Từ giã thị trấn nghèo Xtalov, cả ba quyết định trở về lâu đài Khởi Nguyên bởi nếu cứ ở đây thì sớm muộn gì cũng bị truy nã toàn quốc và chết.

Trưởng làng hộ tống bọn tôi đến một ga xe lửa, ba người chào tạm biệt rồi lên xe. Tiếng tàu tu tu vang lên và bắt đầu chạy. Trong suốt chuyến tàu ấy, tôi ngắm cảnh. Marja cầm điện thoại lướt lướt, bất chợt cô ấy thốt lên:

- Ơ này, hôm nay đá vòng bảng này! Athanor đá đấy.

- Wao! Tuyệt quá! Đội mình đá với đội nào vậy?

- Để ta xem... đội Athanor thi đấu với đội... đội gì đây nhỉ? Tunisia.

Tôi trầm trồ:

- Chà chà, đội này cũng không phải dạng vừa đâu, kì World Cup vừa rồi có sự tham dự của đội này đó.

- Bảng của Athanor còn có cả đội tuyển Anh nữa.

- Căng.

Phúc hỏi:

- Còn đội nào nữa không?

- Ba đội bên bảng còn lại là Úc, Honduras và Palau.

Nghe Marja đọc tên ba đội, thằng Phúc thở dài:

- Bên mình thua chắc.

- Sao kì vậy? Chưa đá mà? - Tôi ngạc nhiên.

- Bảng mình toàn đội mạnh không, đá sao lại.

Tôi cười xòa:

- Không sao đâu. Mình được thi đấu với những đội mạnh là dịp để mình thử sức phá bỏ giới hạn của bản thân đấy, chứ đá với đội yếu mãi thì không tiến bộ được đâu.

- Chị cũng nghĩ vậy, liên đoàn bóng đá mời khéo đấy.

- Thế trận đấu tổ chức ở đâu vậy?

Marja đọc, mắt vẫn nhìn vào điện thoại:

- Trận đấu được tổ chức tại sân vận động mới ở thành phố Froze.

- Sân đó là sân nào vậy?

- Sân đó là... sân mới.

Tôi ngạc nhiên:

- Là sân nào cơ?

- Thôi, để đến nơi chị dẫn mấy đứa đi xem.

- Coi đá banh luôn chứ chị? - Tôi hỏi.

Marja vuốt tóc suy nghĩ một lúc rồi bảo:

- Chị nghĩ là được, nhưng mấy đứa nên cải trang một chút để tránh vướng vào những rắc rối không cần thiết. Dù sao thì mấy đứa cũng đang bị truy đuổi.

- Thế tụi em làm thế nào?

- Cứ để chị lo cho, trận đấu bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều nay, còn sớm mà.

Xe lửa cứ chạy, chạy đều. Ba người lại tiếp tục bàn những câu chuyện thú vị, trong đó tôi cũng bày tỏ mong muốn được gặp Sinestrea. Phúc cười:

- Mới xa nhau có một tuần mà đã nhớ nhau rồi à?

- Ơ hay... mày buồn cười nhỉ. Yêu nhau thì xa nhau một giây cũng đủ nhớ nhau da diết rồi đấy.

- Rồi rồi! - Phúc xua tay.

Marja mỉm cười không nói gì.

*

Mười giờ sáng, cả ba đến ga. Xuống trạm, Marja đi tìm một tiệm quần áo. Cơ mà... tiệm quần áo hôm nay đông phết, cả ba phải xếp hàng khá là lâu. Tôi thấy mấy người đi ra cầm trên tay những túi xách khá là đẹp, tôi hi vọng quần áo ở đây đẹp. Cơ mà... mua quần áo ngụy trang chứ đâu phải mua quần áo đi trình diễn thời trang đâu nhỉ.

Marja đưa cả hai đứa vào trong, chủ yếu Marja lựa quần áo chứ tôi cũng không biết lựa gì. Hai thằng ngồi bấm điện thoại, thỉnh thoảng nói vài câu rồi đứng lên thử đồ.

- Nhóc thấy sao?

- Cũng được, khá ổn đấy.

Marja mua cho tôi một cái áo khoác màu đen, quần jean dài cùng với một cái khẩu trang đen. Mặc đồ thế này tôi hơi sợ vì nhiều khi người ta lại chú ý nhiều hơn. Nhưng thôi kệ, cải trang được là được.

