Đến được khu buôn bán, Phùng Kiến Vũ vẫn như thường ngày đi một vòng thật là lớn. Tiệm bánh ngọt, phòng thao tác, cầu thang sau, phòng số 312. Chỗ này quả thật so khu phố Diên Bản kia bí mật hơn nhiều.
Dư Hạo Viễn đã đến thật sớm ở bên trong đợi cậu, vừa gặp mặt lập tức không ngừng oán trách cậu mấy câu, Phùng Kiến Vũ vội vàng giải thích, chẳng qua những chuyện riêng liên quan đến mình và Vương Thanh, lượt bớt đi rất nhiều chuyện không muốn nói.
Dư Hạo Viễn nghe xong thần sắc có chút phức tạp, "Hắn bây giờ đối với cậu để tâm như vậy sao?"
"Đây không phải là chuyện tốt sao, " Phùng Kiến Vũ bày ra một chút lời nói dối, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, "Hắn rất tín nhiệm tôi, cuối cùng khi hắn lên thượng vị xã đoàn cũng sẽ dễ dàng lấy được địa chỉ kho hàng lớn."
Dư Hạo Viễn nhíu mày một cái, thay đổi chủ đề hùa theo, có chút nghiêm chính nói: "Vậy cậu kế tiếp chuẩn bị xử lý như thế nào?"
"Thật ra thì tôi cũng không nghĩ quá nhiều, tình huống trước mắt tôi cũng không có quá nhiều an bài, " Phùng Kiến Vũ rất là bất đắc dĩ, "Lúc đầu dự tính trước bảo đảm đem Tạ Kiêu giam giữ một đoạn thời gian, cho Vương Thanh một chút bảo đảm, tôi cảm thấy lấy tiến độ hiện tại của chúng tôi, cũng đã đủ để đánh hạ Tạ Kiêu. Về phần sau đó, tôi thế nào trở về bên người Vương Thanh lần nữa ...... thật ra thì tôi cũng không có chuẩn bị, nhưng tôi cảm thấy hắn cũng sẽ không làm gì đối với tôi, hắn thật rất tin tưởng tôi, tôi cho là cho dù đến lúc đó lý do bịa ra vô cùng kém, cũng không hẳn trở thành vấn đề lớn ......"
Dư Hạo Viễn lẳng lặng nghe, chẳng qua nghe được câu "chúng tôi" của Phùng Kiến Vũ, không nhịn được suy nghĩ nhiều thêm mấy lần, loại tự nhiên hòa nhập như vậy của Phùng Kiến Vũ khiến cho ông có chút cảm giác bất an, nhưng ông cái gì cũng không nói.
"Cậu có biết số lượng hiện tại bên Vương Thanh nắm giữ là bao nhiêu không?"
"Nhập sổ sách vẫn luôn là tôi đang làm, " Phùng Kiến Vũ đáp, "Đã sớm gần bằng với số tiền lúc trước đưa cho Tạ Kiêu rồi, hơn nữa mỗi ngày vẫn đang gia tăng, tiền vốn thu hồi ở Bắc Lục Hoàn càng đặc biệt nhanh, nhưng Tạ Kiêu mấy ngày nay cũng không hề ngừng kiếm tiền, kém cạnh khẳng định không nhỏ. Tôi có thể khẳng định Vương Thanh sẽ giành được tỷ số thắng lợi là bởi vì trước mắt hắn vẫn còn đang thu thập một khoản lớn, mấy người đang ở nơi của hắn mua hàng, đều là thuộc tầng lớp nhu cầu thượng đẳng, mà mối làm ăn này thu được tối thiểu chính là con số này." Phùng Kiến Vũ bất động thanh sắc viết ra một số "3".
Dư Hạo Viễn gật gật đầu, lại nói: "Bây giờ phía trên muốn thừa cơ hội này, xác nhận sổ sách của Tạ Kiêu một chút. Dù sao chuyện này phải nắm chắc mười phần, vạn nhất đến lúc sau khi Tạ Kiêu được thả ra, như thường lệ làm được thượng vị, thật sự lại là cong cóc rồi." Bưng lên cái ly trước mặt uống một hớp trà, ông nói tiếp, "Đồng liêu ở tổ D đi theo Tạ Kiêu một đoạn thời gian, cộng thêm bên Sếp Liêu cho hay tin tức, mới xác nhận Tạ Kiêu sẽ đem một ít sổ sách an bài tại tòa nhà văn phòng phía trên Billiards(1) Thất Cẩu, Billiards Thất Cẩu cũng chính là địa bàn ở đường Trường Bình mà hắn ta thường tới lui nhất. Ý tứ phía trên chính là hi vọng cậu tìm cơ hội đi qua đó một chuyến, điều tra một chút sổ sách của hắn ta, xem xét hiện tại Tạ Kiêu nắm trên tay rốt cuộc bao nhiêu tiền."
