Đứng ở tại chỗ thở nặng nề mấy hơi, Phùng Kiến Vũ không nhanh không chậm đi đến xe của Hổ Sa. Người nọ kéo cửa sổ xe xuống phân nửa hướng cậu hất hất cằm, Phùng Kiến Vũ cũng không hề phản ứng lại, tự nhiên mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.
“Thời gian thật chuẩn.” Hổ Sa cúi đầu liếc nhìn đồng hổ nơi cổ tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
“Thế này đi, ” Phùng Kiến Vũ ngồi vững vàng, rồi mới tháo xuống cái nón, động thủ vò rối một đầu tóc, “Tôi thiếu anh bao nhiêu tiền?”
Hổ Sa cười nói: “Cái nón và mắt kiếng tổng cộng một trăm bảy mươi bảy, hai món giảm giá 10%, chính là một trăm năm mươi chín đồng lẻ ba mạo ($159.30).” Liếc mắt nhìn biểu lộ trên mặt của Phùng Kiến Vũ, nụ cười của hắn càng tăng lên, “Để cho cậu mặt mũi bỏ đi con số không, một trăm năm mươi chín đồng là được.”
“Còn dám nói tôi nghèo thành cái dạng gì ...... tôi thấy hai chúng ta cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.” Phùng Kiến Vũ thấp giọng lầm bầm, cũng không biết người nọ nghe thấy hay không. Cậu rút ra từ ví tiền cẩn thận đếm một trăm năm mươi chín đồng, cuốn thành một cuộn đặt vào vị trí vốn là dành để chai nước trong xe.
Hổ Sa từ lúc cậu bắt đầu đếm tiền, liền chầm chập quan sát cậu một trận, nhìn qua tựa hồ như muốn nói điều gì đó, cho đến khi cậu đặt tiền xuống mới mở miệng, “...... Cậu đây là bị vị kia nhà cậu đá ra ngoài sao a?”
Không đề cập đến còn được, nhắc tới liền nổi lên tức giận. Phùng Kiến Vũ lúc này đã không còn nhịn được nữa, xuyên qua tròng kiếng trong suốt trợn mắt liếc người nọ một cái, “Thối lắm, tự tôi chạy ra ngoài ! ”
“Không phải là, cậu đây chính là tự mình chạy đến tìm tôi để phát giận chứ hả?” Hổ Sa một tay khoác lên trên tay lái, sắc mặt nghi ngờ, bỗng “nga” một tiếng, kéo dài âm giọng, “Có phải cậu cùng tôi gặp mặt riêng tư, bị phát hiện rồi?” Vĩ âm nâng cao đơn giản tràn đầy châm chọc.
“Gặp riêng ba của anh ! ” Phùng Kiến Vũ một ổ lửa giận, hận không thể đập một phát vào gáy người nọ. Mới vừa nâng tay lên, ánh mắt bắt được từ kính chiếu hậu một thân ảnh quen thuộc phía sau lưng xe của Hổ Sa, chợt rụt đầu lại, lần nữa đội lại nón kết.
“Sao vậy?” Nhận ra được sự khác thường của Phùng Kiến Vũ, Hổ Sa cũng đè thấp giọng hỏi.
Cậu nhìn thấy người nọ là theo chân Khoan Tử làm việc, cũng giúp vào việc làm độc, gặp mặt Vương Thanh mấy lần, dĩ nhiên là nhận ra được Phùng Kiến Vũ. Mặc dù khoảng cách này khá là xa, nhưng một thoáng bất chợt lúc nãy cũng đủ khiến cho Phùng Kiến Vũ một trận kinh hãi run sợ, cũng may người nọ cũng không có chú ý đến cậu.
Nơi này vẫn còn quá gần với trung tâm thành phố.
“Trước lái xe đi.” Phùng Kiến Vũ lại uốn éo trượt thấp người xuống ghế, lại cảm thấy ẩn tránh thế nàcũngcũ đều không an toàn.
Hổ Sa đem hai bên cửa sổ đang hạ thấp xuống hơn phân nửa kéo kín lên trên, nhẹ giọng hỏi: “Đi nơi nào?”
