5.

Phùng Kiến Vũ đang nghĩ ngợi, không biết đáp lại như thế nào, cửa sổ lầu hai của khu căn hộ bên cạnh đột nhiên ló ra một cái đầu, chào hỏi: “Đại Vũ, vẫn còn đang nói sao? Chuẩn bị xào rau rồi.”

Phùng Kiến Vũ đáp một tiếng, phất tay một cái cùng bọn nhỏ nói lời từ biệt, đứa nhỏ còn đang yên lặng ghi chép kia tựa như có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi thêm nư a, đi theo những đứa trẻ khác cùng nhau về nhà.

Khoan Tử đi theo Phùng Kiến Vũ lên lầu, Vương Thanh mới vừa nấu xong thức ăn, rửa tay rồi đi đến nói chuyện phiếm cùng Khoan Tử, đồng thời cũng quan tâm đến thân thể của Đại Oản. Ba người cũng không thiếu đề tài, nói đến cuối cùng thành quên bẳng thời gian. Vương Thanh vốn là muốn lưu Khoan Tử ở lại ăn cơm, Khoan Tử lại cảm giác bản thân ra ngoài quá lâu, có chút bận tâm Đại Oản, đặt xuống lễ vật rồi mau chóng từ biệt.

“Em trở vào phòng nghỉ một lát a, làm xong cơm thì gọi em.” Phùng Kiến Vũ dùng tay đấm đấm bả vai có chút ê ẩm, để lại cho Vương Thanh một bóng lưng lưu loát.

Vương Thanh ngoài miệng lầu bầu, nhưng thân thể đã đi về phía phòng bếp, “Em cứ việc lười biếng đi a ! ”

Phùng Kiến Vũ xoay người hướng Vương Thanh làm một cái mặt quỷ, một bộ dáng đã có tuổi mà vẫn không đứng đắn được, lê thân vào phòng ngủ. Cứ như vậy ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách, lấy ra sổ nhật ký của mình, trong tay cầm bút —— cậu chung quy sợ mình tuổi tác càng lớn càng không nhớ chuyện, giống như trước đây vậy …… quên đi người quan trọng nhất, cho nên cậu đã dưỡng thành thói quen không có chuyện gì thì phải nhớ lại một số chuyện cũ đã qua, có chuyện thì càng phải ghi nhớ kỹ càng.

Bàn đọc sách đối diện ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào, tuyết tan rồi, còn hiện ra mặt trời, ánh mặt trời xa xa chiếu sáng, cơ hồ không cảm giác được nhiệt độ hơi yếu kia, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Hôm nay, vấn đề của đứa trẻ kia, quả thật, thật đáng giá suy …… nghĩ ……

—— Hẳn là ngủ rồi.

6.

Một bộ phim quay đến nửa năm, thật ra thì cũng không xem là dài.

Đoàn phim quyết định quay phần ngoại cảnh ở Philippines trước, đem cảnh diễn phiền toái nhất của cả bộ phim đóng máy trước.

Thử diễn cảnh nổ tung đã rất nhiều lần, thường ngày cũng luyện tập qua rất nhiều lần. Hết nửa năm kinh nghiệm, diễn cảm của bọn họ càng ngày càng mạnh, so với nhau cũng càng ngày càng hợp ý, đối với hai nhân vật trong kịch bản càng gần như là đến mức thần hồn một thể.

Cảnh diễn này không có lời thoại, giả dụ như là có, đại khái cũng chỉ là tiếng mình gào thét.

Trước lúc khai máy, thiếu niên thậm chí sắp xếp ở trong đầu qua một lần, đem ống kính sẽ từ đâu theo đến, ánh sáng sẽ từ đâu rơi xuống. Vậy mà tại một khắc kia khi từ trên xe máy té xuống, khoảnh khắc chạy về phía đối phương, đầu óc của cậu trống rỗng.

Trong mắt cậu không có ống kính, không có ánh đèn, không có bối cảnh, không có bụi mù cuồn cuộn, chỉ có người nọ ở phía đối diện cũng giống như cậu không để ý hết thảy cũng đang chạy đến.

Là thoáng qua sẽ phải mất đi anh sao? Là oanh một tiếng lập tức rõ ràng hết thảy đều không cần tồn tại sao?

Tim của thiếu niên tựa hồ như rối thành một đoàn, chân của cậu thật đúng là bắt đầu như nhũn ra, gió cuốn bụi bậm quật đến cậu khắp người chật vật, lệ quang đọng trong hốc mắt cũng không màng như thế nào rơi tí tách xuống dưới đất.

Lúc ngón tay chạm được người nọ ở đối diện, móng tay cơ hồ đều muốn cấu chặc vào trong thịt người nọ, lý trí tồn tại dẫn dắt cậu đến hoàn thành lột tuyến theo như vừa định. Cơ hồ cùng trong nháy mắt, kỹ sư dựng cảnh ấn xuống khởi động nút phát nổ, phối hợp rất hoàn mỹ.

Trong màn bụi đất tung bay, thiếu niên cao lớn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trong ngực, chật vật không chịu được, cũng chỉ có thể gắt gao ôm người nọ càng chặc hơn. Tiểu tử trong ngực giống như là cực sợ, lôi tay của hắn giống như người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ.

Mông lung tản đi, một đôi mắt hoa đào hẳn là không được hướng ra bên ngoài không ngừng rơi lệ hạt châu, đến cuối cùng càng khóc càng hung, đến mức giọng khàn khàn.