Phùng Kiến Vũ nghe xong, mặt lộ ra vẻ khó xử, "Trương Dĩ Hàng không thể giúp một tay sao? Tôi cảm thấy thủ hạ của cậu ta so với phe của tôi hơn nhiều lắm." Đây là lời nói thật, để cho cậu chạy đến bên địa bàn của Tạ Kiêu, cậu ngược lại không phải là không dám, chẳng qua là quá mạo hiểm.
"Trương Dĩ Hàng trước mắt đã bị ủy thác đi điều tra trường đua ngựa cùng với đường dây khác, không thể phân thân. Dù sao Khánh Dư ngoài việc là đường dây mua bán ma túy lớn, những việc làm ăn mua bán mại dâm nơi nơi góc góc cũng cần phải nên triệt để cắt đứt." Dư Hạo Viễn nhìn về tách trà đặt ở phía xa xa, nói tiếp, "Trương Dĩ Hàng từng theo Đại Đầu Lộc xem qua sổ sách, chẳng qua lúc đó không nghĩ đến sau này tổ chức sẽ cần dùng. Cậu ta nói đến thời điểm cậu xác định được thời gian hành động, có thể thông qua tôi báo cho cậu ta, cậu ta sẽ dùng tai nghe mini chỉ đạo cậu lấy được sổ sách, nhưng thời gian không thể quá dài, nếu không những người trong trường đua ngựa sẽ nổi lên nghi ngờ."
Phùng Kiến Vũ chỉ hơi trầm ngâm, lại cảm thấy tựa hồ cũng không có quá khó khăn, vì vậy đổi giọng hỏi: "Phía trên lúc nào mới có thể bắt giam Tạ Kiêu?"
Dư Hạo Viễn xoay xoay thẻ nhớ ở trong tay, "Ngày mai chúng ta sẽ dẫn người đi ngăn chặn hắn ta. Nhưng cậu cũng biết, chứng cứ này quá không đầy đủ. Trong video chủ yếu vẫn là Xích Long, Tạ Kiêu cùng lắm chỉ là có liên quan bị bắt trở về cùng một lượt, cụ thể giữ lại bao lâu khó mà nói được, nhưng chúng ta bên này sẽ tận lực kéo dài thời gian."
"Cực khổ rồi, " Phùng Kiến Vũ hướng Dư Hạo Viễn gật gật đầu, "Tôi cũng sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho."
Hai người lại đem yêu cầu của Phó Thành ra phân tích thảo luận một hồi, dù sao Phó Thành từ sớm đã cùng Tạ Kiêu giàn xếp ổn thỏa chuyện này, vật đã đến tay lại bỗng nhiên rơi vào trong tay cảnh sát, khó tránh khỏi không để cho người khác nổi lên nghi ngờ. Bọn họ cuối cùng quyết định phần việc này để cho Dư Hạo Viễn đến tìm Hổ Sa khai thông.
Nói xong hất hết mọi chuyện, Phùng Kiến Vũ cũng không quên đòi tiền sư phụ, Dư Hạo Viễn liếc cậu một cái, đưa cho một ít tiền mặt, cùng một cái card. Sau khi hai người một trước một sau tách ra, Phùng Kiến Vũ bất chợt nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại này cậu không có lưu, nhưng thoạt nhìn có chút quen mắt.
"Uy? Cậu cùng lão già kia nói chuyện xong chưa?" Là thanh âm của Hổ Sa.
Phùng Kiến Vũ cau mày, suy tính có muốn cứ như vậy ngắt điện thoại hay không, nhưng vẫn là nhịn xuống, "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Trả tiền đây." Giọng nói của Hổ Sa không có một chút khách khí, "Khi nào cậu mới trở lại? Tôi ngắt ra chút thời gian đến trạm xe đường Nam Quảng chận đường cậu, không đúng ...... chờ cậu."
Phùng Kiến Vũ nhất thời có chút dở khóc dở cười, người này nói chuyện thế nào mà cứ như nói đến đánh nhau như vậy, cậu không thể làm gì khác hơn là nói: "Nửa tiếng nữa đi."
Cậu cho là Hổ Sa là đang gạt cậu, bởi vì cậu cảm thấy người nọ căn bản không thiếu tiền. Kết quả không nghĩ đến chân mới vừa bước ra khỏi cửa xe buýt, liền nhìn thấy xe của Hổ Sa đang dừng ở ven đường hướng cậu chạy nhanh đến.
Bốn phía không có mấy người, Phùng Kiến Vũ thập phần muốn phóng cho người nọ một cái liếc mắt trắng trợn, trong lòng thầm đem trên dưới mấy đời nhà của Hổ Sa thăm hỏi hết một lần.
- Hoàn chương 76 -
____________________
(1) Billiards: hay còn gọi là snooker, tiếng việt gọi là bida.