luẩn quẩn này.
Hôm nay, cô muốn cho anh thấy… Cô có thể chống đỡ cả thế giới.
Lễ trao giải tiến đến hạng mục cuối cùng, hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, hình ảnh của các nữ diễn viên lọt vào vòng bắt đầu xuất hiện theo thứ tự trên màn hình lớn.
Dụ Dao bình tĩnh ngước đầu chăm chú nhìn màn hình, trái tim đập liên hồi.
Bỗng dưng cô nhớ Dung Dã.
Nhớ đến mức đầu ngón tay cô bất giác siết lại, không thể giữ bình tĩnh.
Bộ lễ phục cuối này cô cố ý chọn một đôi găng phù hợp với nó, đến giờ vẫn chưa ai nhìn thấy, dưới lớp găng tay kia, trên ngón áp út bàn tay trái của cô là một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân.
Nếu như có A Dã ở đây thì thật tốt.
Nếu như anh ấy được tận mắt chứng kiến, nhất định anh ấy sẽ thấy hạnh phúc.
Tất cả sự chú ý của Dụ Dao đặt ở giải thưởng và ngón tay mình, cộng thêm cô ngồi hàng ghế đầu không thể nào nhìn thấy lối vào bên hông hội trường, cửa đang từ từ hé ra, xuất hiện một bóng người.
Người này cao lớn, chân dài, vẻ ngoài đẹp trai, mặt mày như vẽ, dù anh vừa vượt đại dương về đây nhưng không hề mệt mỏi.
Anh mặc một bộ vest đôi với lễ phục của cô, đứng trong bóng tối, lẳng lặng chờ.
Trên sân khấu MC đang mở phong bì chứa tên nữ diễn viên xuất sắc nhất, mỉm cười đọc: “Dụ Dao, trong phim.”.
Truyện Việt NamToàn hội trường tĩnh lặng, sau đó tiếng vỗ tay ngày một to, ánh sáng lập tức tập trung hết về Dụ Dao, chiếu sáng cả người cô.
Ánh mắt của người đàn ông lúc nãy cũng nhìn theo ánh đèn kia.
Dụ Dao đứng lên, tay phải nắm chặt ngón áp út mang nhẫn kim cương bên tay trái.
A Dã, anh nhìn thấy không, em làm được rồi, kế tiếp là thời gian mở món quà em dành cho anh.
Dụ Dạo bước từng bước, nâng váy đi đến bục đặt micro giữa sân khấu, MC hào hứng vỗ tay, hỏi tân Ảnh hậu Dụ Dao có chuẩn bị VCR không.
Dụ Dao gật đầu, ngón tay giữ micro, giọng nói trôi chảy ấm áp.
“Video không phải dành cho chính em, mà nó dành tặng cho anh.”
“Anh là ai.”
“Chắc anh hiểu.”
Vừa nói xong hai câu quen thuộc, Dụ Dao đứng sang một bên, cùng mọi người đang có mặt tại đây và những người đang coi qua web, nhìn về phía màn hình lớn.
Mọi người tưởng rằng đây sẽ là một đoạn phim được biên tập từ những gì hay nhất của những bộ phim mà Dụ Dao đã đóng, hoặc là ký sự cuộc đời diễn viên, quá trình trưởng thành của cô, mà có khi làm cơm chó bằng hình ảnh yêu đương hằng ngày siêu ngọt ngào của hai người.
Nhưng khi màn hình sáng lên, lại là hình ảnh ngây ngô của Dụ Dao khi mới vào đại học.
Người quay cũng không chuyên nghiệp, nhìn như vô tình quay lại, trong đó Dụ Dao đang luyện tập ngoài trời, tóc cột đuôi ngựa cao. Ở phía sau cô, chỗ rìa đám đông, có một bóng dáng lạnh lùng nhanh chóng lướt qua, nhưng đã bị cô bắt gặp và đưa vào khung hình.
Trong nháy mắt, phối hợp với hình ảnh và nhạc nền, mọi người kinh ngạc hô lên.
Là Dung Dã.
Dù chỉ là bóng mờ, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cái bóng dáng của anh không ai có thể bắt chước được.
Trong bóng tối, người đàn ông kia nhìn về màn hình không chớp mắt, ánh sáng từ đèn chiếu phản chiếu vào con ngươi đen láy của anh.
Đó là… Lúc Dao Dao học năm hai đại học, anh đến thăm cô.
Video tiếp tục chiếu, là Dụ Dao đang diễn xuất, tốt nghiệp, vào nghề, quay phim ngắn, chính thức quay phim điện ảnh, bước đến vinh quang trong tiếng vỗ tay.
Dung Dã luôn nấp trong bóng tối, ở nơi vắng người, lặng lẽ nhìn cô, giống như một vị thần hộ mệnh vô hình, thầm lặng và kiên nhẫn giang đôi cánh bảo vệ, chúc phúc cho cô.
Số lần anh vô tình bị chụp trúng thật sự quá ít, ít đến nỗi Dụ Dao phải cực khổ trăm bề đi tìm thầy cô, bạn học ngày xưa, đồng nghiệp bạn bè, đến đạo diễn, stylist đoàn phim, nhân viên hậu cần. Từ mọi tư liệu hình ảnh cũ có khả năng lưu lại vết tích của anh, cuối cùng mới tìm ra được chút xíu hình ảnh ghi lại dấu vết xuất hiện của anh.