Phùng Kiến Vũ hơi châm chước, “Tránh xa khu bắc, khu đông, đường Phổ Thượng ...... đi về phía nam đi.” Chợt nhớ đến nhiệm vụ mới được cấp trên ủy thác, bổ sung nói, “Cũng không cần quá xa, tốt nhất là có thể gần khu bắc một chút.”
Hổ Sa nhanh nhẹn khởi động xe, cười khẽ một tiếng, “Cậu đây là muốn đến nhà tôi sao?” Cuối cùng sợ Phùng Kiến Vũ nghe không hiểu, còn nói thêm, “Tôi có một căn hộ ở Lĩnh Thủy Thành, rất phù hợp với vị trí cậu miêu tả.”
Xe đã lái xa rồi, Phùng Kiến Vũ từ từ nâng hông ngồi thẳng dậy, biết Hổ Sa lại đang trêu đùa cậu, cũng không nói tiếp, “Gần nhà anh có mấy loại khách sạn tiện lợi(1) hay không a? Tôi phải tìm một chỗ tránh đi mấy ngày.” Lúc này phải chờ cậu điều tra xong sổ sách làm ăn của Tạ Kiêu, mới có thời gian đi xử lý chuyện giữa cậu và Vương Thanh.
Vị trí tay đổi lại nắm chặc cần ga, Hổ Sa mặt không thay đổi tiếp tục tăng tốc, “Vậy không bằng cậu ở nhà tôi đi.”
“Thao, vậy anh ngay bây giờ cho tôi xuống xe ! ” Phùng Kiến Vũ nghiễm nhiên một bộ tư thế muốn nhảy ra khỏi xe.
Hổ Sa giương mí mắt, tự tiếu phi tiếu(2) liếc cậu một cái, lại đem ánh mắt dời về phía phía trước, “Con người này của cậu thật không biết đùa.”
Rốt cuộc vẫn là đem cậu đưa đến một khách sạn trang trí không tính là quá khang trang, nơi này lui tới rất nhiều người nước ngoài, nhưng các loại biện pháp an ninh một điểm cũng không hề cẩu thả, nhìn sơ cũng xem như là một nơi trú ẩn an toàn, nói thế nào để che dấu tai mắt người khác cũng xem như là đạt hiệu quả được một chút.
Phùng Kiến Vũ cùng Hổ Sa cũng không còn lời nào thừa thải đàm chuyện, xe dừng lại ổn thỏa thì liền muốn rời đi. Chính là trước khi đi, Hổ Sa cũng không quên đối ứng cậu mấy câu, ví dụ như cái gì “Tôi cũng ở gần đây, có chuyện gì cần thì gọi cho tôi” các loại. Phùng Kiến Vũ đưa lưng về phía hắn khẽ hừ một tiếng, có quỷ mới cần. Cất bước vào khách sạn, dùng tiền của Dư Hạo Viễn đưa cho cậu thuê một phòng đơn một người.
Mới vừa nhào lên trên giường lăn một vòng, điện thoại trong túi liền bắt đầu ong ong chấn động. Cậu móc ra vừa nhìn, là Dư Hạo Viễn gửi đến một cái tin nhắn. Nội dung tương đối ngắn gọn, đại khái ý tứ chính là cảnh sát đã xác nhận nắm chắc ngày mai sẽ đến áp giải Tạ Kiêu và Xích Long, hỏi cậu lúc nào thì đi thăm dò sổ sách, sớm một chút xác định thời gian với Trương Dĩ Hàng.
Qua lại thương lượng một trận, cuối cùng xác định buổi đêm ngày mai bắt đầu hành động —— chính xác mà nói chính là rạng sáng ngày mốt. Tại thời gian đó hẳn là mọi người đều đang nghỉ ngơi, đoán chừng những người ở trường ngựa đối với Trương Dĩ Hàng cũng sẽ không quá chú ý đến.
Nói xong hết thảy, Phùng Kiến Vũ xem như là có cơ hội nghỉ ngơi một chút. Thời điểm cả người hoạt động ngược lại cũng không có cảm giác gì, vừa nằm xuống, những đau đớn lúc nãy bị ngã xuống đất mộ trận hoàn toàn kéo đến, thật sự là cả người trên dưới không có một nơi cảm thấy dễ chịu, nhất là nơi xương cụt lúc rơi xuống đất bị đè ép, Phùng Kiến Vũ vừa đè xuống một cái, đã đau đến cắn mạnh vào môi.
