Sau đó lại nằm cuộn thành một đoàn, ở trên giường canh cánh lo sợ một trận lâu.
Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, không biết lúc nào đã ngủ say. Trong mộng còn luôn mơ thấy bộ dáng của Vương Thanh đang trách cứ cậu, cho nên ngủ rất không sâu, ban đêm còn bị giật mình nhiều lần, luôn cho là mình còn đang ở trong nhà, mở mắt liền muốn tìm Vương Thanh.
Mà Vương Thanh bên kia, đương nhiên là muốn điên rồi.
Vội vã về đến nhà, bừa mở cửa phòng ngủ chính liền bị dọa sợ một trận chấn kinh. Áo ngủ đã thay vứt dưới đất, vải vụn cắt bựa bộn, trên cửa sổ còn đang vắt vẻo cọng dây vải, không một vật nào không chứng minh đây là hậu quả Phùng Kiến Vũ tự mình bỏ trốn. Trầm mặc mấy giây, Vương Thanh nâng một cước đá vào tủ quần áo “chất lượng tốt” làm bằng thiết một vết hõm sâu.
Hắn không biết Phùng Kiến Vũ rốt cuộc đang làm cái gì.
Vốn là hắn muốn ngay khi về nhà liềm lập tức nói cho Phùng Kiến Vũ nghe một cái tin tức tốt —— hắn đã hoàn toàn dàn xếp ổn thỏa cuộc làm ăn kia rồi, Khoan Tử và Đại Oản đã lên núi lấy hàng, ngày mai sẽ có thể tiến hành giao dịch, hắn có thể nắm được toàn bộ khoản tiền mặt, cộng thêm cuộc lưu động tiền bạc ở Bắc Lục Hoàn, khó tránh khỏi phân chia địa bàn ngày mốt là có thể cùng Tạ Kiêu đấu một trận rồi.
Kết quả về đến nhà, người không còn, một trận vui sướng cũng rơi vào khoảng không.
Hắn một lời không phát, dạ dày trống rỗng bị lấp đầy rượu bắt đầu phát đau, hắn từ từ cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, cảm thụ không khí xung quanh phảng phất từng chút một từng chút một bị rút sạch dần. Cuối cùng lần nữa ngẩng đầu dậy, tựa như phát điên hung hăng phá loạn căn phòng khiến cho diện mục bị hủy đến càng không thể nhìn. Tất cả vốn là vì trấn an Phùng Kiến Vũ mà tự tạo dựng nên biểu tượng trầm tĩnh, trong khoảnh khắc đều hóa thành hư không.
Hồi lâu sau, đợi tâm tư của hắn ổn định trở lại, không chịu nổi ở trong một căn phòng hỗn loạn, tìm được chỗ đặt chân, nhấn gọi số điện thoại của người nọ.
Một lần, hai lần, ba lần …… thật nhiều thật nhiều lần, bên kia chẳng qua là lời lặp lại của phát thông viên “số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được”. Hắn kéo lên khóe miệng, tựa như cười, lại chậm rãi đem điện thoại đặt ở bên cạnh trên sàn nhà, hắn cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, ngoài cảm giác này cũng không còn cảm thụ được gì nữa.
Dường như là giãy giụa, lại càng giống như là thỏa hiệp. Hắn nửa rũ đầu xuống, tiện tay sửa sang lại áo bởi vì động tác mãnh liệt mà trở nên nhăn nheo, bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa, đi thẳng ra ngoài, lần nữa chốt khóa lại.
Đại Oản và Khoan Tử cùng lên núi, bất tiện liên lạc, trước lúc phân trướng lại phát một đoàn thủ hạ đi tìm người cũng không tốt, cuối cùng hắn liền đích thân tự mình đi tìm. Cũng giống như lúc trước, một lần nữa đi đến tất cả địa phương mà người nọ có thể lui tới, hút hết hơn nửa hộp thuốc, từ buổi tối đến rạng sáng, bao thuốc lá trở nên trống rỗng, trong xe đầy ngộp mùi thuốc lá, mở ra cửa sổ để tán bớt khói, lại càng thêm mấy phần khổ sở.