Dù nó ít thê thảm, nhưng cũng ghép được thành một chuỗi thời gian.
Từ lúc cô học diễn xuất, đến lúc trở thành diễn viên chuyên nghiệp, mỗi một cột mốc trên con đường diễn viên này, những ngày cô tưởng như cô đơn và lang thang khắp nơi, tất cả luôn có Dung Dã yên lặng đứng ở góc khuất không người đi cùng cô.
Xuyên suốt quãng thời gian của đời người cô không chỉ có một mình.
Mà còn có một người như người vô hình bước cùng cô những tháng năm đó, là Dung Dã.
Mắt Dụ Dao ươn ướt, cô từ từ tháo chiếc găng tay ra.
Người đàn ông đứng ở lối vào vẫn đứng yên bất động, nhưng đôi mắt anh đã không kiềm chế được mà đỏ hoe nóng ướt.
Phần sau video là Dụ Dao sống lại từ chỗ chết, từ một bộ phim ma kinh phí nhỏ bị toàn mạng xã hội chê bai chế giễu, dần tiến đến các đoàn phim chuyên nghiệp hơn, đưa cô thẳng đến sân khấu trao giải hôm nay.
Mà trong quá trình đó, là một Nặc Nặc đội mũ đeo khẩu trang luôn bên cô không rời dù chỉ một bước. Phim ma có vai lệ quỷ không ai muốn đóng, vậy mà anh lại đóng, trang phục diễn của Dụ Dao bị dơ, anh tự tay giặt, chạy hối hả giữa các studio. Vì cô không gì anh không làm, bất kể ngày hay đêm, tất cả đều là Nặc Nặc và A Dã của cô.
Cô muốn làm diễn viên, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, và mãi về sau.
Chính Dung Dã đã tự mình sắp xếp cho cô.
Sự nghiệp trọn vẹn cũng như là tình yêu của cô.
Trong ánh sáng của hồi kết video, Dụ Dao quay lại bục nói vào micro, cảm ơn những người liên quan và tất cả mọi người yêu mến cô, nhưng vẫn không nói gì về Dung Dã.
Dưới vô số đôi mắt và ống kính chĩa về phía cô, Dụ Dao nâng tay trái lên, tay kia nâng micro, tinh nghịch nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Tôi không cảm ơn Dung Dã, bởi vì chúng tôi đã hòa làm một.”
Dưới ánh sáng viên kim cương lóe chói mắt.
Dụ Dao dịu dàng nói: “Chúng tôi đã kết hôn, hôm nay chính thức tuyên bố cho mọi người, tôi muốn tặng quà cưới cho anh ấy.”
Cô đã chuẩn bị rất nhiều lời, tìm từng chữ từng câu, niệm trong đầu cả chục lần. Nhưng trong nháy mắt, khi cô nhìn về một nơi, đột nhiên mọi từ ngữ chuẩn bị trước đó đều biến mất.
Không gian như trống rỗng.
Trên sân khấu chỉ còn mình cô.
Dưới kia cũng chỉ còn một mình Dung Dã.
Dụ Dao nắm chặt micro, đôi mắt cô không kìm được mà chua xót.
Anh ấy đã về!
Không phải còn ở xa đến thế sao? Không phải đã nói hai ngày nữa mới về được sao? Sao lúc nào anh cũng có thể đi sớm về khuya xuất hiện ngay lúc cô cần anh nhất vậy.
Cổ họng Dụ Dao run rẩy, nhìn Dung Dã từ từ đi trên thảm đỏ tiến về phía cô.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng hô cùng âm thanh la hét, Dụ Dao không nghe rõ được nữa, cô nhìn Dung Dã, khàn khàn nói: “Hoan nghênh mọi người đến dự lễ cưới của chúng tôi, không cần mang theo gì hết, chỉ cần mang theo lời chúc là được.”
Vì Dung Dã từng nói, anh chưa từng được ai chúc phúc.
Cô muốn trong lễ cưới mà anh mong đợi nhất, có được sự chúc phúc của toàn thế giới.
Dung Dã đi đến bục trao giải, ngẩng đầu đối diện với cô.
Chiếc mũi thanh tú của Dụ Dao đỏ ửng. Cô muốn nói với anh, lúc đầu cô muốn đứng ở nơi phồn hoa nhất rồi thổ lộ với anh tất cả tình cảm từ đáy lòng mình. Nhưng lúc này cô phát hiện, cô không thể nói nên lời, không cách nào diễn tả được hết tình cảm của cô.
Công khai với mọi người, là sự ấm áp nhất mà cô tìm được trong biển từ bao la, một giọt nước mắt rơi xuống giữa ngón tay cô, chỉ nhiêu đó cũng đã làm lóa mắt nhiều người.
Dung Dã quay lưng về phía đám người, đối mặt với Dụ Dao, vươn tay về phía cô, trên ngón áp út của anh cũng đeo một chiếc nhẫn cưới đơn giản.
Hai mắt anh nóng ướt, im lặng nói cho cô biết.
Dao Dao, đương nhiên là sẽ không thể nào nói hết được.
Em có biết không, những tình cảm đó thì nào có ngôn từ có thể diễn tả hết được?
Chỉ có thể chờ cho thời gian trôi qua, cùng nhau đi qua mười mấy lần xuân hạ thu đông, dùng một đời hai ta không còn phải rời xa nhau để diễn tả.
—— Hoàn chính văn——