Vương Thanh lúc này đang làm gì đây a? Hẳn là còn đang vội vội vàng vàng bàn chuyện làm ăn đi, hắn gần đây luôn rất bề bộn nhiều việc, cũng rất là mệt mỏi.
Phùng Kiến Vũ núp ở trong chăn, đem mình quấn thành một đoàn, mơ hồ có chút bất an, còn có chút ...... đói bụng.
Vương Thanh hôm nay nhất định cũng sẽ giống như bình thường, vội vội vàng vàng chạy về nhà chuẩn bị thức ăn cho cậu, thời điểm về kịp thì liền bắt đầu nấu cơm, còn không kịp thì liền nấu mì, dù sao hắn làm cái gì cũng đều ăn rất ngon.
Ánh mắt quét một vòng bố trí xa lạ ở xung quanh, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình có chút nhớ Vương Thanh. Mặc dù cái tên Vương bát độc tử(3) đó chẳng thèm phân biệt xanh đỏ đen trắng(4) liền đem cậu nhốt ở trong nhà, làm hại cậu phải đi xuống cái hạ sách này, sau đó làm cho tất cả mọi chuyện đều quậy đến càng hỏng bét càng khó giải thích hơn, nhưng cậu vẫn rất là nhớ hắn, căn bản là không thể khống chế được.
Vương Thanh nếu là biết cậu bị té dập lưng, nhất định là sẽ rất đau lòng. Phùng Kiến Vũ nghĩ như vậy, thẹn thùng đem chăn kéo qua khỏi đầu, đem hai mắt nhắm nghiền lại.
Hồi lâu sau, tư tưởng lại bắt đầu dời đến một cực khác: xương cụt là bởi vì chạy trốn cho nên mới bị ngã, không thể khẳng định người nọ căn bản sẽ lo lắng hay không, vẫn cảm thấy chính cậu đây là đáng đời bị như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Kiến Vũ trên mặt biểu lộ biến ảo khó lường, nếu để cho người bên cạnh nhìn thấy, tám phần sẽ cảm thấy người này bệnh không hề nhẹ.
“Vương Thanh a ......” Bốn phía vô cùng yên tĩnh, trong miệng cậu lẩm bẩm một tiếng, lại không có người đáp lại.
Lăn lộn cuốn chăn một hồi mỏi mệt khiến cho cậu có chút nhớ nhung đến muốn khóc, cậu dường như chưa từng mệt mỏi như vậy, cảm giác bị người nọ hiểu lầm thật là quá khó chịu. Lúc người nọ tức giận mỗi một động tác, mỗi một thần thái, đều giống như một cây que hàn thiết rực nóng đâm thẳng vào ngực cậu, đau a, đau đến trầy da sứt thịt.
Chính là loại trạng thái này, cậu còn muốn đi thi hành nhiệm vụ cấp trên đã bố trí. Thật là phạm phải tội lớn rồi.
Gương mặt nhăn nhó, Phùng Kiến Vũ từ một bên cầm lên điện thoại di động của mình. Vừa muốn mở khóa, liền nhìn thấy màn hình khóa hình con sóc xấu xí kia, tâm tình nín nhịn nửa ngày nhất thời xông lên đầu, chóp mũi trở nên đau xót. Cậu theo bản năng cắn cắn môi dưới, sợ bản thân không thể khống chế được.
Trong miệng hàm hồ mắng câu “mẹ nó”, cậu bấm vào người liên lạc trong danh bạ “Vương lão đại”, khẽ cắn răng, đem người kéo vào danh sách đen.
- Hoàn chương 77 -
____________________
(1) Khách sạn tiện lợi: Loại khách sạn nhỏ tư nhân theo mô hình motel, tựa như phòng trọ gia đình.
(2) Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười.
(3) Vương bát độc tử: tên khốn kiếp bạo lực.
(4) Xanh đỏ đen trắng: phải trái đúng sai.