Trong khi thằng Phúc đang thử đồ thì bất chợt tôi nhận ra một điều: nãy giờ Sinestrea và Dextra đang ở trong tiệm. Tôi mím môi:

- Chết thật...

- Sao vậy nhóc?

- Kia kìa, nếu bị phát hiện là toang đấy.

Cô ấy đưa tôi vào trong một góc khuất, Sinestrea có vẻ cũng nhìn thấy dáng quen quen thì ngạc nhiên:

- Ơ ai mà giống Hùng vậy nhỉ?

- Gì, Hùng hả? - Dextra hỏi.

- Chẳng biết nữa, chắc không phải đâu.

Khi cả hai người họ ra khỏi tiệm thì cũng là lúc tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cẩn thận hơn, cô ấy còn mua cho hai đứa hai cái kính đen. Số tiền tổng cộng chắc tầm 28k vàng.

Tiền thì cô ấy không bận tâm lắm.

*

Chiều hôm ấy, Marja là người dẫn tôi và Phúc đến sân vận động mới để xem bóng đá. Sân vận động không bán vé, thật sự tôi cũng không biết bọn họ kiếm thu nhập như thế nào, nhưng mà...

- Sân 11 xây chưa xong, lấy đâu ra tiền bán vé. Sân 5 thì người ta không lấy tiền. - Marja bảo.

- Nghe ngon vậy.

Cô ấy tiếp tục thuyết minh:

- Sân vận động này chính là sân nhà của câu lạc bộ Iced Man, sắp tới câu lạc bộ này sẽ tham dự giải hạng nhì Athanor.

- Chà chà... thú vị đấy.

- Thích không, mấy đứa đăng kí tham dự câu lạc bộ, biết đâu sau này thành cầu thủ nổi tiếng đấy.

Tôi cười:

- Thôi, em không có năng khiếu vụ này.

Ngồi trên khán đài, tôi hồi hộp không biết trận đấu sẽ như thế nào. Phúc ngồi cạnh tôi lướt điện thoại. Tôi ngồi tám chuyện với Marja đủ thứ chuyện. Chợt...

- Ơ đệt... - Tôi giật mình.

- Gì thế nhóc?

- Kia kìa.

Marja nhìn lên theo hướng tay tôi chỉ, cô ấy khá ngạc nhiên khi Sinestrea và Dextra lại xuất hiện, bọn họ lại ngồi cạnh ba người mới căng chứ. Cô ấy nói nhỏ vào tai tôi:

- Nhóc cứ bình tĩnh, ngồi yên là được. Khi có bàn thắng thì vỗ tay thôi, đừng hò hét gì cả.

- Ừm!

Có tiếng loa:

- Trận đấu giữa đội U18 Athanor và U18 Tunisia sắp sửa được bắt đầu. Xin mời hai đội ra sân.

Từ trong đường hầm, cầu thủ của hai đội ra sân. Ngồi trên khán đài, tôi vạch kính ra xem, có Hải, Hiếu. Ba người kia tôi đoán là Heray, Allain và Kriknak. Kể ra thì cũng lạ, tại sao hai thằng kia lại có thể thi đấu bình thường trong khi tôi lại bị triệu tập về nhỉ? Khó hiểu.

Bên kia chiến tuyến là những cầu thủ da đen, tôi không rõ bọn họ là ai. Trọng tài bắt chính trận này là một trọng tài quốc tế, đương nhiên tôi cũng không biết ông ta là ai.

Khi quốc ca Athanor được phát lên, toàn thể các cổ động viên đứng dậy, đặt tay lên ngực và hòa theo tiếng nhạc. Không ai hát, lí do đơn giản vì quốc ca không có lời.

Sau khi xong nghi thức chào cờ, hai đội bắt tay nhau rồi làm một số thủ tục chọn sân, chọn bóng.

Trong hiệp thi đấu đầu tiên, đội U18 Athanor (ATH) sẽ là đội giao bóng trước. Kriknak là người đứng cao nhất trên hàng công.

TUÝT, tiếng còi của trọng tài được cất lên. Các cổ động viên hò reo lên sung sướng.

Kriknak chuyền cho Allain, bên cánh trái là Hải đang di chuyển lên. Một đường chuyền từ Allain đến vị trí của Hải.

Hậu vệ số 2 Kik của đội U18 Tunisia (TUN) bật cao lên đánh đầu phá bóng ra, bóng đến chân tiền vệ số 3 Joma. Bóng được chuyền lên cho số 4.

