*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi di tích thượng cổ, không thể nói chủ nhân của di tích này cũng có chút lương tâm, vậy mà để lại cho bọn họ một con đường ra.

| Trần Bình cũng bảo Sư Chấn Thiên đi mua một căn nhà lớn, trực tiếp sắp xếp người vào ở.

"Tiếp theo các người ở nơi này, không được sự cho phép của tôi thì không được đi gây chuyện thị phi. Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, thế giới này không đơn giản như các người tưởng tượng."



Sau khi bàn giao một câu, liền bình tĩnh gọi lão Loan ra ngoài.

Lúc này, lão Loan vừa mới hoàn tất việc tu hành, còn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì liền lập tức xuất hiện trước mặt Trần Bình.

Ông ta bày ra vẻ mặt mờ mịt nhìn người chung quanh, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.

"Vậy mà tôi lại chẳng hiểu cái gì hết?"



Trên mặt lão Loan nở một nụ cười xán lạn, bởi vì người đầu tiên ông ta thấy là Trần Bình.

"Sư phụ thân ái của tôi, đúng là không ngờ tôi có được thu hoạch lớn thế này, cậu mau qua đây nhìn thực lực của tôi này."

| Ông ta lập tức tiến tới trước mặt Trần Bình, trưng ra một ít đan dược mà mình luyện chế được.

Trần Bình cũng nhìn qua, đúng là chất lượng không tệ, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh."

| "Ông cũng đừng vội giới thiệu đan dược của mình thế, tới nhìn đồ đệ bảo bối của ông đi."

Nói xong, anh lập tức chỉ vào Hoa Vân Doanh đang mang vẻ mặt mờ mịt đứng một bên.

Bây giờ tâm trạng Hoa Vân Doanh vô cùng kích động, rất muốn trò chuyện thêm mấy câu với sự phụ, nhưng lại ngại tình hình không phải cho nên vẫn luôn không lên tiếng.

"Hả?"

Nghe vậy, lão toàn mới chú ý đến Hoa Vân Doanh đứng bên cạnh.

"Sao nhóc con lại ở đây? Thế mà con cũng có bản lĩnh đi theo sự phụ của ta lăn lộn?"

Lão Loạn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ một thời gian ngắn không thấy, nhỏ

đồ đệ của mình lại có tiến bộ lớn như vậy.

"Chuyện là như thế này..."

| Hoa Vân Doanh nói đơn giản lại quá trình một chút, lúc này Hoa Vân Doanh chỉ muốn ôm lất sự phụ khóc rống một trận, không ngờ hai người họ còn có cơ hội gặp mặt.

"Con tưởng là không tìm được sự phụ nữ chứ." Từ nhỏ Hoa Vân Doanh đã được lão Loan chăm sóc, tình cảm của hai người cực kỳ tốt.

Nghe được những lời này, Cổ Nhạc Nhạc ở bên cảnh cũng thấy cảm động.

Cậu ta không ngờ đối phương lại có tình cảm sâu đậm với sự phụ của mình như vậy.

"Tiếp theo sẽ là nhiệm vụ của ông, ở lại cùng với mấy đứa nhỏ này, cho tôi xử lý xong chuyện của mình rồi sẽ lại đi tìm ông."

| Trần Bình bố trí cho bọn họ ở đây, mà Trác Thiên Uy thì nhanh chóng về báo cáo, mặc dù ông ta đã quyết định đi theo Trần Bình, nhưng ngoài mắt vẫn là người nhà nước.

Cho nên bây giờ ông ta nhất định phải làm nội ứng cho Trần Bình.

Lão Loan nhận được nhiệm vụ của Trần Bình, đương nhiên không nhiều lời gì, ông ta biết

Trần Bình nói có việc thì tuyệt đối sẽ là chuyện lớn gấp gáp.

"Sư phụ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ nuôi cho hai đứa nhỏ này béo tròn, trắng trẻo."

Nói xong, ông ta còn dùng sức vỗ ngực, xem ra thật là cực kỳ có lòng tin.

| Trần Bình cũng không nhiều lời, để lại chút tài nguyên đơn giản, quay người liền rời khỏi đây. Trong lòng anh hiểu rõ, mối nguy Ở giới hiện thực mới là quan trọng nhất.

Cảm nhận được khí tức của Trần Bình biến mất, lão Loan cũng không nhịn được kéo hai đứa nhỏ tới trước mặt mình, nhanh chóng nói chuyện gần đây xảy ra.



"Trong lúc ta không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ta cảm thấy hoang mang thế nhỉ?"

Lão Loạn nghi hoặc hỏi, ông ta không biết vì sao sự phụ nhà mình lại đến nơi này.

Cổ Nhạc Nhạc nhanh chóng nói mọi chuyện ra, trong lòng cậu ta cũng rõ ràng, người trước mặt này là một thủ hạ cực kỳ trung thực của Trần Bình, không phải, là tuyệt đối không có khả năng



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play