Hắn chung quy giống như đang bị vứt bỏ, vô luận hắn làm điều gì.
Lần trước, hắn nổi giận, hắn mạo phạm người nọ, người nọ bỏ chạy; Lần này, hắn ở bên ngoài mặc dù phải nhìn đủ hết sắc mặt, trở về nhà như cũ đối với người nọ ôn nhu hòa nhã, khuôn mặt tươi cười, người nọ vẫn là bỏ chạy.
Hắn thừa nhận chính mình có lẽ không hiểu được nên yêu một người như thế nào cho phải, thế nhưng móc ra cả trái tim này còn có thể là giả sao? Tại sao không thể cho hắn thêm một chút thời gian, cho hắn thêm một chút kiên nhẫn? Tại sao luôn luôn phải dùng đến phương thức bén nhọn như vậy đối đãi hắn?
Những lời này hắn cũng không thể cùng với ai nói được. Tìm hết một đêm, đến cuối cùng cũng không biết có thể đi đến nơi nào tìm nữa. Khó khăn đem xe dừng ở bên trong bãi đỗ, Vương Thanh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy, Đại Ỏan và Khoan Tử đã chuẩn bị hết thảy xong xuôi, chỉ chờ giao dịch.
Bỏ qua quầng tham đen kịt dưới mắt Vương Thanh, cằm lúng phúng râu lộ ra vẻ mỏi mệt, ngược lại hết thảy đều được tiến hành ổn thỏa, tương đối thuận lợi. Ngoại trừ lấy được hơn ba trăm vạn toàn khoản tiền mặt kia, hắn còn thu được tin tức tốt của Tạ Kiêu bởi vì lợi dụng vận chuyển hàng thủy mà vận độc nên đã bị bắt. Lại bởi vì hắn ta đã bị giam, lại tăng thêm mấy lão đầu bên Bành Hiên quạt gió thổi lửa, thời gian phân trướng dĩ nhiên phải dời lại rồi.
Lần cơ hội này đến thật mạc danh kỳ diệu, may mắn đến nỗi khiến cho Vương Thanh cảm thấy có chút kỳ hoặc, Đại Oản cùng Khoan Tử cũng rất là cao hứng, mà tâm tư của hắn hiển nhiên đã bay đến một chỗ khác rồi.
Thời điểm đến đêm, Đại Oản và Khoan Tử kéo thêm mấy anh em, gọi kêu Vương Thanh, nói muốn cùng nhau uống rượu ăn mừng một trận. Vương Thanh cơ hồ buồn bực đã một ngày, khó khăn mở miệng nói một tiếng “được”, hắn thủy chung không có nói về chuyện của Phùng Kiến Vũ, chẳng qua là cau mày một mực một mực chuốc say chính mình, trong dạ dày nóng rát trướng đau, ý thức chậm rãi dần dần tê dại.
Ở bên này, vừa đúng thời gian, rạng sáng ước chừng một giờ bốn mươi lăm phân phút. Phùng Kiến Vũ lẻn vào cao ốc văn phòng phía trên Billiards Thất Cẩu ở đường Trường Bình, nơi đánh billiards nằm ở lầu hai, phòng làm việc đặt sổ sách nằm ở lầu ba, căn phòng làm việc kia chẳng qua chỉ đơn giản khóa trái cửa, không có ổ khóa, cho nên thời gian mở khóa so với thời gian Phùng Kiến Vũ dự kiến ngắn hơn rất nhiều.
“Tôi nhìn thấy túi két sắt(1) rồi, một cái rất nhỏ.” Phùng Kiến Vũ đè ép cổ họng thấp giọng nói, trong tay siết chặc một cây đèn pin nhỏ.