Ồ, các cổ động viên ồ lên khi số 4 Makni vừa có cú sút khá căng, Hiếu đã ôm gọn bóng trong tay. Thằng Hiếu phát bóng dài lên, cơ mà chiêu thức này...

- Ê ê VÔ! - Tôi gào lên.

- Hay quá! - Phúc ôm chầm lấy tôi. Các cổ động viên hò reo sung sướng, riêng Marja thì có chút lo lắng.

Với pha bóng từng hủy diệt sân 5, Hiếu đưa bóng đến thẳng khung thành của đối phương trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ đội hình đối thủ.

Tiếng loa vang lên:

- Cầu thủ số 1 Đoàn Lý Minh Hiếu ghi bàn.

- Tuyệt!

Marja thì thầm vào tai tôi:

- Đừng có ăn mừng lố quá.

- Có lố đâu.

Trận đấu bên dưới được tiếp tục. Kik chuyền bóng lên cho Joma. Cậu ta dẫn bóng vượt qua Hải nhưng bị Allain cướp được.

- Bóng này Hải! - Allain chuyền lên.

Đối mặt Hải là hậu vệ Kik. Nó đảo chân qua người thành công, khán đài hò reo. Dứt điểm! Ôi đệt, bóng đi ra ngoài. Hải ôm đầu tiếc nuối nhưng sau đó nó vẫn không bận tâm gì nữa.

Thủ môn số 1 Usoa phát bóng lên, Hải và Joma tranh chấp nhau trên sân. Hải cao hơn nên đánh đầu dễ dàng, bóng đến chân Allain.

- OÁI... - Cậu ta bất ngờ khi Kik xoạc bóng dứt khoát. Một đường chuyền dài. Tiền đạo Makni có pha di chuyển chính xác khiến cho Heray hít khói.

- Chết rồi! - Heray chạy thục mạng.

Phía trên, tiền đạo số 5 Usa vẫn đang di chuyển. Hiếu băng ra khép góc nhưng Makni đã tung một pha Q + D, hiểu đơn giản là bấm bóng qua đầu. Hiếu không cản phá kịp trong tình huống này! Usa bay vào đánh đầu đồi.

TUÝT, tiếng còi của trọng tài được cất lên. Makni đang ăn mừng thì bực bội đấm tay một cái, Usa đã đánh đầu trong tư thế việt vị, bàn thắng không được công nhận.

Hải thở phào:

- May quá.

Huấn luyện viên Lill của đội Athanor yêu cầu toàn đội chơi thấp xuống, giờ tôi mới để ý.

Hiếu phát bóng dài lên, tuy nhiên lần này bóng không đến khung thành mà đến chân Hải. Thủ môn Usoa bay ra bắt bóng chính xác rồi ném bóng lên. Bóng đến chân Joma. Cả đội nhanh chóng lùi về.

Allain lao lên định tranh chấp thì Joma chuyền lên cho Makni, Heray chạy sang cướp thì bóng luân chuyển đến vị trí của Usa.

- Chết rồi! - Tôi la lên.

Usa trong tư thế trống trải tung cú dứt điểm cực kì quyết đoán hạ gục thủ thành Hiếu. Tỉ số được quân bình 1 - 1. Các cổ động viên vô cùng tiếc nuối.

- Haizz... - Tôi thở dài.

- Thôi không sao, mới một đều à.

Liếc sang Sinestrea, tôi chợt rùng mình khi thấy cô ấy đang nhìn về phía hai bọn tôi, đôi mắt khá là nghi ngờ. Tôi hơi run rẩy nhưng cố giữ bình tĩnh rồi xem đá banh tiếp.

- Nguy hiểm thiệt.

Trận đấu được tiếp tục. Allain cầm bóng, cậu ta di chuyển lên trên. Hải bị Joma kèm, Kriknak bị Kik kèm.

- Bóng này! - Allain tung một đường chuyền bổng đúng với đà Hải đang chạy. Joma cắt được rồi chuyền sang cho Kik.

- Ơ thôi chết... - Kik.

Kriknak cướp được bóng, cậu ta xoay người dứt điểm. Không vào! Bóng bị thủ thành Usoa cản phá xuất sắc.

Một quả phạt góc dành cho đội Athanor. Hải là người nhận trách nhiệm đá phạt. Nó đứng lên chấm đá phạt rồi suy nghĩ gì đấy.

TUÝT, tiếng còi của trọng tài được cất lên. Hải chạy đà và...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play