Người trong trường quay muốn đi lên khuyên nhủ, lại có chút bước không ra chân, rối rít hướng thiếu niên cao lớn phóng ra ánh mắt, thiếu niên cao lớn hướng đạo diễm gật đầu một cái, ôm người đi vào trong một góc thong thả tâm tình.

“Em làm sao rồi a?” Thiếu niên móc ra khăn mặt, cũng không lau cho mình, chỉ tùy ý cho tiểu tử thích sạch sẽ kia lau mặt.

Người đối diện không ngừng thút thít, nửa ngày mới hồi thần, “Thời điểm xem kịch bản đã cảm thấy em khẳng định diễn không được …… Thật sự, rất khó chịu, trước một khắc nổ tung tim em cũng sắp vỡ nát, sao lại khó chịu như vậy a, không chịu nỗi không chịu nỗi ! ” Bởi vì vừa mới khóc lớn, nước mũi bị nghẹt trong lỗ mũi, một câu nói cũng không nói được rõ ràng, mang theo giọng mũi tựa như đang làm nũng.

Thiếu niên cao lớn lại bất đắc dĩ lại rút ra khăn giấy, che lên chóp mũi người nọ, để cho người nọ xì mũi. Mắt thấy tất cả nhân viên làm việc ở trường quay đều đang bận rộn dọn dẹp hiện trường, đem người nọ kéo lại một chỗ tối, nhẹ nhàng hôn lên gò má một cái, lời nói không chút nào che giấu ôn nhu, “Anh ở đây, anh ở đây, không sợ a.”

Phụ tá kéo kéo đạo diễn một mực không có thẹn thùng, không có e ngại nhìn lén người khác, ho nhẹ mấy tiếng.

Đạo diễn quay đầu nhìn về phía phụ tá, đột nhiên nói: “Hai cặp đôi này thật quá giống nhau mà.”

Nửa năm qua, phụ tá nghe thấy lời này không dưới mấy mươi lần, lần này cũng không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy hăng hái, hiểm khi đáp trả lời nói thổi phồng của đạo diễn, hỏi: “Giống nhau chỗ nào?”

Đạo diễn vừa động thủ dọn dẹp, vừa đáp trả phụ tá: “Cùng chung cảm giác, tín nhiệm lẫn nhau lại nâng đỡ nhau nâng đở. Nghe thấy thì tầm thường, thật ra thì trong cái địa giới đầy rẫy ma quái quỷ dữ này, thì lại hiếm có giống như lông phượng và sừng lân.”

Phụ tá một lần nữa cầm lên kịch bản, lật rồi lại lật, một lúc lâu không nói, biểu tình kia phảng phất đã hiểu, lại phảng phất không hiểu.

7.

“Ăn cơm ăn cơm ! ” Vương Thanh lớn giọng hô, thấy không ai ứng tiếng hắn, mang theo một dĩa địa tam tiên đi ngay nhìn.

Phùng Kiến Vũ bị hắn gọi tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, trong lòng thầm nói không ổn, nhưng lại không tìm đường đường chạy.

Vương Thanh quả nhiên một tay chống nạnh, một tay bưng dĩa thức ăn, “Nói với em biết bao nhiêu lần, mệt mỏi thì đến ngủ trên giường, mệt mỏi thì phải ngủ trên giường, em cứ nằm như vậy, tùy tiện như vậy khi về già xương cốt sẽ bị đau nhức a , anh là không có tiền mua giường ngủ cho em sao, a?” Cuối cùng đại khái nhớ đến mình còn thức ăn trong nồi, chua xót ném lại một câu rồi mới đi, “Ngài cứ nằm đi, anh đem phần thịt kia của ngài nấu hư rồi, ngài cũng đừng ăn nữa, đối với thân thể sẽ tốt hơn, hừ.”

Vương Thanh thật sự rất biết nắm chắc tử huyệt của Phùng Kiến Vũ, đầu óc vốn là còn mơ màng trầm trầm, lập tức thanh tỉnh không ít. Ánh mắt chuyển sang cuốn nhật ký trước mắt, hoảng hốt nhớ lại cảm giác luân khuếch trong mộng.

Phùng Kiến Bũ nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm bút viết viết trong chốc lát, rồi trong tiếng thúc giục của Vương Thanh, đẩy ra ghế bước ra khỏi phòng ngủ.

Mặt trời đang cao, trên cửa sổ nổi lên hơi nước, run rẫy rồi chảy xuống, động tác đứng dậy khiến cho trang giấy lay động, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng gió, lay động bông tuyết, tiếng cười nói loáng thoáng, hết thảy đều tựa như một cuộc sống ôn nhu bình yên.

Trên trang giấy chỉ để lại hai hàng chữ ngắn ngủi, giống như đặt bút nhất thời, lại giống như ý viết cả đời:

Tám phương mưa gió, cũng không phải là hoàn toàn không có đường lui;Một buổi sáng quay đầu, sớm biết anh là thứ thuộc về em.
- Hoàn phiên ngoại 3 -
【 Toàn văn hoàn】

07.05.2017  —  15.02.2018

_______________________
Sau bao tháng ngày ngâm dấm thì cuối cùng cũng đã chính thức hoàn bộ này rồi. Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thích theo dõi bộ này. Cũng cảm ơn sự chờ đợi ủng hộ của mọi người. Hi vọng mọi người vẫn sẽ luôn yêu thích ủng hộ Thanh .
Cuối cùng chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cả năm an lành.
Yêu❤.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play