Trong ống tai nghe mini truyền đến thanh âm của Trương Dĩ Hàng, “Chính là cái đó. Anh tiếp tục tìm, bàn làm việc …… đại khái dựa vào vị trí men theo vách tường, có một quyển lịch, anh nhìn thấy chưa?”
Phùng Kiến Vũ: “Thấy rồi.”
“Tháng tư, tháng năm, tháng sáu, tháng chín, trên mặt của những tờ phân biệt những tháng đó đều có một ký hiệu số lẻ, ” Phùng Kiến Vũ theo thanh âm của Dư Hạo Viễn lật lật quyển lịch, Dư Hạo Viễn tiếp tục nói, “Lấy số tháng chia ra bốn số, ký hiệu số lẻ cũng chia ra bốn số, tôi không nhớ rõ số nào trước số nào sau, tổng cộng tám số, cậu thử hai lần, chắc cũng không vấn đề.”
Phùng Kiến Vũ nghiêm túc nhớ rõ, đưa tay đặt đèn pin đặt qua một bên. Một mặt xem xét tờ lịch, một mặt nhanh chóng mở thử mật mã. Thử đúng rồi, là bốn con số tháng ở phía trước, bốn số lẻ ký hiệu ở phía sau. Túi két sắt được mở ra, cậu lấy ra cuốn sổ sách nằm ở bên trong.
“Được rồi, thật phiền phức a, ” Phùng Kiến Vũ biết Trương Dĩ Hàng còn có nhiệm vụ, cũng không dám làm trễ mãi cậu ta nữa, “Cậu mau trở về đi thôi, đừng để bọn họ đợi đến nghĩ cậu bị táo bón a.”
Trương Dĩ Hàng cười phốc một tiếng, cũng không phản bác, nhanh chóng cắt liên lạc với hai người.
Tai nghe mini trong lổ tai dường như bị lỏng ra một chút, lại có chút giống như ảo giác. Phùng Kiến Vũ cau mày, muốn đưa tay điều chỉnh lại, nhưng ánh mắt quét qua sổ sách trên tay, rốt cuộc vẫn là không động, hiển nhiên trước mắt chuyện này quan trọng hơn nhiều.
Trong miệng ngậm lấy đèn pin nhỏ, Phùng Kiến Vũ đem nội dung trong cuốn sổ kia ghi nhớ lại trong đầu qua loa qua một lần, nhìn đến cuối, lại có chút vui vẻ —— sổ sách trước mắt này của Tạ Kiêu, so với số lượng Vương Thanh cầm trong tay tuyệt đối đủ để chống lại.
Chân tay nhanh nhẹn lấy ra máy chụp hình bỏ trong túi, chuẩn bị chụp lại mấy trang chứa nội dung mấu chốt.
Mà Đại Đầu Lộc mới vừa từ một quán bar trong địa bàn uống một chầu, đúng vào lúc này lại đi ngang qua Billiards Thất Cẩu. Bởi vì lão đại và anh em của mình mới bị bắt, trong lòng đặc biệt phiền muộn, rót cạn mấy ly, bước chân hơi lộ vẻ xiêu vẹo, nhưng ánh mắt xem như vẫn còn minh mẫn, gã ta phát giác trong phòng làm việc trên lầu có chút khác thường.
Cách Billiards Thất Cẩu đếm lên hai tầng lầu, đều là khu vực của Tạ Kiêu.
Cửa sổ ở tầng thứ ba có treo rèm cửa, chẳng qua là không có đóng chặc, tạo ra một khe hở hẹp, lộ ra một chút ánh sáng. Mà phần lớn ở nơi này đều là một số quán ăn nhỏ, khu quán bar giải trí lại cực ít, đèn đường gần nhất cách khu làm việc này cũng xa đến mấy chục mét.
Trong một mảnh đen tối, ánh sáng kia lộ ra càng chói mắt.
- Hoàn chương 78 -
____________________
(1) Túi két sắt: một loại két sắt di động trong hình dạng như một chiếc túi xách tay, có khóa mật mã ở phía trên chốt mở